Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 127: Các hoài quỷ thai




Hầu Quang Bình nhìn thấy thảm trạng này, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu và tức giận, lão cật lực khống chế tâm tình của bản thân, để cho trên khuôn mặt không lộ ra bất kỳ dấu hiệu gì. Lão yên lặng nhìn chằm chằm vào những thi thể của đám đệ tử, qua một hồi lâu, lão mới rơi vài giọt nước mắt.

Lão ta thở dài một hơi, trong lòng thầm thề : "Ai, là ai đã làm, ta nhất định bắt hắn nợ máu trả máu." Lão ta ở trên không trung, liếc mắt nhìn thấy bốn tên thú nhân đang đứng trước cửa đạo quán, trong lòng thầm nghĩ: "Từ tử trạng và vết thương trên những thi thể trước mắt mà phán đoán, các đệ tử ở trong tình huống không có lực phản kháng mà bị giết chết.

Chẳng lẽ là bọn chúng làm, điều này không thể nào, làm việc này đối với bọn chúng mà nói một chút điểm tốt cũng không có. Lại nói, là bọn chúng đã giết người, vì sao còn không bỏ đi, nhìn bộ dạng của bọn chúng dường như là đang thương tâm rơi lệ, kỳ quái, bọn chúng vì sao có thể vì nhân loại mà rơi lệ chứ. Trong chuyện này nhất định có nguyên nhân. Mặc kệ, trước hết hạ xuống hỏi bọn chúng một chút, xem bọn chúng sẽ nói điều gì." Nghĩ đến đây, Hầu Quang Bình gạt nước mắt, phi thân hạ xuống.

Bốn tên thú nhân thấy Hầu Quang Bình hạ xuống, bọn chúng biết rằng bộ dạng thương tâm bản thân vừa mới diễn xuất ra chắc chắn bị Hầu Quang Bình nhìn thấy, bọn chúng cho rằng mục đích đã đạt được rồi. Đợi Hầu Quang Bình sau khi hạ xuống, thú nhân lão đại nhanh chóng đi tới nghênh đón, thở dài một hơi, nói: "Hầu chưởng môn, thật xin lỗi, chúng tôi không có năng lực bảo vệ đám đồ tử đồ tôn của ngài, chỉ là, mong ngài không nên quá thương tâm, người đã chết không thể sống lại được, ngài bớt đau buồn đi."

Ba tên thú nhân còn lại cũng đi đến, đồng thanh nói: "Chưởng môn bớt đau buồn !"

Hầu Quang Bình đảo mắt nhìn lướt qua bốn tên bọn chúng, trong lòng thầm nghĩ: "Từ giọng điệu và lời nói của bọn chúng mà phán đoán, dường như bọn chúng và trang thảm án này không có quan hệ, chẳng lẽ là bọn chúng đang diễn kịch, bọn chúng vì sao có thể diễn chân thật đến như thế này chứ? Trừ phi là phỏng đoán của ta sai rồi, ta ở Trung thổ không hề có địch nhân, vậy thì sẽ là ai làm chuyện này đây?"

Trong lòng lão trăm mối nghi hoặc, qua một lúc lâu, lão mới nói: "Sau khi ta rời đi, các ngươi cũng bỏ đi sao? Hai tên nữ tử các ngươi mang đến, các nàng vẫn bình yên không có việc gì chứ?"

Thú nhân đại ca nói: "Khi chúng tôi trở lại, nhìn thấy đám đệ tử đạo huynh chết ở chỗ này, chúng tôi vội vàng tiến vào đạo quán tìm kiếm, nhưng không phát hiện ra một người sống nào, thiền phòng giam giữ hai nữ tử nọ cửa sổ phía sau đang mở, tôi hoài nghi các nàng đã được người cứu thoát đi rồi. Nhưng chúng tôi cũng nghĩ không ra, các đạo sĩ vì sao đều chết cùng một chỗ."

Hầu Quang Bình nhìn thoáng qua đám thi thể, trong lòng dâng lên một nỗi ưu thương khó chịu, trầm mặc một lát rồi nói: "Chuyện này đích xác là có điểm quỷ dị, trừ khi bọn là bị một loại lực lượng khống chế, sau đó mới đem bọn họ giết chết, hoặc là do người quen cũ làm, nhưng nếu là do người quen cũ làm, trong chốc lát có thể đem đám người này giết chết, không phải là năng lực của một người có thể làm được. Ta cho rằng khả năng đầu tiên cao hơn, nhưng đương thời có thể dùng một loại lực lượng khống chế vài trăm người như thế này, người đó vô cùng lợi hại."

Thú nhân đại ca trong lòng buồn bực : "Hầu lão đầu này quan sát lực thật là độc đáo, phân tích đi ra không kém, giống như lão chính mắt nhìn thấy vậy, xem ra chúng ta đều xem thường năng lực của lão rồi. Ta phải giả trang hồ đồ chút, nếu như để cho lão ta phát hiện ra điều gì, toàn bộ kế hoạch của chúng ta đều không thể thực hiện được."

Nghĩ đến đây, hắn âm thầm hít vào ngụm lương khí, nói: "Tôi cảm thấy bọn họ có lẽ là bị mê dược làm hôn mê đi, người nọ làm bọn họ hôn mê đi sau đó đem từng người trong bọn họ mang ra, vứt ở chỗ này, rồi nhất nhất giết chết, chỉ có điều, việc này dường như có chút phiền phức. Không hiểu, tôi thật là không hiểu kẻ giết người này đã làm thế nào nữa."

Thú nhân lão nhị, trong lòng cười thầm, nói : "Đại ca, huynh nói loại phương pháp này, hoàn toàn không hợp với logic, đệ cảm thấy phán đoán của Hầu chưởng môn chính xác hơn." Hắn nói đến đây, ngừng lại một lát, quay đầu nhìn Hầu Quang Bình nói: "Hầu chưởng môn, ngài có địch nhân nào không, hơn nữa là cường địch hận ngài thấu xương."

Hầu Quang Bình trả lời rất rõ ràng: "Ta ở Trung thổ vô cùng cẩn thận, không để lại bất kỳ đầu mối cho bất luận kẻ nào điều tra ra, cho nên không có địch nhân mới phải."

"Nghe ngài nói vậy, việc này muốn điều tra rõ chân tướng có chút khó khăn rồi." Thú nhân lão đại bất đắc dĩ đáp.

Thú nhân lão nhị nhíu mày nhìn thú nhân lão tam, ngầm nháy mắt để cho hắn nghĩ ra lời mà nói, nhắc nhở Hầu lão đầu một chút.

Thú nhân lão tam xoa xoa tay, suy nghĩ một lát rồi nói: "Sự tình này phát sinh thật là có chút ám muội….." Hắn nói đến đây, giả ý ngừng lại một lát, làm giả bộ dáng như đột nhiên hiểu ra vấn đề gì đó, nói: "Đúng rồi, tôi hiểu rồi, người mà càng không nghĩ đến, không liên quan thì càng đáng nghi ngờ, người không nghĩ đến phải là người quen biết cũ của mình, hơn nữa người này cùng mình nhất định có quan hệ lợi ích hoặc là quan hệ mật thiết."

"Người quen."Hầu Quang Bình giật mình, cẩn thận tìm kiếm trong đầu mình, bắt đầu suy nghĩ tìm tòi: "Người quen của ta, người hợp tác, kẻ giúp đỡ, kẻ liên lạc, ít thì cũng có hơn mười người, nhưng bọn họ căn bản là không có xung đột về lợi ích với ta, đúng rồi, chưởng môn Quý Vân Hùng của Trường Phong đạo quán cũng có cái thực lực này, ta và hắn từng hợp tác qua, chẳng lẽ hắn lo lắng ta đem việc xấu của hắn truyền ra ngoài mà sát nhân diệt khẩu sao? Người mà hắn chủ yếu đối phó nên là ta mới phải, vì sao lại hạ thủ đối với đám đệ tử không hiểu chuyện này nhỉ? Bây giờ hình như chỉ có hắn là hiềm nghi lớn nhất, sẽ không phải là hắn chứ."

Bốn tên thú nhân thấy Hầu Quang Bình trầm mặc không nói cả nửa buổi, đưa mắt nhìn nhau. Thú nhân lão đại lấy ra đạo bào lấy được từ trong bao phục của Điền Lập Phong, nhìn Hầu Quang Bình nói: "Chúng tôi tìm kiếm cả đạo quán thì phát hiện ra một cái bao phục, nhưng trong bao phục chỉ có một bộ đạo bào, tôi thấy bộ đạo bào này cùng đạo bào trong đạo quán của ngài có chút khác biệt, cố ý giữ nó lại. Ngài đối với trung thổ quen thuộc, chắc là nhận ra loại đạo bào này là của đạo quán nào sử dụng."

Hầu Quang Bình tiếp nhân đạo bào, ngay cả giọng nói cũng biến đổi: "Điều này, điều này sao có thể."

Bốn tên thú nhân thấy vậy, trong lòng khấp khởi vui mừng, bọn chúng đều biết rằng lão ta đã bị bọn chúng xỏ mũi dắt đi. Thú nhân lão đại giả bờ bộ dạng kinh ngạc, nói: "Làm sao vậy, bộ đạo bào này ngài đã gặp qua, là y phục của đạo quán nào sao?"

Hầu Quang Bình trầm mặc một lát, trong lòng thầm nghĩ: "Hình thức đạo bào của trung thổ vô cùng quen thuộc, không phải là người rất hiểu biết tình huống trung thổ, nhất định vô pháp phân biệt ra, sự việc ta cùng Quý Vân Hùng lợi dụng câu kết lẫn nhau cũng chỉ có hai người bọn ta mới biết, thú nhân bọn chúng chắc chắn không thể biết được. xem tại TruyenFull.vn

Bây giờ đã xác nhân là người Trường Phong đạo quán hạ độc thủ rồi, chỉ bằng vào ta lực lượng của một người, nhất định không thể đánh ngã bọn họ, xem ra ta chỉ còn cách lợi dụng lực lượng của thú nhân mới có thể báo được mối thù này." Nghĩ đến đây, lão ta nói: "Đạo bào này là sở hữu của Trường Phong đạo quán, nhưng ta và người của Trường Phong đạo quán không có quan hệ gì, ta nghĩ không ra bọn họ vì sao lại làm việc này. Nhưng , mối thù này, ta không thể không báo, mong các vị sau này có thể ủng hộ ta nhiều hơn, chỉ cần các vị có thể giúp ta báo được mối thù này, từ nay về sau ta mặc các vị sai khiến."

Thú nhân lão đại nói: "Hầu chưởng môn sao lại nói lời này chứ, ngài vốn là đồng bọn hợp tác của chúng ta, sự việc của ngài cũng là sự việc của chúng tôi, lại nói, sự việc để cho các đạo quán trung thổ tan rã cũng chính là việc mà chúng tôi muốn làm, như vậy đối với tôi gọi là tiện tay mà làm. Tôi bây giờ thật ra đang nghĩ đến một cái chủ ý rất hay, nhưng phải có sự trợ giúp của Hầu chưởng môn mới được. Tôi nghĩ, nếu như không có gì ngoài ý muốn, rất nhanh Trường Phong đạo quán sẽ xuất hiện hỗn loạn."

Bộ dạng Hầu Quang Bình giống như là không kịp đợi, nói: " Mời nói nhanh, muốn ta phải làm gì?"

Thú nhân lão đại thấy lão ta muốn biết làm sao đối phó với Trường Phong đạo quán như vậy, hắn ngừng lại một lát, chậm rãi nói: "Việc này rất đơn giản, ngài nghĩ biện pháp chế tạo một chú lời đồn đãi, khiến cho đạo quán và miếu tự khác của Trung thổ đối với Trường Phong đạo quán nảy sinh bài xích. Cùng lúc với ngài tung tin đồn, chúng ta phái người giả ý cùng với người của Trường Phong đạo quán tiếp xúc ở một nơi bí mật, đương nhiên, người tiếp xúc là chúng tôi tự mình bố trí.

Có tin đồn, một số kẻ đa sự của Trung thổ nhất định sẽ tiến hành điều tra. Lúc này, tôi liền báo cho ngài vị trí gặp gỡ bí mật, ngài trong lúc vô ý giả vờ cấp cho đám người nhiều chuyện, như vậy, người của Trường Phong đạo quán có trăm cái miệng cũng không bào chữa nổi, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch."

Hầu Quang Bình sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ: "Kế hoạch thiên y vô phùng như vậy, làm sao trong chốc lát có thể nghĩ ra được đây? Trong chuyện này nhất định có lý do, ta thấy kẻ giết chết đám đệ tử của đạo quán không phải bọn chúng, nhưng bọn chúng nhất định cũng không thoát khỏi liên can.

Nếu muốn lợi dụng bọn chúng, nhất định phải giả vờ không biết. Chết vài tên đệ tử thì sao? A a, ngươi thật cho rằng ta sẽ đau khổ như vậy sao, ta căn bản là không đem đám để tử này đặt ở trong lòng." Lão nghĩ đến đây, trong lòng âm thầm mỉm cười, đáp: "Quả nhiên là diệu kế, chúng ta cứ quyết định như vậy đi."

Thú nhân lão đại nói: "Hầu chưởng môn thật sảng khoái, chúng ta liền phân công bắt đầu hành sự đi, phương thức liên lạc cứ như cũ. Bây giờ nhiệm vụ cấp bách đó là đem đám thi thể của các đạo huynh chết không minh bạch này xử lý một chút."

Hầu Quang Bình đáp ứng một tiếng, bốn tên thú nhân đưa mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, trong lòng cười thầm : "Đại công cáo thành, đợi đến khi thành công đem Trường Phong đạo quán cùng các đạo quán và miếu tự khác ở Trung thổ phân hóa ra, chúng ta đem vật trong tay thỏa hiệp với hắn, khiến cho hắn vì chúng ta làm việc, có cái Trung thổ đại đạo quán này duy trì, chúng ta thắng càng thêm lớn, điều này không phải là rất tuyệt diệu sao."

Hầu Quang Bình mặc dù không biết bốn tên thú nhân trước mặt này trong hồ lô bán thuốc gì, nhưng lão ta cũng không phải là loại người chịu người ta sai khiến, lão ta không phải là đang lợi dụng thú nhân sao? Hầu Quang Bình vừa xử lý thi thể của đệ tử mình, trong lòng thầm nghĩ: "Các ngươi lợi dụng ta làm loạn thế cục Trung thổ, ta lợi dụng lực lượng của các ngươi tiêu diệt đám người có thực lực ở Trung thổ, đợi sau khi ta âm thầm nuôi lớn lực lượng rồi, ta một cước đá bay các ngươi, ta liền trở thành bá vương tại Trung thổ, lúc đó xem ai dám cười ta. Hừ, ai cười đến cuối cùng, còn chưa biết được?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.