Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 230: Đột phá cầm cố




" Ha ha ha" mấy tiếng cười to truyền vào trong tai bọn họ. Thanh âm đinh tai nhức óc, ngay cả những đống đá lớn phía bên ngoài dường như cũng bị thanh âm này làm cho chấn động, run rẩy vài cái, đáy biển cũng theo đó vang lên vài tiếng "ầm ầm". Chỉ có điều, điều này rất nhanh khổi phục lại vẻ bình thường.

Dị trạng, đã xảy ra dị trạng.

Bên ngoài lam quang, xuất hiện một đạo hào quang màu đỏ, đang từng chút một cắn nuốt lam quang, khuc vực mà hào quang màu lam bao trùm đang dần dần thu nhỏ lại, được dần dần thay thế bởi hào quang màu đỏ.

Mà người sử dụng lực lượng hào quang màu lam là Ngọc Lan, có vẻ có chút cố hết sức, thân mình bắt đầu run rẩy, nhưng nàng nâng Ma lực châu nơi tay, vẫn không có chút lay động, nàng biết, khi đem lực lượng Ma lực châu tán đi, chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vận mệnh bọn người Tử Điệp cũng sẽ đồng dạng giống như vậy. Mặc kệ là vì tánh mạng của ai, nàng cũng không thể buông tha được, chỉ có thể vận dụng hết lực lượng chính mình, kiên trì chống đỡ, ngăn cản, mặc dù biết rõ là lực lượng chính mình không thể chống lại được lực lượng kia.

Tử Điệp cũng nhìn ra Ngọc Lan chống đỡ vất vả, biết sự tình không ổn, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Nhược Tư, nói: "Đệ ở bên trong này, không cần đi ra ngoài, tỷ ra ngoài trợ giúp Ngọc Lan tỷ". Nói xong, bước ra khỏi khu vực bảo hộ của màn hào quang màu làm. Kỳ thật, lúc này màn hào quang màu lam dường như cũng không tồn tại, bới vì màu lam của nó, đã bị hào quang màu lam từ Ma lực châu của Ngọc Lan bao trùm lấy.

Trần Nhược Tư trong lòng buồn khổ một trận, cười nói: "Ha ha, ta đường đường là một đại nam nhân, lại phải để cho hai nữ nhân đến bảo hộ, thật sự là buồn cười, buồn cười a!" xem tại TruyenFull.vn

Tử Điệp ra khỏi màn hào quang, rõ ràng cảm giác được có một cỗ lực lượng to lớn hướng về nàng đánh tới, nàng biết, cái này có thể là dư lực của Ma lực châu kia. Nàng không có nghĩ nhiều, tiện tay một trảo, một thanh kiếm long lánh hào quang màu trắng hiện ra trong tay nàng. Nàng cầm kiếm ở trong tay múa vài cái, bạch quang trên thân kiếm nháy mắt bành trướng, sáng chói mắt, Thân thể của nàng di chuyển, lắc mình hướng về màn hào quang màu đỏ đang cắn nuốt lam quang kia phi tới.

Ngọc Lan thấy thế, trong lòng khẩn trương, vội quát: "Không cần, muội...... " Lời của nàng còn không có nói hết, một tiếng" Phanh" đã vang lên, kiếm của Tử Điệp đã đâm vào hồng quang kia, nhất thời, bạch quang tứ tán ra bốn phía, hồng quang chỉ dao động vài cái, thoạt nhìn dường như cũng không có bị ảnh hưởng gì. Trong một khắc kiếm của Tử Điệp va chạm với hồng quang kia, nàng cảm giác có một cỗ khí kình mạnh mẽ xuyên thấu qua kiếm của chính mình, mạnh mẽ tiến vào thân thể, nhất thời cảm thấy một trận tức ngực, choáng vàng, thân thể cũng nháy mắt bị bắn ngược ra ngoài, ngã xuống cách Trần Nhược Tư không xa, phun ra một nụm máu tươi, nhắm lại hai mắt, bất động nằm ở nơi đó. Nhưng trên khóe miệng nàng, mơ hồ xuất hiện nụ cười thản nhiên, hiển nhiên, nàng đối với việc này không hề cảm thấy hối hận.

Trần Nhược Tư nhìn Tử Điệp nằm ở đó, trong lòng cảm thấy một trận khó chịu,phẫn nộ thương tâm, huyết dịch ở trong cơ thể cuồn cuồn chảy xuôi, đột nhiên, hắn hét lớn một tiếng, dường như oán khí cùng bất mãn trong cơ thể đều phát tiết ra ngoài. Ở bên ngoài thân thể hắn, xuất hiện hào quang màu vàng nhàn nhạt, hắn hồn nhiên không biết. Lúc này, hắn mơ hồ cảm giác được thân thể chính mình dường như trở nên thoải mái hơn một chút, nhưng hắn cũng không có ý thức được chính mình đã thoát khỏi pháp thuật cấm cố của quái diện nhân đặt trên người mình. Có lẽ, là bởi vì hắn quá mức thống khổ mà không có cảm giác được dị trạng thân thể.

Hắn lập tức liều lĩnh xông ra bên ngoài, ôm lấy Tử Điệp, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp đang mỉm cười của nàng. Thương tâm, thống khổ, nhanh chóng trần ngập toàn bộ trái tim hắn. Hắn không có rơi lệ, có lẽ bởi vì hắn cảm thấy giờ phút này cũng không phải là thời điểm để rơi lệ, hắn đem Tử Điệp ôm lên, đi vào khu vực bảo hộ của màn hào quang màu làm. Cảm giác, hắn có thể cảm giác được khu vực tồn tại của màn hào quang màu lam, nhưng hắn cũng không có vì vậy mà cảm thấy cao hứng, cõ lẽ hắn có chút tự trách chính mình là loại cảm giác này lại tới quá muộn.

Hắn đem Tử Điệp nhẹ nhàn đặt xuống, khẽ cười có chút miễn cưỡng, trong lòng tự nhủ: "Dù sao cũng là chết, nàng chờ, ta sẽ đến cùng nàng." Hắn rất nhanh xoay người, lại bước ra khu vực của màn hào quang màu lam.

Ngọc Lan vốn đang cố hết sức chống đỡ, nhưng thấy Tử Điệp dùng kiếm đâm một nhát như vậy, nàng lại cảm giác được áp lực hào quang màu đỏ cấp cho chính mình trở nên nhỏ hơn rất nhiều, cũng có một tia cơ hội thở dốc, vội hít vào một hơi, lại hướng Ma lực châu rót vào linh lực. Nhất thời, khu vực hào quang màu lam trở nên cường thịnh hơn, tốc độ mở rộng của hào quang màu đỏ cũng trở nên chậm hơn một chút, thoạt nhìn không phải là rõ ràng lắm.Ngọc Lan thúc giục linh lực đồng thời cũng chú ý tới hành động của Trần Nhược Tư và Tử Điệp đang té xỉu, trên người hắn đã phát sinh biến hóa, làm cho nàng cảm giác được phi thương kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ: "Lúc trước thoạt nhìn hắn, rõ ràng chính là một người bình thường, hiện tại vì cái gì đã có hào quang nhàn nhạt màu vàng hộ thể, nhưng làm cho người khác cảm thấy kỳ quái chính là, trong cơ thể hắn mơ hồ còn có hơi thở của long tộc nhân, thực làm cho người ta cảm thấy bất khả tư nghị(không thể tưởng tượng nổi), hay là, hắn chính là đứa con mà thất lạc hơn mười năm nay của cô cô. Nàng đoán như vậy cũng không kỳ quái, bởi vì long tộc nhân hơi thở chính là độc nhất, sinh vật khác không thể giả mạo được, mà hơn mười năm trước long tộc phát sinh sự tình, là cô cô của nàng mất đi đứa con, nói cách khác người duy nhất có khí tức long tộc nhân, chỉ có thể là hắn. Cũng không biết Trần Nhược Tư mà biết được bí mật trọng đại này, chính là có cái dạng tâm tình gì, cái này ai cũng không biết.

Trần Nhược Tư đứng ở nơi đó, hít nhẹ một hơi, ánh mắt nhất thời sáng ngời, có thể nhìn thấy vô số phân tử lực lượng quanh thân hắn, đều hướng về cơ thể hắn vọt tới, tiến nhập thân thể hắn, trở thành một bộ phân thân thể hắn, làm cho hắn cảm giác thấy vô cùng thoải mái sảng khoái, tối trọng yếu chính là hắn cảm thấy được cơ thể chính mình, dường như lực lượng tràn ngập vô tận, như cỗ khí lưu to lớn, rất nhanh ở trong cơ thể hắn vận hành xoay tròn. "Chuyện này là sao vậy nhỉ, chẳng lẽ ta đã giải khai được pháp thuật cầm cố của quái diện nhân kia." Trần Nhược Tư kinh hô trong lòng.

Lúc này, Trần Nhược Tư đã lĩnh ngộ đột phá tới một cảnh giới mới, chính là bởi vì Tử Điệp bị thương, mà kích phát tiềm năng đặc biệt của long nhân tộc trong cơ thể hắn, bằng không, hắn tuyệt đối không có khả năng phá tan pháp thuật giam cầm của quái diện nhân trên người hắn.

Theo tiềm năng long nhân tộc trong cơ thể hắn thức tỉnh, nặng lực của hắn, trong nháy mắt tăng vọt, hơn nữa vừa rồi tụ lực vận khí, hấp thu lực lượng Ma lực châu phóng xuất ra, hào quang màu vàng phát ra quanh thân thể hắn càng trở nên chói mắt. Theo hào quang màu vàng mở rông, dần dần thay thế hào quang màu lam, dần dần tiếp cận khu vực bị hào quang màu đỏ bao trùm.Ngọc Lan cũng không có được đoán được ở lúc khẩn yếu quan đầu này, lại phát sinh sự tình cứ như trong hí kịch làm cho người ta cảm thấy không thể tin nổi. Có hào quang màu vàng trợ giúp, áp lực mà nàng thừa nhận, đang dần dần giảm bớt, đến cuồi nàng, thậm chí nàng còn cảm giác được chính mình căn bản là không còn phải thừa nhận một chút áp lực nào.

Nàng trong lòng vừa mừng vừa sợ, nhất thời ngốc lặng tại nơi đó, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào thanh niên đột nhiên trở nên cường đại vô cùng trước mắt, cũng dường như quên bản thân mình đang ở trong nguy hiểm.

Hào quang màu đỏ bên ngoài dần dần bị bức lui, đẩy lùi nó chính là quang mang màu vàng kia, hoàn cảnh chung quanh, đã được hào quang màu vàng chiếu rọi, trở nên xanh vàng rực rỡ. Bọt nước đang được thổi đi về phía trước, cũng đặc biệt trở nên sáng ngời chói mắt, hào quang màu vàng bên trong, cũng có vẻ nổi bật hơn. Thoạt nhìn, giống như một viên hạt châu vàng, đang chậm rãi bốc lên.

Hào quang màu đỏ biến mất không còn một tia, hào quang màu vàng vẫn tiếp tục bành trương, khu vực nó bao trùm càng lúc càng lớn, đột nhiên, một cái thân ảnh màu xám, xông vào khu vực hào quang màu vàng, hai mắt quang mang lóng lánh đỏ như máu, thẳng hướng về Trần Nhược Tư đánh tới.

Ngọc Lan hoảng sợ thét lên, thân thể run rẩy vài cái, suýt nữa mất đi trọng tâm, ngã xuống, cũng may nàng phản ứng coi như nhanh nhẹn, rất nhanh liền khống chế được thân hình, sắc mặt hoảng sợ nhìn bóng xám đang tiếp cận, nhất thời không biết như thế nào cho phải. Trong lòng không khỏi thầm kêu: "Đây là cái gì, đây là quái vật gì a?"

Trần Nhược Tư đứng lại tại chỗ, cũng không có cảm thấy một tia kinh hoàng, ngược lại phi thường bình tĩnh, trong miệng mặc niệm chú ngữ khu động Vạn Tượng Càn Khôn Quyển, cánh tay cũng bắt đầu giơ lên, tụ tập một cái quang cầu bạch sắc sáng ngời chói mắt, nâng tay phải lên, đợi bóng xám kia đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.