Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 19: Tiểu thôn kiếp nạn




Cuồng phong mạnh dần, gió rít từng cơn, khiến cây cối bên ngoài tiểu thôn lắc lư không ngừng, một số cây rễ bám không sâu, liền bị thổi bật gốc và cuốn đi theo chiều gió

"Oành oành" vài tiếng sét nổ vang, đánh vào những cây đại thụ, khiến thân cây bị bẻ gãy đổ gục trên đường của thôn.

Một làn khói xanh, xẹt qua khu vực sấm sét hướng thẳng về tiểu thôn bầu trời tiểu thôn, nhanh chóng bay tới.

Trần Nhược Tư và Lạc Lan Điền bị gió thổi mạnh quá không mở được mắt ra, cũng không thể phân biệt được phương hướng nữa, lúc này họ chỉ có thể thuận theo hướng gió mà chạy.

Đột nhiên, một đạo chớp đánh thẳng tới phía trước bọn họ, trong nháy mắt loé lên đạo quang mang chói loá, đồng thời, một tiếng nổ vang, tiếp đó bụi đất bị chấn bay tứ phía.

Tiếng nổ này, làm cho bọn hồn phi phách tán, không xác định được phương hướng, lập cập lùi lại, đứng trên mặt đất, ngây ngốc nhìn chỗ vừa bị tiếng nổ lớn gây ra.

Thì ra, ở nơi cách đó không xa trước mặt họ, bị đạo lôi điện đánh xuống tạo thành một cái hố tròn to, cái hố này, sâu chừng mấy thước, đường kính bên ngoài cũng phải tới mấy chục thước, đất bị đánh tung toé, chất đồng ở bên trên miệng hố.

"Mẹ ơi, uy lực thật là lớn, đây là cái quái vật gì vậy? Xem ra hôm nay chúng ta gặp nạn khó thoát rồi." Trần Nhược Tư ngây ngốc nhìn hố đất nói.

Lạc Lan Điền không biết là bị doạ đến choáng váng tới mức nào mà một điểm phản ứng cũng không có, sững sờ nhìn cái hố đó.

Khi làn khói xanh nọ, bay đến trên bầu trời của thôn làng thì từ trong làn khói xanh phát ra mấy đạo ô quang hướng về bốn phía mà tản ra, đạo ô quang mà tới chỗ nào, gió ngưng, điện dừng chớp mất, rất nhanh trên bầu trời lại trở nên bình thường, mặt trời ló dạng.

Làn khói xanh nọ trên không trung xoay một hồi mới hạ xuống, hạ trước của bọn Trần Nhược, ở cách đó không xa làn khói xanh nọ hạ xuống đất trong nháy mắt biến ra một khuôn mặt đen thui, chỉ có hai mặt sáng quắc so với sắc mặt của hắn, phát ra ánh sáng càng thêm hắc ám, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ kinh sợ.

Hắn chính là một trong những hộ pháp của Minh Vương, Thanh Mâu.

"Hai tiểu đạo sĩ các ngươi, muốn trốn đi đâu?" Thanh Mâu lạnh lùng hỏi.

"Tại sao bọn ta phải chạy, chẳng qua lúc nãy tưởng rằng trời mưa nên chạy về nhà thôi, không được sao?" Trần Nhược Tư cũng không hiểu mình lấy can đảm từ đâu, hắn giảo biện.

"Hứ, à, à hóa ra là muốn về nhà? được, ta giúp ngươi." Thanh Mâu cười quỷ dị, hắn ta nói xong, tùy tiện vung tay, một đạo hắc quang, từ tay hắn bắn ra hướng về phía Trần Nhược Tư.

Lạc Lan Điền thấy vậy, la lớn một tiếng, ôm Trần Nhược Tư lăn trên mặt đất, đạo hắc mang trong nháy mắt bắn vào cơ thể Lạc Lan Điền

"Ha ha ha, tên tiểu đạo sỹ này thật còn có điểm nghĩa khí, xả thân cứu người, thật hiếm có, ta sẽ giáo huấn hắn thật tốt, để trở thành đầy tớ của ta". Thanh Mâu cười lớn hai tiếng, nói xong, vung tay phải ra, lật tay lại, một tiếng, từ trong bàn tay hắn, phát ra mấy đạo thanh quang, nhắm vào phía của Lạc Lan Điền đang ôm Trần Nhược Tư, bắn tới.

Khi đạo thanh quang nọ chạm tới cơ thể Lạc Lan Điền thì cơ thể Lạc Lan Điền trong nháy mắt liền bị thanh quang bao phủ, rồi biến đổi từ từ nhỏ lại, hướng tới lòng bàn tay hắn, rồi bay lên.

Trần Nhược Tư thấy tình cảnh đó, phút chốc ngây người, rồi từ mặt đất nhằm Thanh Mâu lao nhanh tới.

"Nhóc con, không biết tự lượng sức mình, ha ha!" Thanh Mâu cười lạnh hai tiếng, tay trái vung lên, một đạo hắc quang, trong nháy mắt bắn tới ngay người Trần Nhược Tư, hất hắn văng ra vài trượng, ngã sấp xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Thanh Mâu đi tới vài bước, quay người lại, cười lớn, sau đó hướng lên trời hét lớn: " Ta, Thanh Mâu cuối cùng đã trở lại rồi, bọn lừa trọc, bọn đạo sĩ thối, đã lâu rồi, chúng ta, mới có thể phân tranh cao thấp, ta muốn cho các ngươi biết, người của Minh giới chúng ta, không phải thể coi thường được, ta muốn cho Trung thổ của các ngươi phải biến thành địa ngục!"

Hắn nói xong, thở ra một hơi, đạp mạnh xuống đất, tức thì mặt đất lập tức chấn động, những hố trên mặt đất vừa bị những đạo chớp nọ đánh, chỉ trong nhát mắt, đã bị đất ở xung quanh miệng hố lấp lại

Không ai biết hắn làm vậy để làm gì, người nào mà biết sự việc này, có thể cho rằng hắn làm như vậy là để thể hiện sức mạnh của mình.

Thanh Mâu lớn tiếng hướng tới mọi người trong thôn, hét lên: "Dân trong thôn, mau ra đây, ta không có kiên nhẫn để chờ đợi, trong vòng một phút, nếu các ngươi nếu có người nào không ra, ta sẽ diệt sạch bọn người, san tất cả thành bình địa."

Dân làng bên trong thôn, nghe thấy tiếng thét của hắn, từ trong nhà, nhanh chóng chạy ra, đứng cách Thanh Mâu hai mươi thước, không kể là nam hay nữ, sắc mặt mỗi người đều xám như tro, thần sắc hoảng sợ, toàn thân run rẩy, sợ hãi chăm chăm nhìn Thanh Mâu.

Trông bộ dạng của họ bây giờ, như đang nghênh đón Tử thần vậy.

"Ta đáng sợ như vậy cơ à? ha ha ha !" Thanh Mâu nói, nói xong, hắn lại cười rộ lên, rồi đột ngột thay đổi thái độ, thanh âm băng lạnh, nói: "Có phải hai tên đạo sĩ là bọn ngươi mời đến? Các ngươi nghĩ chỉ dựa vào hai tên đó có thể cứu các ngươi sao ? Hiện tại, ta đã thay đổi chủ ý, không cần lấy mạng của các ngươi, cũng không cần lấy năm cặp thanh niên nam nữ, ta chỉ cần các ngươi làm cho ta một chuyện, các ngươi chịu hay không chịu ?"

Dân làng nghe thấy hắn không giết họ, sắc mặt bọn họ trở nên tốt hơn một chút, một thôn dân can đảm hỏi: "Ngài lợi hại như vậy, cũng không thể làm được, bảo bọn tôi đi làm, không phải là đẩy chúng tôi vào hố lửa sao? Đối với giết chúng tôi ngay bây giờ, có khác biệt gì chứ ?"

"Việc này rất đơn giản, chỉ là ta không có thời gian để giải quyết, ta muốn các ngươi giúp ta truyền tin khắp nơi, đặc biệt là các đạo quán và tự miếu (chùa), tất cả các ngươi hãy truyền bá lại rằng, Thanh Mâu ta sẽ đem phiền toái lại cho bọn chúng, nếu trong một tháng, nếu còn có tự miếu và đạo quán nào mà không biết rằng Thanh Mâu ta đã trở lại Trung thổ, thì các ngươi hãy chờ chết đi." Thanh Mâu cười nói.

"Trung thổ lớn như vậy, chúng ta trong một tháng không thể đến hết được, như thế người thà giết chúng ta đi còn hơn, đỡ phải khiến cho chúng ta khổ sở trong một tháng, rồi sau đó cũng chết" Một thôn dân nói.

"À, à, lời ngươi nói cũng có lí, ta quên mất các ngươi chỉ là người phàm, như thế này vậy, ta ban cho các ngươi mỗi người một chút pháp lực. Sau một tháng, các người sẽ bị một lực lượng tự động đưa về đây. Trong tháng này, các ngươi có thể tự do bay lượn, tốc độ hơn trước kia gấp mấy trăm lần, như vậy các ngươi có thể hòan thành nhiệm vụ ta giao." Thanh Mâu nói.

Hắn nói xong, song thủ nâng lên, chưởng tâm hướng vào dân làng, miệng bắt đầu niệm thần chú, đọc xong thần chú, thục đạo hắc quang, nhẹ nhàng bay ra, bay tới tầm mắt của những thôn dân.

Thôn dân lập tức cảm thấy toàn thân sức lực sung mãn, sự khiếp đảm lúc nãy cũng đã biến mất, nhưng trong mắt họ, ánh lên một tia u óan.

Thanh Mâu nhìn dân làng, mỉm cười, tuy tiện vung tay, một cơn gió lớn lập tức nổi lên, hướng vào dân làng, thổi tới.

Lúc này, cơ thể của dân làng, như là lá rụng trên cây bị trận cuồng phong này thổi bay đi, tung lên trời, dần dần biến thành những điểm đen nhỏ, biến mất nơi chân trời.

Những thôn dân này, tất cả chỉ là phàm nhân, có thể nào làm tốt được việc này không? Ài.....

Thanh Mâu đừng yên tại chỗ, lắc đầu, suy nghĩ rồi lầm bầm nói: "Ta phải làm gì bây giờ đây ? Ài, được rồi, quay lại giáo huấn tên tiểu tử nầy vậy, tốt nhất là để hắn thay ta làm việc, vậy thì không thể nói chúng ta gây ra, để cho loài người chúng tự tàn sát lẫn nhau, không phải rất thú vị sao". nói xong thì cười hắc hắc hai tiếng gian giảo, rồi định bỏ đi.

"Tên khốn kiếp, mau thả tam sư huynh của ta ra." Trần Nhược Tư lúc này đã tỉnh lại, mê mê hồ hồ nói.

"Tên tiểu tử này trúng phải U Huyền Chú của ta, mà vẫn có thể sống được, quả là kì tích!" Thanh Mâu nghĩ trong lòng, nghĩ đến đây, hắn chuyển thân quay lại, đến gần bên Trần Nhược Tư, nhìn thật kỹ, sắc diện biến đổi, trong lòng cả kinh nói : " Sao lại có chuyện này, chẳng phải Vạn Tượng Càn Khôn Quyển ở trong tay Ngốc Lư Thủ Thượng , sao lại có thể trong tay hắn ? Hắn ta là ai, tên tiểu tử này không thể lưu lại được." Hắn nghĩ đến đây, huy chưởng đánh vào Trần Nhược Tư.

Khi Thanh Mâu xuất thủ, sắp đánh trúng người Trần Nhược Tư, bất ngờ trên cơ thể của hắn, phát ra mấy đạo kim quang, hướng tới chưởng tâm của Thanh Mâu, bay nhanh tới.

Thanh Mâu hoảng hốt, sợ hãi đến xuất mồ hôi lạnh, liền thu tay lại, động tác chậm lại một chút, bị mấy đạo kim quang nọ, đâm thẳng vào chưởng tâm, một làn khói đen, từ tay hắn bắn ra.

"Sao trên cơ thể tên tiểu tử này lại có lực lượng hộ thể cường đại như vậy? Trước hết hãy mang hắn về cho Minh Vương xem xem tại sao lại như thế." Thanh Mâu vận khí để vết thương trên tay đã đóng miệng lại, sau đó nhìn Trần Nhược Tư, trong lòng nghi hoặc.

Hắn nghĩ vậy, liền vung tay, từ trong tay bắn tới một đạo quang ảnh, quang ảnh này trở thành một lưới quang cực mỏng, bao lấy thân thể Trần Nhược Tư, rồi quấn chặt lại

Hắn lấy ra một cái bình nhỏ, niệm một vài câu chú ngữ, sau đó đưa miệng bình hướng về Trần Nhược Tư. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Lập tức, thân thể của Trần Nhược Tư bị biến nhỏ lại, trở nên giống như kích thước của một con muỗi, sau đó bị hút vào bình.

Thanh Mâu thấy đã thành công, xoay tròn một vòng biến thành một làn khói xanh, uốn lượn ở trên không, rồi bay đi, biến mất tại chân trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.