Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 196: – Bài Ca Trường Hogwarts.




.
Sau khi mọi người đã ăn xong phần món ăn chính, đồ ăn lại biến mất cùng những chiếc đĩa và dụng cụ đã dơ, rồi ngay sau đó xuất hiện những món tráng miệng, bánh mật, rất nhiều loại đồ ngọt, kem cùng sô cô la.. đặt trên những đồ dựng hoàn toàn mới, trông huyền ảo vô cùng.
Không nói về chất lượng dạy học ở Hogwarts, nội chỉ việc cung cấp đồ ăn như thế này, thì nơi đây đã là một chỗ không thể tuyệt vời hơn rồi.
Cả không gian trong Đại Sảnh tràn trập tiếng cười nói, ồn ào, và náo nhiệt, cả các vị giáo sư, vừa ăn cũng vừa không giấu được nụ cười, nhìn đám học sinh bên dưới, cảm giác ấm áp, an bình, hệt như một ngôi nhà lớn..
Rốt cuộc thì buổi ăn cũng xong, kết thúc với những món tráng miệng đều bị ‘tiêu diệt’ sạch, nhất là bởi bọn năm nhất.
Lúc này người phụ nữ ngồi ở ghế trung tâm, đứng lên, cả Đại Sảnh cũng trở nên im lắng, dường như là ngay lập tức, bà quan sát một vòng, gật đầu hài lòng, mới nói.
“Buổi tiệc đã xong, hôm nay đã là một ngày quá dài với các trò, các trò tối nay nên nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Nhưng trước khi các trò về lại phòng nghỉ của Nhà, chúng ta cùng nhau hát bài ca của trường nào.”
“Như truyền thống từ thời Hiệu Trưởng Dumbledore, các trò có thể tự chọn hát theo giai điệu của riêng mình, nào chúng ta bắt đầu.”
Dứt lời, bà giơ tay về phía trước, những hàng chữ đột ngột xuất hiện trên không trung, trước mặt mọi người.
Tất cả các học sinh cùng giáo viên cũng đồng loạt đứng lên, mọi người dựa theo những hàng chữ xuất hiện, mà hát tùy thích theo cách mình muốn, chỉ có bọn năm nhất là ‘ù ù cạc cạc’ không hiểu chuyện gì, chỉ có cố gắng bắt chước làm theo xung quanh.
“Hogwarts, Hogwarts,
Hoggy
Warty
Hogwarts.
Dạy cho chúng tôi đôi điều đi.


Dẫu cho chúng tôi già nua và xấu xí,
Hay là trẻ tuổi nhiệt huyết thì nào có khác chi?
Đều có thể nhét vào đầu triết lý,
Cùng những điều hay ho thú vị.
Bởi bây giờ chúng trống rỗng như không khí,
Với những mảnh vụn của kiến thức li ti.
Hãy dạy chúng tôi những điều gì đáng nghĩ suy.
Và nhắc nhớ những gì chúng tôi đã quên để ý.
Hãy dạy hết sức mình, việc còn lại chúng tôi sẽ tự duy trì.
Và sẽ học cho đến khi nào đầu óc mục nát đi.”
Cũng cùng một lời ca, nhưng với rất nhiều loại giai điệu, cùng âm sắc, vang lên nhanh chậm, không đều, nhưng quyện chung lại, lại mang theo một cảm giác khó tả.
Lúc này Minh vừa hát cũng vừa để ý nhìn quanh.
Thấy kể cả những học sinh tự xem mình là quý tộc của nhà Slytherin cũng hát bằng một giọng điệu mang theo màu sắc tao nhã, dẫu là không ăn ý đồng thanh.
Nhà Gryffindor thì mạnh ai nấy rống lên, nhưng đều mang vẻ nhiệt huyết, hết mình; Hufflepuff thì mặc dù ca cũng không nhất quán, nhưng ai nấy đều phát ra những giai điệu tươi vui; thậm chí là nhà ‘mọt sách’ như Ravenclaw cũng hát lên những giai điệu dong dài lê thê..
Không chỉ học sinh, mà cả giáo viên bên trên cũng hát, mà tiếng to nhất thuộc về người đàn ông khổng lồ, cùng với chiếc mũ phân loại, bây giờ đã tự nhận mình tên là Hogg kia; cả hai thi nhau gào to từng lời một, không nghe ra rõ ràng giai điệu gì.
Minh nhìn một lượt mới nhận ra thâm ý để mọi người hát cùng lời ca bài hát trường theo một cách tự do.
Bởi lẽ bài ca không ca ngợi sự huy hoàng của trường, trái lại, chỉ nhắc đến tên, và khuyên bảo mọi người học, nên không vướng phải rào cản của bất cứ ý tưởng Nhà riêng nào.
Mà việc không theo giai điệu nào này, có cảm giác như mỗi một người đều là một dấu ấn, một cá tính, mục tiêu cùng đời sống riêng biệt.. nhưng mà hòa chung lại hát cùng một lời ca.
Cho thấy đích đến của thầy Dumbledore là để mọi người không phân biệt cá nhân, mà tựu chung lại thành toàn cho sự nghiệp học chung của cả thế giới ma pháp sư, cũng là khao khát cùng ước vọng của thầy.
Bài hát kết thúc, biểu cảm vẫn chưa thỏa mãn hiện trên gương mặt mọi người, lúc nãy dường như trong khoảnh khắc không còn ranh giới riêng nào giữa các Nhà, mọi người thoáng chốc quên đi tất cả hờn oán, chỉ còn lại những giai điệu của mình, và ý nghĩa của ca từ vang động không gian, không chỉ bên ngoài mà cả trong tâm thức mỗi một người..
Không biết ai khởi đầu vỗ tay, sau đó những tiếng pháo tay liên tiếp vang lên, liên hồi, rồi trở thành một cơn sóng âm thanh, ầm ầm, vang dội.
Mọi người không còn những cách thức riêng biệt, hay ý chí cá tính từng người từng Nhà nữa, mà chỉ còn tiếng vỗ tay, tiếng vỗ tay đồng thanh và đều vô cùng, như những cơn sóng vỗ vào bờ, miên man, bất tận..
Thoáng chốc, trong lòng mỗi người dâng lên một nỗi niềm khó tả, ai nấy đều thấy lâng lâng trong lòng, chẳng hiểu nổi vì sao.
Còn Minh thì vừa vỗ tay, vừa cảm thán trong lòng, thầy Dumbledore quả thật là một người biết cách nắm bắt lòng người một cách tài tình, vi diệu..
Lúc này, người phụ nữ đứng ở chính giữa bàn giáo viên, cảm thán.
“Trích lời Hiệu Trưởng Dumbledore đã nói, rằng, ‘Âm Nhạc đó là một phép màu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng có thể làm được ở nơi đây.’ Và ta chưa bao giờ là không đồng ý với thầy ấy cả..” – Khựng lại một chút vì sự bùi ngùi, xúc động, sau chốc lát, bà mới tiếp.
“Được rồi, hôm nay là thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật học sinh được nghỉ, chỉ có các học sinh năm ba trở lên và phải có giấy xác nhận của phụ huynh, mới được đi tới làng Hogsmeade.”
“Ngoài ra ngày mai 9 giờ sáng, có đấu Quidditch giao hữu giữa các nhà, các trò nhớ đến xem.”
“Được rồi, bây giờ các ‘cấp trưởng’ từng Nhà, hướng dẫn học sinh năm nhất về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Và chúc các trò ngủ ngon.”
Lời bà vừa dứt, đám học sinh bắt đầu di chuyển ra lại phía ngoài cánh cửa gỗ hai cánh, xuyên qua căn phòng nhỏ lúc đầu, ra lại một phòng đá.
Minh thấy đám học sinh nhà Slytherin thì đi thẳng tiếp ra phía cánh cửa của phòng phía bên ngoài, trong khi ba nhà còn lại thì rẽ trái đi tới khu vực cầu thang đá trắng.
Lúc này lại tiếp tục chia ra, chỉ có nhà Gryffindor và Ravenclaw là đi lên bậc cầu thang tầng trên, còn nhà Hufflepuff thì di chuyển theo cầu thang xuống tầng hầm bên dưới.
Minh cùng với ba người Thena, Matheus và Novus vẫn đi hàng sau cùng, vừa đi vừa nghe cấp trưởng của nhà Ravenclaw là một học sinh năm thứ năm, hướng dẫn cho đám năm nhất, giọng nói anh ta nghe đều đều như học bài tủ..
Đi lên cầu thang đá, qua một hành lang dài, dẫn ra một khu mở rộng hình tròn với rất nhiều những cầu thang đá, đang chuyển động liên tục, lên và xuống.
“Được rồi, cây là khu ‘cầu thang lớn’, có thể dẫn lên các tầng trên cao, cũng có thể di chuyển xuống tầng hầm và tầng ngầm.”
“Nhớ kỹ cách đi, không là sẽ lạc vào các khu vực khác.”
Người thanh niên cấp trưởng vừa nói, vừa đi về một bên cầu thang, trong khi nhà Gryffindor đi về một hướng khác.
Minh nhìn những cầu thang tự di động, cùng với rất nhiều những bức hình treo đầy tường hình vòng cung của khu cầu thang lớn, mà hình nào cũng có thể chuyển động; vừa đi vừa nghe những người bên trong hình nói chuyện với nhau, cũng như nói chuyện với đám học sinh đang đi ngang qua mình.
Cậu biết rõ khu cầu thang lớn tự chuyển động này chính là ‘tác phẩm’ của Rowena Ravenclaw, bà làm ra nó để cho các học sinh tiện di chuyển trong tòa lâu đài rộng khổng lồ này; chỉ là ma thuật đã hòa vào kiến trúc, cũng như những bức hình, nên cậu không biết được ma pháp gì đã tạo ra chúng, chỉ thấy kỳ diệu vô cùng.
Sau khi di chuyển qua các tầng cầu thang, liền tới một hành lang nối dài, đám học sinh lại tiếp tục di chuyển xuyên qua, tới một khu cầu thang xoắn ốc.
Người thanh niên tiếp tục giới thiệu.
“Đây là tháp Ravenclaw, đi lên trên tầng trên cùng chính là khu vực sinh hoạt của nhà Ravenclaw.”
Đám người lại leo thang, đi một lúc thì mới lên tới trên, đi một đoạn ngắn nữa, liền thấy một cánh cửa gỗ, không có tay nắm hay ổ khóa, mà ngay chính giữa của cánh cửa là một cái tượng đồng hình con đại bàng khép cánh, hai chân đang nắm một cái vòng kim loại với những họa tiết trang trí đẹp mắt vô cùng.
truyện siêu hay :

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.