Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 117: Nhược như mộng ảo




Linh Cơ bước tới vài bước, quay đầu lại nhìn Trần Nhược Tư nói: "Một lát nữa sau khi ta niệm chú xong, ngươi sẽ nhìn thấy một cái màn chắn, ngươi cứ trực tiếp đi qua màn chắn đó là được, nghe rõ chưa."

Trần Nhược Tư gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Nàng ta biết chú ngữ mở ra cánh cửa bị che khuất, đám Minh tộc nhân đó lại yên tâm giam giữ ta và nàng ta ở cùng một chỗ, chẳng lẽ bọn chúng cố ý thả tar a, không có lý nào, bọn chúng vì sao lại phải làm như vậy chứ? Ài, mặc kệ đi, ra khỏi đây rồi tính tiếp." lúc này, trong lòng Trần Nhược Tư đối với sự việc Linh Cơ tiếp cận hắn, cảm thấy có chút hoài nghi, nhưng hắn lại nghĩ không ra lý do nàng ta tiếp cận mình.

Linh Cơ niệm xong chú ngữ, một cái màn che hình vuông xuất hiện, Trần Nhược Tư chẳng hề suy nghĩ liền theo lời Linh Cơ, nhanh chóng chui ra khỏi cái màn che đó.

Linh Cơ cũng theo sau đi ra, nhìn Trần Nhược Tư nói: "Qua khỏi cánh cửa này, phía trước không có gì ngăn trở nữa, chúng ta có thể trực tiếp đi đến một cánh cửa khác. Ra khỏi cánh cửa đó sẽ gặp một số lượng lớn thủ vệ của Minh tộc, chỉ cần chúng ta có thể xông qua cửa ải khó khăn này, đi ra khỏi địa cung, ta liền có thể dùng pháp thuật đưa hai người chúng ta đồng thời truyền tống đến một nơi khác. Đi thôi, theo sát ta !"

"Đây là địa lao của Minh tộc, thật là kỳ quái, cả một nơi rộng lớn thế này mà chỉ có một gian phòng giam nhỏ." Không ai biết biết Trần Nhược Tư nói những lời này là đang tự nói với chính mình hay là đang hỏi Linh Cơ.

Linh Cơ vừa cẩn thận đi về phía trước vừa giới thiệu cho Trần Nhược Tư: "Ngươi không cần kỳ quái, cái địa lao này mặc dù chỉ là một cái không gian lớn, nhưng lúc muốn giam giữ ai đó, một số người có năng lực của Minh tộc sử dụng pháp thuật đặc thù, chế tạo ra một loại không gian ẩn hình như cái đã giam ngươi. Một khi bị giam vào trong đó rồi, không có bí chú giải khai, sẽ rất khó chạy đào. Còn nữa, bức tường được che giấu có năng lực hấp thu năng lượng nhất định, trừ khi tù phạm có năng lực siêu cường mới có thể đánh vỡ bức tường này. Ta nghĩ, thế gian này còn chưa có người có đủ năng lực như vậy."

Trần Nhược Tư nghe thấy thế trong lòng phát lạnh, thầm nghĩ: "Minh tộc nhân còn có bản lãnh này, lại có thể tạo ra địa lao thần bí quỷ dị như vậy. Nếu không phải là nàng ta tới cứu, cả đời này ta cũng không thể ra khỏi nơi này. Chỉ có điều ta vẫn không hiểu, vì sao nàng ta lại đột nhiên xuất hiện vào đúng thời điểm này?" nghĩ đến đây, hắn nói: "À, đúng rồi, cô biết được chú ngữ mở cửa, vì sao bọn chúng lại yên tâm giam cô và ta ở cùng một chỗ như thế? Chẳng lẽ bọn chúng không lo lắng sau này cô mở cửa bỏ trốn sao?"

Linh Cơ ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu tử này không ngốc, đã bắt đầu hoài nghi ta cứu hắn là có mục đích rồi. Xem ra muốn lấy được lòng tin của hắn còn phải phí thêm chút lực nữa. Mặc kệ đi, trước tiên nói ra vài lời lừa cho qua rồi tính sau."

Nghĩ đến đây, Linh Cơ nói: "Ngươi đang hoài nghi ta cứu ngươi ra là có mục đích sao? Ngươi là tên đầu heo, ta trước đó bị trọng thương, ngay cả năng lực tự bảo vệ cũng không có, bọn chúng cho rằng bằng vào năng lực của chúng ta, cho dù chúng ta có thể ra khỏi địa lao này, chúng ta cũng không có cách nào xông qua được thủ vệ Minh tộc ở trước cửa. Ta vừa rồi không phải đã nói với ngươi rồi sao? Đi ra cánh của đó là lúc nguy hiểm nhất. Ài, ta một lòng muốn cứu ngươi ra khỏi đây, không nghĩ đến ngươi còn hoài nghi ta." Nói xong, nàng giả vờ một bộ dạng tức giận, đi nhanh về phía trước.

Trần Nhược Tư ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ ta thật sự đã hiểu làm nàng ta rồi." Hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bước nhanh tới, cười hi hi nói: "Thật xin lỗi, ta không có cái ý tứ đó, ta chỉ cảm thấy có chút tò mò mà thôi."

Linh Cơ tức giận nói: "Bớt nói nhảm đi, đợi ra khỏi đây rồi ta mới thanh toán ngươi."

Sau đó, Trần Nhược Tư im lặng đi theo sau Linh Cơ, đi đến cánh cửa ra khỏi địa lao, Linh Cơ dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn Trần Nhược Tư nói: "Bây giờ chuẩn bị một chút, sau khi ta niệm xong bí chú mở cửa, ta xông ra trước, ngươi bám theo sau, nếu không, bằng thực lực của ngươi vừa mới ló đầu ra đã bị thủ vệ đánh thành tương thịt rồi."

Trần Nhược Tư thấy nàng ta sắc mặt khó coi, trong lòng cảm thấy khó chịu, muốn nói nhưng lại không biết nên nói cái gì, một lát sau hắn mới gật gật đầu, trả lời một tiếng : "Ân."

Linh Cơ không bởi vì phản ứng chậm chạp của Trần Nhược Tư mà trì hoãn, nàng ngầm vận khí, ngưng tụ pháp lực trên song thủ, đợi Trần Nhược Tư trả lời, nàng bắt đầu niệm bí chú mở ra cửa địa lao.

Trần Nhược Tư thấy vậy, trong lòng cảm thấy có chút khẩn trương.

Linh Cơ sau khi niệm xong bí chú, ánh lửa ngoài cửa trong nháy mắt chiếu tới.

Linh Cơ không chút chần chờ, nhanh chóng lắc mình xông ra ngoài.

Trần Nhược Tư bước nhanh theo sau, hắn còn chưa đứng vững ngoài cửa, "oanh oanh" hai tiếng nổ vang lên truyền vào tai Trần Nhược Tư, hắn định thần nhìn lại, thì thấy một đám thủ vệ bị công kích lực lượng của Linh Cơ phát ra, đánh bay đi.

Trần Nhược Tư còn đang ngơ ngác thì hắn cảm thấy tay mình bị một cánh tay ấm áp nắm lấy. Hắn còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra thì bị lực lượng của bàn tay đó mang theo bay ra ngoài vài trượng. Tất cả diễn ra quá nhanh, làm cho Trần Nhược Tư cảm thấy mình như đang ở trong mộng.

Linh Cơ kéo theo Trần Nhược Tư chạy về phía trước, vừa nói nhỏ: "Ta vừa mới dùng năng lượng pháp thuật cho nổ cái trạm gác thứ nhất, còn khoảng mười trượng nữa là đến cái trạm gác thứ hai. Nơi đó không thể tập kích bất ngờ được, chỉ có thể mạnh mẽ xông qua, dùng tốc độ xuyên qua là cách duy nhất, ngươi cẩn thận một chút."

Linh Cơ vừa dứt lời, tiếng bước chân và tiếng la hét hỗn loạn từ phía sau truyền đến tai bọn họ. Trần Nhược Tư quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy khoảng hai trượng phía sau, một mảng đen lốc nhốc đầu người, như thủy triều lên, đang chạy đuổi theo bọn họ.

Trần Nhược Tư thấy vậy, bất giác hít vào một ngụm lương khí, toàn thân phát run, trong lòng thầm nghĩ: "Trời ơi, sao đột nhiên toát ra nhiều binh lính như thế này, may mắn nàng ta tốc độ nhanh, nếu không nhất định là bao vây rồi."

Trần Nhược Tư quay đầu lại một khắc, "oanh oanh" lại hai tiếng nổ nữa vang lên bên tai hắn. Hắn cảm thấy một làn sóng trùng kích lực lượng mạnh mẽ, đang cuốn về phía hắn, Trần Nhược Tư trăm phần kinh ngạc, trong lòng hoảng sợ : "Chuyện này là thế nào vậy, chẳng lẽ hai tiếng nổ vừa rồi là quả cầu năng lượng địch nhân phát ra công kích chúng sao." Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy Linh Cơ dùng lực nắm lấy tay hắn, quăng hắn qua một bên, nặng nề ngã ngửa trên mặt đất.

Trần Nhược Tư vừa phản ứng trở lại thì hắn nhìn thấy một cái nhân ảnh ở trước mặt hắn không xa, đang xông tới đánh mạnh về phía hắn. Trần Nhược Tư trong lòng hoảng sợ, đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: "Xong rồi, ăn chưởng này nhất định thụ trọng thương, lại còn bị bắt trở về nữa." hắn vừa mới nghĩ đến đây, cảm thấy một cỗ lực đạo nhu hòa, quấn lấy eo hắn lôi bay về phía trước.

Thân thể Trần Nhược Tư vừa mới bị cuốn bay, vị trí trước đó của hắn vang lên tiếng nổ "oanh". xem tại TruyenFull.vn

Trần Nhược Tư lúc này đã bị làm cho đầu óc mê muội, giống như đang trong một giấc mộng, hắn cảm thấy bản thân bây giờ dường như không chịu sự khống chế của hắn, một chốc thì bị Linh Cơ quang đi, một chốc lại bị cuốn lại, một chốc thì bị một cỗ lực đạo mang bay về phía trước. Trước mắt hắn chỉ thấy quang ảnh tung bay. Nếu như không phải là hắn chân thật nghe được tiếng bước chân và tiếng la hét truy cản của binh lính Minh tộc ở phía sau thì hắn nhất định sẽ cho rằng mình đang ngủ mơ.

Cái loại nằm mơ giữa ban ngày này, cũng không biết diễn ra trong bao lâu, đột nhiên, hắn cảm thấy trước mắt sáng chói, ánh sáng chói mắt làm cho hắn theo bản năng nhắm mắt lại. Đợi khi hắn mở mắt ra, hắn nhìn thấy ánh mặt trời dưới chân hắn là một mảng đất đen.

Cái cảm giác quen thuộc ùa vào lòng hắn, Trần Nhược Tư trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ: "Nơi này hình như ta đã từng đi qua, đúng rồi, đây là mảnh đất đen cuối cùng mà lần trước ta rời khỏi Minh tộc, chẳng lẽ chúng ta đã vượt qua các trạm gác rồi. Linh Cơ đâu?" nghĩ đến đây, hắn nhìn quanh bốn phía, vội vàng đi đến bên cạnh Linh Cơ đang mệt mỏi ngồi trên mặt đất.

Trần Nhược Tư đỡ Linh Cơ đứng dậy, nhìn khuôn mặt trắng nhợt của nàng nói: "Cám ơn cô, bây giờ ta làm sao có thể giúp cô đây, vừa rồi lúc cô mang theo ta xông ra, ta như đang ngủ mơ, căn bản là không biết địch nhân ở đâu nữa."

Linh Cơ sau khi hít thở sau vài hơi, hô hấp mới hòa hoãn trở lại một chút, nàng nhìn Trần Nhược Tư nói: "Không có gì, ta chỉ mệt chút thôi, nghỉ ngơi một lát liền có thể khôi phục trở lại, chỉ hi vọng bọn chúng đuổi theo không nhanh. Ngươi như ngủ mơ là bởi vì mới vừa rồi tốc độ quá nhanh, ngươi căn bản là cảm giác không được, nếu như ngươi biết được sự việc vừa rồi xảy ra như thế nào thì ta đã không cần khổ cực như thế này." Nàng nói xong, khe khẽ mỉm cười.

Nghe Linh Cơ nói xong, trong lòng Trần Nhược Tư bất giác sản sinh một loại tự ti mặc cảm, hắn âm thầm phát thệ: "Nếu lần này ta có thể an toàn rời khỏi đây, sau này nhất định sẽ nỗ lực gấp đôi tu luyện pháp thuật, tiến nhập vào hàng ngũ cao thủ, cũng sẽ không để liên lụy khiến người khác xem thường nữa."

Trần Nhược Tư nghĩ đến đây, đột nhiên, hắn cảm thấy mặt đất hình như rung rinh, dưới đất vang lên âm thanh "long long" chấn động truyền vào tai hắn.

Linh Cơ vội vàng hét lên : "Không hay, bọn chúng đuổi đến rồi."

Linh Cơ vừa dứt lời, mặt đất rung động càng thêm lợi hại. Bỗng nhiên, mười đạo khói đen từ từ xuất hiện xung quanh Trần Nhược Tư, từ từ bay lên, sau đó, tiếng cười của mười người truyền vào trong tai Trần Nhược Tư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.