Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 187: Ban lai viện binh




Nơi rừng cây này, ánh dương không xuyên qua nổi các vòm lá rọi xuống dưới, cảnh vật nhìn rất u ám. Cây cối bị cuồng phong quất tới nghiêng ngả, một số rễ nông bị nhổ bật cả gốc lên, cả thân cây lẫn đất đai bám rễ đều bị gió cuốn lên cao. Trong nháy mắt, nơi này biến thành tối tăm mù mịt, người ta không còn nhận ra đông tây nam bắc, phương hướng xung quanh nữa.

Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết vận khí bảo vệ thân thể mình, tay nắm chặt tay, yên lặng đứng trong gió lớn, ra sức chống lại cuồng phong. Giờ bọn họ không dám di động nửa bước, chỉ e vừa động thân đã không trụ nổi thân hình bị cuồng phong thổi bay.

Mấy tia chớp vạch tầng không xuyên vào rừng cây, kích lên mấy cây đại thụ đường kính chừng hơn mét, theo đó, mấy đại thụ bị sét đánh gãy ngang thân, đổ rầm xuống đất.

Đột nhiên, gió ngưng lại, lôi điện cũng nháy mắt không thấy đâu, chỉ có một phiến mây đen tiếp tục tụ lại. Không bao lâu sau, Trần Nhược Tư nhìn qua kẽ lá, thấy màu đen rậm rạp đó không phải mây đen, mà là vô số những con chim đen tuyền tụ tập.

Trần Nhược Tư thấy thế, lòng không khỏi nổi lên một tia kinh hoàng, thầm lo: "mấy quái vật này không phải là lũ hắc điều đánh mình bị thương bữa trước sao? Bọn chúng sao lại tụ tập ở nơi này, số lượng lại nhiều vậy?".

Nghĩ tới đây, hắn kéo tay Mộng Tuyết, phi ngược hướng đạo quán, mong càng xa nơi này càng tốt, vừa chạy vừa nói: "mau đi, lũ hắc điểu này lợi hại lắm, chỉ mong chúng không phát hiện ra hai ta".

Mộng Tuyết nói: "tốc độ phi hành của lũ hắc điểu này tuy không nhanh, nhưng số lượng quá đông. Nếu chúng ta giờ chạy, chỉ e rất nhanh sẽ bị phát hiện, có lẽ nên tìm chỗ nào trốn đã, xem tình hình thế nào rồi tính tiếp".

"Ừm", Trần Nhược Tư gật đầu: "vẫn là nàng thông minh, vậy chúng ta trốn dưới mấy gốc tùng này đi".

Mộng Tuyết gật đầu, cùng Trần Nhược Tư tiến vào dưới mấy cây tùng, yên lặng đứng tại đó lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Tầng không phía xa xa, một tiếng nam tử truyền đến tai bọn họ: "nhân loại đứng dưới kia, mau báo danh đi, có phải ngươi phát tín hiệu cầu cứu với chúng ta không?"

Một tiếng nam tử khác trả lời: "phải, phải, là ta phát tín hiệu. Có người tiên giới tới đạo quán của ta phá hoại, ta không cách nào ứng phó, còn thiếu chút mất đi tính mạng nên đành thỉnh cầu tộc nhân ngài tới viện thủ", thanh âm này chính là tiếng Hầu Quang Bình.

"Khốn khiếp, thì ra lũ hắc điểu này là lão hồ li gọi tới", Trần Nhược Tư chửi thầm một tiếng, nghi hoặc nghĩ: "kì quái thật, lão ta có năng lực gọi lắm quái điểu thế này ư? chẳng nhẽ giữa lão và thú nhân có hiệp định bí mật gì?"

Mộng Tuyết nhẹ giọng nói: "Hầu Quang Bình này quả không đơn giản, nhanh vậy đã tìm được hắc điểu tới hỗ trợ, nếu lão thực có dã tâm, vậy bách tính Trung thổ chỉ e sẽ gặp tai ương thôi".

"Lão ta vốn là đồ lòng lang dạ sói mà", Trần Nhược Tư ngẩng đầu nhìn bầy hắc điểu, đưa mắt về phía xa, thở dài một tiếng nói: "bề ngoài lão làm như ra sức đuổi thú nhân, vì dân trừ hại, nhưng ai biết đằng sau lão và thú nhân có hiệp nghị gì? Chỉ bằng lực lượng của lão và đệ tử Bạch Vân đạo quán, sao có thể đánh bại được thú nhân. Giờ ta rốt cuộc hiểu tại sao Trường Phong đạo quán và Phổ Đà Tự dính họa diệt môn, thì ra đều là lão liên hợp thú nhân gây ra tội ác".

"Mấy ngày trước, chúng thiếp đi qua mấy thành trì nơi Trung thổ, thấy rất nhiều người có những hành vi kì lạ cổ quái, chẳng nhẽ người lúc đó không phải nhân loại, mà là thú nhân hóa ra sao?", Mộng Tuyết tự thì thào trong miệng.

"Như lời nàng nói, thú nhân đã tiềm nhập vào nhân loại chúng ta số lượng lớn rồi?", Trần Nhược Tư kinh hãi thốt.

Mộng Tuyết nói: "nếu mấy kẻ hành động cổ quái đó là thú nhân, thì sự thực đúng là vậy".

Nói tới đây, Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết rơi vào trầm tư, một lát sau, thanh âm nơi không trung tiếp tục vang lên: "ngươi nói người tiên giới xuất hiện, bọn chúng giờ ở đâu?"

Hầu Quang Bình nói: "bọn chúng vừa rồi đang phi hành, thấy các vị tới liền trốn vào rừng cây, nếu chúng ta truy tìm trong rừng cây này, hẳn sẽ rất nhanh phát hiện ra tung tích chúng". Truyện được copy tại Truyện FULL

Lời Hầu Quang Bình vừa dứt, không trung tức thì truyền tới vài tiếng "Oa, oa", bầy hắc điểu kia phân thành vài tố, tản ra xung quanh, nhất tề bay xuống phía rừng cây.

Mộng Tuyết và Trần Nhược Tư thấy vậy không khỏi kinh hãi, Trần Nhược Tư than một tiếng nói: "hỏng rồi, lũ hắc điểu tìm đến nơi rồi, chúng ta phải làm sao giờ?"

Mộng Tuyết trầm mặc giây lát, đoạn nói: "chờ cơ hội hành sự đi, tốc độ hắc điểu không nhanh lắm, hẳn có thể đối phó được. Khó là mấy con đầu đàn thân hình to lớn kia, tốc độ bọn chúng nhanh hơn hắc điểu thường gấp mấy lần. Nếu thiếp không đoán sai, đó ắt là những thủ lĩnh của đại quân hắc điểu này".

Hắc điểu kia bay vào rừng cây, Trần Nhược Tư rốt cuộc thấy được diện mục chân chính của nó, giờ hắn có thể khẳng định, quái điểu dẫn đầu này chính là trước đã đánh mình trọng thương lúc trước.

Thấy bọn chúng dần tới gần, tâm lí Trần Nhược Tư cũng sinh chút khẩn trương, song hắn hết sức bình tĩnh, ánh mắt không ngừng quan sát động tĩnh lũ chim.

Khi thấy một tổ hắc điểu dưới sự dẫn đầu của một con hắc điểu lớn tới gần vài trường, Trần Nhược Tư có chút không nhịn được, nghĩ thầm: "lũ hắc điểu này tựa hồ có thể trông thấy bọn mình núp ở đây, nếu cứ thế này, rất có khả năng cả hai sẽ đều bị phát hiện. Nếu giờ mình chạy ra, dẫn dụ sự chú ý của hắc điểu thì ít nhất sẽ có một người được an toàn, còn nếu đủ may mắn mình cũng sẽ thoát được". Nghĩ tới đây, Trần Nhược Tư nhìn Mộng Tuyết một cái, mỉm cười nói: "nàng núp cho cẩn thận, ta ra thu hút sự chú ý của bọn chúng", lời vừa dứt, thân thể hắn như mũi tên rời cung, nhanh chóng bay lên cao.

Mộng Tuyết thấy thế, lòng hết sức ảo não: "mình cũng nghĩ như chàng, sao vừa rồi không chạy ra trước chứ?", nàng thở nhẹ một hơi, ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng Trần Nhược Tư đã bay lên rất cao, tâm lí trở nên huyễn hoặc, vài giọt lệ nóng nháy mắt rơi xuống.

Đầu lĩnh hắc điểu thấy Trần Nhược Tư bay lên không, hắn vội vàng đập cánh đuổi theo, bầy hắc điểu phía sau cũng theo nhau bay lên, nhanh chóng bám theo.

Trần Nhược Tư bay lên không trung được vài trượng thì cảm giác có một cỗ lực lượng quái dị đè lên mình, không khỏi hít một hơi lạnh, thầm nghĩ: "thôi xong, đường này không thoát được rồi", tuy nghĩ vậy, song hắn không vì thế mà khiếp sợ, ngừng thân hình lại, tử tế quan sát và cảm ứng hoàn cảnh xung quanh.

Tùy theo cự li hắc điểu cách mình càng lúc càng gần, mấy tổ hắc điểu khác cũng nhân cơ hội Trần Nhược Tư chậm lại mà vòng thân áp sát, từ từ vây hắn lại.

Trần Nhược Tư yên lặng nhìn động tĩnh của lũ hắc điểu, lòng tuyệt không vì thấy bọn chúng tới gần mà sợ hãi, chỉ có cỗ lực lượng quái dị trên không trung đang ép xuống kia là làm hắn kinh hãi, bất an mỗi lúc một tăng.

Trần Nhược Tư nghĩ: "giờ mình có thể nhìn thấy hắc điểu trước mắt, song lại không rõ lực sát thương của chúng thế nào; còn lực lượng nơi không trung kia thậm chí còn không biết là thứ chi, nhưng sao lại cảm thấy nó còn lợi hại hơn hắc điểu trước mắt nhiều? chẳng nhẽ còn có quái vật lợi hại hơn đang tiến về đây.

Đầu lĩnh hắc điểu của tổ đầu tiên bay tới gần Trần Nhược Tư hơn trượng, nó dừng thân lại, kêu the thé vài tiếng. Bầy hắc điểu phía sau như nhận được mệnh lệnh, tức tốc đạp cánh lao tới Trần Nhược Tư, thế tới rất hung hãn. Thân hình bọn chúng cực nhanh, trông tựa như những viên phi đạn đen tuyền vậy, vòng theo quỹ đạo ước tính lao tới mục tiêu đã định.

Mộng Tuyết thấy vậy, tâm lí lo lắng vô cùng, nàng e Trần Nhược Tư không thoát nổi đợt công kích của hắc điểu, vội vàng thẳng người lên, kêu lớn một tiếng, nhắm vị trí Trần Nhược Tư bay tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.