Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 158: Đại đảm cử thố




Trần Nhược Tư mới ra cửa đại sảnh, hai người Lý Hữu Quyền cùng Điền Lập Phong đã đuổi đến đại sảnh, bọn họ thấy các tráng hán ngẩn người tại cửa đại sảnh, Lý Hữu Quyền phẫn nộ lớn tiếng mắng: Các ngươi thật là một lũ ăn hại, nhiều người như vậy cũng không ngăn cản được một người.

Điền Lập Phong nói: Lý huynh, cũng không thể trách bọn họ được, khả năng Trần Nhược Tư ta hiểu rõ, bọn họ không bị mất mạng coi như đã là may mắn, ngươi không nên trách bọn họ, bây giờ chúng ta đuổi theo, nói không chừng còn có hy vọng bắt được hắn.

Lý Hữu Quyền nhìn thoáng Điền Lập Phong, quay đầu lại hướng các tráng hán ở cửa phân phó: Truyền lệnh của ta, toàn thành lùng bắt một thanh niên tên Trần Nhược Tư, các ngươi nếu nhìn thấy hắn, không nên coi thường vọng động mà trước tiên phải báo cho ta biết.

Ra lệnh xong, hắn nhìn Điền Lập Phong nói: Chúng ta chia nhau hành động, ngươi dẫn người đi theo hướng bên trái, ta dẫn người đi theo hướng bên phải.

Hắn nói xong, rất nhanh chạy ra khỏi đại môn, hướng bên phải đuổi theo.

Trần Nhược Tư sau khi ra khỏi đại môn cũng không bỏ chạy mà lại tìm nơi giấu mình ẩn nấp, hắn cho rằng như vậy sẽ an toàn, đều có thể nắm chắc được mọi động thái người của Long Ưng bang.

Lý Hữu Quyền sau khi ra khỏi cửa dựa theo suy nghĩ người bình thường chạy thẳng một đường, mang theo đội ngũ rất nhanh đuổi bắt.

Trần Nhược Tư thấy Lý Hữu Quyền mang theo đội ngũ từ chỗ mình ẩn thân vội vã đi qua, trong lòng hắn trộm cười nói: Ngu ngốc, các ngươi như vậy có thể bắt ta, thật là chuyện lạ.

Khi hắn thấy có người mang theo đội ngũ từ hướng khác đuổi về phía sau, hắn mới từ nơi ẩn thân đi ra, nhẹ nhẹ vỗ tay dắc ý cười cười, sau đó nghênh ngang từ hướng Lý Hữu Quyền đuổi theo, ung dung đi.

Do hắn cho rằng trong thành cũng không có mấy người biết được mình cho nên một chút sợ hãi hắn cũng không có, cũng không lo lắng có người khác đến Long Ưng bang báo cáo hành tung của hắn.

Suy nghĩ của hắn một điểm cũng không sai, trong thành này ít có người biết hắn, biết hắn là Trần Nhược Tư, ngoài hắn ra chỉ có hai người Lý Hữu Quyền cùng Điền Lập Phong. Mà Lý Hữu Quyền hạ lệnh cho tay chân thuộc hạ tìm kiếm một người tên Trần Nhược Tư, ra lệnh như vậy cũng bằng không.

Trần Nhược Tư ung dung nhàn nhã tản bộ trên đường, hắn thấy có một vài tráng hán tay cầm đại đao tại ngã tư đường hối hả đi qua, nhưng lại chẳng có một ai hỏi tới hắn, điều này cũng khiến cho hắnẩcm giác có điểm kỳ lạ, trong lòng nghĩ: Không có nghĩ đến lại có gan lớn thế này, có thể nhìn thấy những người muốn bắt mình đang hành động xung quanh, thật là buồn cười. Bất quá, Long Ưng bang nayd rốt cuộc là tổ chức gì? Bọn họ vì sao lại muốn lấy lòng dân chúng ở đây? Dân chúng không thể vì sự giúp đỡ của Long Ưng bang mà đi tán tụng hắn. Lý Hữu Quyền là bàn chủ của Long Ưng bang, mà Long Ưng bang lại nghe lệnh của Bạch Vân đạo quan, lần trước khi ta theo dõi Lý Hữu Quyền thì lại tình cờ đụng phải lão nhân có dã tâm, lão nhân kia giết chết lang nhân, hãm hại Trường Phong đạo quan, bây giờ Bạch Vân đạo quan thay thế vị trí của Trường Phong đạo quan tại Trung thổ, chẵng lẻ lão đầu dã tâm này chính là chưởng môn Bạch Vân đạo quan. Ân, dám chắc là như thế, nếu nói như thế các chùa miếu và đạo quan ở Trung thổ sẽ gặp kiếp nạn. Không được, ta phải nhanh chóng đến các đạo quan cùng chùa miếu ở Trung thổ một chuyến, nhắc bọn họ đề phòng.

Trần Nhược Txư sau khi trong lòng đã quyết, hắn đi đến trước một cửa hàng tạp hoá mua một tấm bản đồ Trung thổ. Sau khi trải qua một phen cẩn thận tìm kiếm xác định vị trí phương hướng Pháp Hoa tự, hắn thu bản đồ lại cho vào túi, trên đường đi đến quán rựu mua chút lương khô, cũng vội vã ra đi.

Trần Nhược Tư mặc dù từ Linh Cơ học xong phi hành thuật, nhưng hắn tự biết năng lực có hạn, phi hành không được nhiều, hắn cũng không muốn tự hao phí năng lượng của mình do phi hành, cho nên hắn lựa chọn chạy bộ. Lúc ấy, không có ngựa để cưỡi, chỉ có những người có năng lực mới có thể khống chế các loài thú để trở thành ngựa cho mình cưỡi, cho nên không có nơi nào bán ngựa.

Trần Nhược Tư mang bao hành trang đi tới cửa đông thành, hắn thấy cửa thành được canh giữ bởi các bang chúng Long Ưng bang tay cầm đại đao, trong lòng thầm nghĩ: Thế lực Long Ưng bang quả thật lớn mạnh, làm cách này thật công phu, bọn họ đã phong toả cửa thành. xem tại TruyenFull.vn

Trong lòng hắn mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hắn không cảm thấy sợ hãi, dù sao hắn biết bang chúng này căn bản là không nhận ra hắn, hơn nữa vạn nhất bị nhận ra, bang chúng này cũng không phải là đối thủ của hắn.

Trần Nược Tư đi theo phía sau dân chúng ra khỏi thành, đi theo hàng đến gần cổng thành.

Rất nhanh đến phiên kiểm tra Trần Nhược Tư, Trần Nược Tư không hoảng hốt, không vội vàng lấy bao quần áo từ trên vai xuống, cầm trong tay, mắt nhìn chằm chằm bang chúng Long Ưng bang này.

Bang chúng thấy hắn lòng không hề khiếp đảm, hơn nữa lại nhìn mình chằm chằm không nháy mắt, rất nhanh cho hắn qua.

Kỳ thật, bang chúng này mặc dù khôngnhận ra người, nhưng bọn họ nhận người bắt người đều là có phương pháp làm việc của mình. Bọn họ bắt người chủ yếulà theo trực giác cùng nhìn xem người bị kiểm tra có khiếp đảm hay không. Với đa số tình hướng bình thường, đa số người bị truy nã khi bị lục soát thường biểu hiện sự lo lắng khủng hoảng. Đây cũng là thủ đoạn chủ yếu để các bang chúng này phán đoán có phải người mình muồn bắt hay không. Cũng may Trần Nhược Tư là người cá biệt, không thuộc loại đại đa số, bằng không, bây giờ hắn phải tổn hao một ít tinh lực.

Trần Nhược Tư dễ dàng trà trộn đi qua lục soát của bang chúng Long Ưng bang ra cửa đông thành. hắn dọc theo cửa đông thành đi theo đường rừng mà đi.

Mặt trời dần về phía tây, tà dương dần tắt, chiếu vào con đường trong rừng, làm bóng của Trần Nhược Tư đổ dài trên đường. Chim chóc trên cành kêu hót líu lo như đang gọi vợ chồng con cái bay về tổ.

Vô tình, Trần Nhược Tư đi lần tới huyệt động bí mật lần trước hăn theo dõi Lý Hữư Quyền, Trần Nhược Tư ghé qua nhìn một chút, thấy các dấu vết không có gì thay đổi, đoán được bọn họ không hoài nghi có người biết huyệt động bí mật này.

Thấy thế, Trần Nhược Tư thầm nghĩ: Huyệt động bí mật này, bọn họ bây giờ hẳn còn đang sử dụng, sau này có cơ hội sẽ trở lại tra xét, nói không chừng có thể tìm được manh mối mới. Còn bây giờ việc quan trọng cần đi gấp.

Nghĩ xong, hắn gia tăng cước bộ dọc theo đường thẳng hướng rừng sâu đi tới.

Trần Nhược Tư đoán một điểm cũng không sai, nếu hắn bây giờ quay lại, đích xác sẽ tìm được manh mối mới, cũng sẽ cho hắn biết được một ít sự kiện ngạc nhiên ngoài mong đợi.

Huyệt đạo bí mật này, bây giờ bị Hầu Quang Bình lợi dụng làm nơi bí mật phát ra các hiệu lệnh, hắn bây giờ ngoài mặt là Bạch Vân đạo quan chưởng môn, một lòng vì ổn định thế cục Trung thổ, hắn kết hợp đạo quan và chùa miếu kiên quyết đấu tranh với thú nhân và người Minh tộc. Thú nhân diệt Trường Phong đạo quan, mà hắn, Hầu Quang Bình, chỉ huy lực lượng đánh bại sự lại phạm của thú nhân, hơn nữa lại thông qua Lý Hữu Quyền nắm vùng tại Long Ưng bang biết thú nhân ở Trung thổ xây dựng một số cơ sở bí mật. Một mặt hắn âm thầm đánh thú nhân, đồng thời hắn cũng lệnh cho các bộ hạ do chính mình trước kia bí mật bồi đắp, tại các cơ sở bí mật này, nhất nhất huỷ hết. Đây là Hầu Quang Bình hắn làm cho Bạch Vân đạo quan có thực lực rạng danh thiên hạ. Song hắn lại ngầm muốn tiêu diệt tất cả các đạo quan cùng chùa miếu lớn nhỏ, để làm cho Bạch Vân đạo quan tương lai trở thành người lãnh đạo thống trị Trung thổ.

Bây giờ Hầu Quang Bình lợi dụng lực lượng thú nhân thuận lợi diệt trừ Trường Phong đạo quan, hơn nữa mượn cơ hội này làm cho Bạch Vân đạo quan rạng danh, mục tiêu ra tay kế tiếp của hắn tập trung tại Bồ Đà tự, hơn nữa hắn bây giờ đã bắt đầu hành động. Chỉ là không ai biết âm mưu này mà thội.

Trần Nhược Tư rời khỏi cửa vào huyệt động bí mật này không lâu, từ trên đường đi ra bồn người bịt mặt. Bốn người bịt mặt này đều là đẹ tử dắc lực của Hầu Quang Bình, năng lực bọn họ không dưới Lý Hữu Quyền. Bọn họ vốn có thể đi ra khỏi rừng từ sớm, nhưng nhận thấy trên đường có người, cho nên ẩn nấp trong rừng, sau khi thấy Trần Nhược Tư đi qua, bọn họ mới lớn mật rời khỏi nơi ẩn thân trong rừng đi ra.

Sau khi bọn họ bốn người đi ra, đều bỏ khăn che mặt xuống bỏ vào trong người. Một nam tử có vết sẹo do đao chém nói: Sư phó lệnh cho chúng ta đêm nay đi trước đến Pháp Hoa tự, không biết mấy vị sư huynh đi Bồ Đà tự có hoàn thành nhiệm vụ không.

Một người đi cùng trẻ tuổi có khuôn mặt hốc hác, tay cầm quạt nói: Hẳn là hoàn thành, bằng không sư phó không có hành động bước tiếp theo. Ngươi còn không rõ tính của sư phó sao? Ông ta làm việc gì cũng đều cẩn thận cẩn thận phi thường. Một việc không thuận lợi hoàn thành, bước tiếp theo ông ta sẽ hoãn lại.

Một hán tử có râu với giọng đùa giỡn nói: Ngươi đối với sư phó hiểu rõ như vậy, trách không được sư phó dặc biệt thích ngươi. Ngươi tỉ mỉ như vậy thật sự làm cho ta cảm thấy bội phục, vậy ta hỏi ngươi, tiểu tử vừa từ nơi này đi qua, đã làm gì ở đây?

Một người đi cùng trẻ tuổi tay cầm quạt cười đáp: Sư huynh, đừng lấy ta ra làm trò cười, ai không biết năng lực của ngươi nhạy cảm a, hay là ngươi nói cho chúng ta biết một chút tên kia ở nói này đã làm gì đi.

Hán tử có râu cười nói: Tiểu tử nọ ở nơi này dừng cước bộ, hướng chỗ chúng ta nhìn thoáng qua, cũng không có quá nhiều động tác, nhưng ta hoài nghi hắn là người biết huyệt động bí mật này, hoặc là hắn phát hiện chúng ta vừa rồi ẩn thân trong rừng. Các ngươi cho rằng khả năng nào lớn nhất.

Nghe hán tử có râu nói xong, cả bốn người cùng trầm tư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.