Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 214: Yêu thú đáo lai




Đột nhiên, phía trời xa như có vô vàn đám mây đen ập đến khiến cả đất trời âm u, một cỗ hàn khí khiến người khác sợ hãi dần lan tới gần. Đám đạo sĩ và hòa thượng đứng dưới mặt đất mặc dù cảm nhận thấy nó nhưng lại không hề thấy sợ hãi, vẻ mặt lại vui mừng tựa như đã nắm giành được chiến thắng vậy.

Mộ Dung Thiên nhìn đám mây đen từ từ bay đến gần thì mặt lộ vẻ kinh hãi, râu tóc bay loạn, tay run run, hít sâu một hơi khí lạnh, trong lòng không ngừng thở dài: " Chẳng lẽ ông trời muốn diệt Thanh Tâm đ*o quán ta sao?"

Gió vù vù thổi, mây cuồn cuộn bay, nó có ý nghĩa gì, có nghĩa là lưỡi liềm của tử thần đang kề sát cổ đó! Mộ Dung Thiên ngửa mặt lên trời than, nhưng không còn cách nào khác, lòng đã nguội lạnh (chán nản) rồi. Sắc mặt chỉ trong giây lát mà tái hẳn đi, trông như già thêm mấy chục tuổi vậy. Đôi mắt hõm sâu, trầm mặc một chút rồi hướng về Trần Nhược Tư trên không mà hét lên: " Tư nhi, mau đi đi, đừng lãng phí thời gian!"

Trần Nhược Tư hiểu ý của Mộ Dung Thiên, hắn cười khẽ một tiếng nhìn lại Mộ Dung Thiên nhưng không nói gì. Mặc dù trong lòng cảm thấy áp lực chưa từng thấy trước đây, nhưng vào thời khắc này, sao có thể giống như con rùa rụt đầu? Hắn đứng im bất động, chỉ nhìn chăm chăm những đám mây đen đang bay tới từ phương xa.

Phạm Vũ Lâm bên cạnh thì sợ tới mức mặt tái mét, cả người run rẩy. Hắn biết rất rõ đám mây kia mà bay đến thì sẽ đại biểu cho cái gì. Hắn im lặng không nói gì, lặng lẽ bay ngược về phía sau, trước khi đi có để lại một câu: " Tiểu huynh đệ, ta còn có một nhóm huynh đệ nữa cần phải chiếu cố tới, không thể chết cùng ngươi được, xin lỗi nhé."

Trần Nhược Tư không ngoảnh đầu lại, cũng không lên tiếng trả lời. Nam tử đang bay trước mặt quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười khinh miệt rồi lớn tiếng nói: " Tiểu tử, ngươi mặc dù có chút bản lĩnh. Nhưng hôm nay ngươi vẫn không thoát khỏi cái chết được. Đừng phản kháng nữa, có lẽ ta sẽ xin bọn họ cho ngươi được chết một cách thoải mái." Nam tử kia nói xong thì ha ha cười lớn.

Trần Nhược Tư hừ lạnh một tiếng, âm thầm vận đủ kình khí, thầm đọc chú ngữ điều khiển Vạn Tượng Càn Khôn Quyển. Sau một lát, cái kim trạc tử(vòng tay bằng vàng) trông chả có gì đặc biệt đeo trên cổ tay hắn đột nhiên phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, ánh sáng nhanh chóng bao trùm cả người hắn. Hắn hét lớn một tiếng, tay nắm chặt thành quyền, quần áo căng khí phồng lên, tung bay trước gió. Bỗng nhiên, hắn lắc mình một cái, vọt mạnh về phía nam tử trước mặt.

Nam tử nọ bỗng gặp phải một cỗ áp lực vô hình, suýt nữa ép bản thân hắn đến mức thở không nổi thì mặt biến sắc. Cảm thấy không ổn nên vội vàng vận khí vung chưởng phát ra một quả cầu khí vô hình, đồng thời lúc đó thân hình cũng lùi nhanh chóng về phía sau, hy vọng có thể giảm thiểu thương tổn của bản thân đến mức thấp nhất.

Những người đang đứng dưới mặt đất chỉ thấy trong chớp mắt trên bầu trời xuất hiện một đạo kim quang, nó xé rách bầu trời bắn thẳng về một bóng người khác. "Ầm" một tiếng nổ mạnh vang lên, khi mọi người còn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì lại thấy một phiến kim quang lóe lên trước mặt người nọ. Thân thể của hắn như tên rời cung bắn thẳng về phía sau. Mọi người thấy được khi bị bắn về phía sau hắn còn phun ra một đám sương mù màu đỏ. Ai nấy mặt mũi đều biến sắc, sợ hãi đến tột đỉnh, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, cả người cứ run rẩy mãi. "Keng keng" mấy tiếng, ra là vũ khí nắm trong tay đã rơi cả xuống đất.

Mộ Dung Thiên cũng không ngờ được Trần Nhược Tư lại mạnh mẽ như thế, lòng thầm kinh ngạc, gần như là không thể tin vào mắt mình được nữa. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Kim quang tan hết, thân hình của Trần Nhược Tư lại hiện ra. Chỉ có điều, tầng tầng ánh sáng kim sắc hộ thể quanh người hắn không hề tản đi, hơn nữa còn càng ngày càng mạnh, sáng chói cả mắt. Thoạt nhìn thì hắn trông giống như một pho tượng phật toàn thân tỏa ánh sáng vàng lấp lánh. Chỉ khác với các bức tượng bình thường là quần áo giờ vẫn đang lay động trong gió.

Mười đám mây đen cực lớn đã bay đến trên đầu họ, ở giữa còn có đạo đạo điện mang, kỳ quái là lại không phát ra một tiếng sấm nào cả. Một cỗ sát khí khiến lòng người sợ hãi trong nháy mắt bao trùm cả Lệ hồ, thậm chí cả những địa phương xung quanh, khiến mọi người hô hấp trở nên rất khó khăn.

Khí thế khổng lồ như vậy là lần đầu tiên Mộ Dung Thiên cảm nhận thấy, lòng thấy rét lạnh, miệng run lập cập, muốn nói chuyện nhưng nhưng lại không thể thốt ra được lời nào. Hắn ở trung thổ cũng là chưởng môn một phái có danh vọng, thế mà bị dọa đến mức này thì có thể hiểu những kẻ khác hiện giờ sợ đến mức nào.

Trần Nhược Tư biến sắc, mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời tỏa ra thần quang, nhìn về phía đám mây đen trên đỉnh đầu. Nói hắn trong lòng không sợ hãi là dối trá, hắn rất sợ. Nhưng giờ không phải là lúc để hắn sợ hãi, sợ không giải quyết được chuyện gì cả.

Đôi mắt hắn mơ hồ trông thấy được giữa mỗi đám mây đen đều có một thân ảnh màu đen to lớn đang lay động, thoạt nhìn trông rất giống một con cự mãng màu đen. Trần Nhược Tư hít vào một hơi khí lạnh, cả kinh tự nhủ: " Quái vật to lớn như vậy, tại sao lại đột nhiên tới đây? Chẳng lẽ là thủ lĩnh thú nhân phái mấy quái vật này tới, cùng với mấy tên bại hoại ở trung thổ này tiêu diệt Thanh Tâm đ*o quán chúng ta?" Trong lòng tuy nghi hoặc nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mấy đám mây đen.

Trần Nhược Tư đoán không sai. Những quái vật này đính thực là do thủ lĩnh yêu thú tộc phái đến, chúng là nhị đẳng binh chủng trong yêu thú tộc quân đoàn, Huyền Minh hắc xà. Ngoại trừ thân hình to lớn, vô cùng uy mãnh ra, về pháp thuật so với ô thú Trần Nhược Tư gặp lúc trước còn mạnh hơn mấy lần. Lần này bọn chúng đến đây là để giúp đỡ đám người Hầu Quang Bình.

Mây đen mù trời, gió thổi ào ào, cây cối trên mặt đất bị thổi lắc lư không ngừng, tựa hồ như đang cầu xin van vỉ những kẻ mới tới vậy.

Trần Nhược Tư trên người tỏa ra kim quang, bay trên nền trời đen phải nói là cực kỳ nổi bật, giống như một viên minh châu tỏa sáng giữa không trung vậy..

Mây đen dần dần biến thành những vòng xoáy màu đen trên bầu trời, bên trong còn có vài đạo thiểm điện bắn ra, tiếng sấm nổ đì đùng không ngớt, tia lửa điện xẹt xẹt khiến người kinh sợ. Gió mạnh hơn, bụi bay mù mịt, lá cây xào xạc. Vài cây đại thụ bởi vì rễ không chắc đã bị bật gốc bay theo gió lốc, mấy tên tiểu tử tu vi kém đứng dưới đất cũng sớm bị thổi bay mất, chẳng biết sống chết ra sao nữa.

Mộ Dung Thiên vẫn trầm lặng, khuôn mặt bị gió thổi trở nên biến dạng, nhìn qua thì trông giống như đang chịu đau đớn vậy. Quần áo bay phần phật theo gió, bụi đất cùng lá cây va đập vào người hắn khiến hắn cảm thấy hơi đau nhức, hai chân lún sâu vào lòng đất. Hai tay nắm lại thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, trông dáng dấp cực kỳ căng thẳng, móng tay cắm sâu vào da thịt, mơ hồ còn có thể nhìn thấy được từng giọt máu hồng nhẹ bay theo gió.

Kim sắc quang mang(ánh sáng vàng) phát ra từ người Trần Nhược Tư dường như bị hắc khí đè ép trở nên ảm đảm đi một chút, khu vực được ánh sáng chiếu rọi cũng càng ngày càng nhỏ, nhìn như bị hắc khí kia thôn phệ(cắn nuốt) vậy.

Trần Nhược Tư cảm thấy một áp lực chưa từng có trước đây, cơ thể không kìm được mà giật giật, suýt chút nữa còn bị gió thổi bay đi. Hắn tiếp tục tăng thêm lực giúp bản thân càng thêm vững chắc, ánh sáng trên người càng thêm cường thịnh, mặc kệ gió ngược gió xuôi, hắn vẫn vững vàng ở trên không trung.

Đột nhiên xuất hiện vài bóng đen từ trên trời bay xuống, lơ lửng xung quanh cách Trần Nhược Tư mấy trượng. Những đám mây đen trên bầu trời như quang ảnh nhanh chóng bị mấy bóng đen hấp thụ, hiện ra lại bầu trời trong xanh vốn có lúc trước. Gió ngừng thổi, điện mang không còn, tiếng sấm cũng ngưng. Cây cối trên mặt đất trong nháy mắt đã khôi phục lại sự yên tĩnh, bụi đất và lá cây cũng dừng chuyến phiêu lưu của chúng mà nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Đám người đứng dưới mặt đất cũng không còn lại mấy, ai nấy mặt mũi đều tái nhợt, khóe miệng rỉ máu, cả người hơi run run, kinh hoàng nhìn lên bầu trời, tựa hồ như vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng vậy.

Tất cả mọi vật im ắng, giống như là chưa từng có việc gì xảy ra. Chỉ khác biệt so với lúc trước đó là trên bầu trời đã xuất hiện thêm vài quái vật hình người có màu đen.

Cả không gian rơi vào tĩnh lặng, một sự yên tĩnh đầy chết chóc, giống sự yên tĩnh lúc nữa đêm vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.