Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 179: Nhĩ gian ngã trá




Buổi sớm ba ngày sau, Từ Hàng ra khỏi giường từ sớm, tiến vào thư phòng, cầm phong thư ghi kế hoạch hợp tác của mình, cẩn thận nhìn qua một lượt, hài l òng gật đầu, nhét vào trong người rồi tiến ra khỏi cửa.

Không linh đảo là một tòa đảo hoang, nằm ở phía bắc Trung thổ đại lục, cách đại lục chừng ba trăm hải lí. Trên đảo có vô số quái thạch hình dáng kì dị, địa thế hiểm yếu, không chút bóng dáng con người, nhưng đây lại là thiên đường của lũ chim biển thường sinh hoạt nơi hải vực.

Mây mù trắng liễu nhiếu bao phủ Không Linh đảo, như mang thêm một lớp khăn che thêm phần huyền bí cho hòn đảo này vậy.

Từ Hàng sử dụng pháp thuật chuyển di, mất gần một giờ đồng hồ mới tới được Không Linh đảo. Lão thấy thời gian còn sớm, bèn đi loanh quanh trên đảo tìm hiểu địa hình.

Sự xuất hiện của vị khách không mời này khiến cho chim chóc trên đảo hoảng hốt nhất tề dựng cánh bay lên, nháo nhác trong không trung, quang quác inh tai.

Từ Hàng đi tới một chỗ khá bằng phẳng, phát hiện nơi này có vết chân người. Lão vội cẩn thận quan sát một phen, phát hiện vết tích còn rất mới, lòng không khỏi giật mình: "chỗ này vốn không người lai vãng, sao lại có vết chân mới thế này? Chẳng nhẽ lão hồ li họ Hầu kia đã tới đây trước rồi, bố trí bẫy rập gì chăng? Nhưng thế lại không hợp lí a".

Từ Hàng cẩn thận tìm tòi xung quanh xong không phát hiện ra có gì đáng ngờ, tâm lí mới cảm giác an toàn lại.

Từ Hàng tìm một khối đá tương đối bằng phẳng sạch sẽ ngồi xuống, mắt xa xa nhìn mặt biển, tâm lí không hiểu sao đột nhiên cảm giác có chút bất an, như mặt biển cứ bị gió xao động vậy.

Rất nhanh đã tới giờ ước định, nhưng bóng dáng Hầu Quang Bình vẫn không thấy đâu, tâm lí lão càng thêm lo lắng. Từ Hàng đứng dậy, phóng mắt nhìn về phía Trung thổ đại lục, mong bắt được tung tích ai đó, tiếc là cái gì cũng không thấy, lòng đầy bực bội chửi thầm: "lão hồ li chó chết, dám thất hẹn với lão tử hả, nếu hôm nay ngươi không tới, ta cùng người trở mặt thành thù".

Đột nhiên, một đạo bạch quang từ trên trời bay tới, nháy mắt đã hạ xuống trước mặt Từ Hàng hơn trượng. Bạch quang tan đi, bộ mặt Hầu Quang Bình hiện ra mang theo nụ cười nhìn Từ Hàng: "để đại sư chờ lâu, đạo quan có chút trục trặc phát sinh, xử lí xong mới nhớ tới ước hội hôm nay, thực là ngại quá, mong đại sư chớ trách".

Từ Hàng thấy Hầu Quang Bình đã tới, lòng bớt khó chịu hẳn, bước lên vài bước nói: "đâu có, ta cũng mới tới mà thôi, đã là có chuyện gấp cần xử lí, ta sao trách ngươi được".

Hầu Quang Bình thò tay vào trong người, lấy ra một bức thư để trên tay, nhìn Từ Hàng nói: "kế hoạch thư của ông đã sẵn chưa? Của ta ở đây".

Từ Hàng đáp: "viết xong lâu rồi, chỉ chờ trao đổi thôi".

Hầu Quang Bình cười nói: "vậy tốt lắm, chúng ta giờ trao đổi xem một lượt, sau sẽ bàn phương án cụ thể, ông thấy thế nào?"

Từ Hàng gật đầu, nhanh chân bước lại, Hầu Quang Bình mỉm cười tiến lên.

Hai người rất nhanh đi tới một chỗ nhỏ hẹp chỉ rộng độ nửa mét thì đồng thời dừng lại, đưa mắt nhìn nhau. Từ Hàng nói: "ngươi đưa hòa ước của của ngươi ra, ta đưa của ta ra, đồng loạt trao đổi".

Hầu Quang Bình gật đầu, đưa phong thư trên tay ra. Từ Hàng cũng đưa mật thư của mình lại. Hai người nhận thư xong, không lập tức mở ra mà là đưa mắt nhìn phản ứng của đối phương, qua một lúc, hai tên đồng thời ha ha cười lớn, cười xong, đồng thời mở thư ra tử tế nhìn một lượt.

Lũ chim trên Không linh đảo không biết vì sao, tại lúc này đều đồng loạt bay lên cao, vỗ cánh kêu quang quác, tiếng kêu của bọn chúng đầy vẻ thê lương bi thảm, tựa như có tai nạn gì đó sắp giáng xuống vậy.

Hầu Quang Bình và Từ Hàng đều không để ý tới cảnh tượng đó, Từ Hàng xem nội dung hòa ước xong, rất nhanh kí tên mình lên đó, sau nhìn Hầu Quang Bình nói: "không ngờ ý kiến của ta và ngươi rất giống nhau, vậy chúng ta không cần trao đổi kế hoạch thư làm gì, kí tên mình lên thư của đối phương là được, coi như bày tỏ thành ý, thế nào?", nói xong, lão đưa kế hoạch thư đã có chữ kí của mình qua.

Hầu Quang Bình nghe thế, tâm lí khó chịu nghĩ: "lão lừa trọc này làm trò quỷ gì đây, cứ để thế này không phải càng làm tăng độ xác thực sao, lão làm vậy làm gì? Hay là định bịp bợm gì đây? Mình nên đồng ý hay từ chối giờ?", Hầu Quang Bình vờ như chưa xem xong, cúi đầu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "ta thấy không cần vậy, đổi qua đổi lại rách việc quá".

Từ Hàng nghe Hầu Quang Bình nói vậy, tâm lí tức thì không vui, thầm nghĩ: "lão hồ li này khốn khiếp này thật thủ đoạn, không viết một lời nào liên quan tới Bạch Vân đạo quán trên kế hoạch thư, mà dạng chữ này cũng không giống của hắn lắm, xem ra hắn rõ ràng muốn cầm kế hoạch thư của mình, định chiếm ưu thế ép buộc mình đây, sao ta lại dễ dàng bị qua mặt thế này!". Nghĩ tới đây, Từ Hàng cố tình thở dài một tiếng nói: "nếu ngươi không đồng ý đổi lại, vậy chuyện hòa ước hôm nay coi như hủy bỏ", nói xong, lập tức quay mình định rời đi.

Kỳ thật, Từ Hàng làm vậy chỉ là muốn xem phản ứng của Hầu Quang Bình mà thôi.

Hầu Quang Bình cười lớn, đoạn nói: "giờ ngươi đồng ý cũng được, không đồng ý cũng hay, dù sao chứng cứ ngươi muốn hãm hại người tu hành Trung thổ đã ở trong tay ta, chỉ cần ta đem nội dung bức thư này thông cáo với toàn thiên hạ, ha ha, tới lúc đó ngươi sẽ biết thế nào là hậu quả".

Từ Hàng nghe vậy thì kinh hãi lắm, một trận máu nóng trong người tức thì bốc lên tận não, giận dữ nghĩ: "chó chết, không ngờ hắn bỉ ổi như vậy". Qua một lúc, Từ Hàng miễn cưỡng áp chế lửa giận trong lòng, cười nhẹ nói: "ấy ấy, Hầu chưởng môn thực biết nói đùa, chẳng nhẽ ngươi không sợ ta cũng đem bức thư này thông cáo cho thiên hạ sao?"

"Ha ha ha", Hầu Quang Bình cười lớn ba tiếng, tay hươ hươ trong không khí vài lượt nói: "cứ thử đi, ngươi xem chữ viết trên thư kia có giống tư thế ta đang viết không hả?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Từ Hàng nghe vậy tức thì mắt nổ tam tinh, tức giận thiếu chút bất tỉnh, song biểu tình trên mặt lão không vì vậy mà có chút biến hóa nào, chờ lòng bình tĩnh lại, lão hừ lạnh một tiếng, gằn giọng nói: "ha ha, tên hỗn đản ngươi quả nhiên không có thành ý, may ta đã sớm ngờ rồi, ngươi tưởng kế hoạch thư trên tay kia là chữ ta thật sao? Nhầm rồi, là của đệ tử ta mô phỏng bút tích ta viết ra thôi, không tin ngươi thử nhìn xem, xem tư thế ta viết có khác biệt không hả?". Nói xong, cũng hươ tay trong không khí viết vài chứ, tất nhiên, tư thế so với chữ viết trên kế hoạch thư có chút khác biệt.

Hầu Quang Bình ngây ra, lòng nghĩ: "sao lại như vậy được, chữ viết trên này cơ hồ giống hệt văn tự của lão mình nhìn lúc trước, sao giờ lại biến thành giả? Bất quá, xem bộ dạng lão ta không giống đang làm trò, chẳng nhẽ thực không phải là lão viết?", Hầu Quang Bình lòng đày nghi hoặc, mắt chằm chằm nhìn phản ứng của Từ Hàng.

Qua một lúc, Hầu Quang Bình thấy Từ Hàng vẫn bình tĩnh như thường, không lộ chút đáng nghi nào, lòng không khỏi cảm giác mơ hồ, hắn đành cố cười lớn vài tiếng nói: "đại sư quả thực lợi hại, Hầu mỗ xin bội phục, bội phục, xem ra ông đã sớm đoán trúng tâm tư ta, có chuẩn bị từ trước rồi. Thôi, ta nghe lời ông, chúng ta kí tên xong rồi đổi lại là được". Nói xong, hắn nhanh chóng kí tên lên kế hoạch thư của Từ Hàng.

Từ Hàng cười nói: "ta tính toán thế nào đi nữa cũng không bằng Hầu chưởng môn ngươi a. Dù sao chỉ cần chúng ta chịu hợp tác, tin rằng bên nào cũng sẽ có lợi, Hầu chưởng môn có thấy vậy không?"

"A, đúng", Hầu Quang Bình cười đáp: "đúng, chúng ta ai nấy đều có lợi".

Từ Hàng thấy Hầu Quang Bình đáp ứng yêu cầu của mình, tâm lí tất nhiên rất thư thái, đắc ý nghĩ: "ha ha, lão hồ li, không ngờ ngươi lại giảo hoạt như vậy, nhưng ta đây cũng đâu có kém, chúng ta vòng vo một trận, không ai chiếm được tiện nghi của ai đâu".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.