Ta Có Thể Sờ Đuôi Của Chàng Không

Chương 48: Chương 48





Hai người nắm tay trở lại bãi đất trống bên ngoài Kiếm Các, lúc trở về Bình Sa đã cùng Tô Hành tán gẫu xong, đang đứng ở trong góc cúi đầu nhìn mặt đất rụng lá, sau khi nghe được tiếng bước chân, hắn lập tức ngẩng đầu đem ánh mắt hướng về phía Hoa Ly, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm trên hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Hoa Ly và Cố Nhàn Ảnh.Sắc mặt Hoa Ly vẫn như thường, phảng phất như không chú ý tới ánh mắt không vui của Bình Sa.Cố Nhàn Ảnh lại lặng yên nắm chặt bàn tay lạnh lẽo kia một chút, cước bộ chưa từng dừng lại, đi lên phía trước như không có việc gì, cùng các đệ tử Kiếm Các nói chuyện tu luyện."Gần đây các ngươi luyện cũng không tệ lắm." Cố Nhàn Ảnh nhìn mọi người đang vung kiếm, suy nghĩ một chút lại nhìn Diệp Ca một cái, nghĩ đến thiếu niên mỗi đêm đều một mình đi vào giữa kiếm các thắp đèn vung kiếm, khó có được lộ ra ý cười tán thưởng: "Hiện giờ thời gian cách đại hội Bích Hà Phong cũng không nhiều, tuy rằng thời gian cơ bản các ngươi còn chưa đủ, nhưng hiện tại cũng không phải là thời điểm để ý mấy chuyện đó, từ ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy kiếm chiêu cho các ngươi.

”Vài tên đệ tử Kiếm Các đã sớm vung kiếm đến chán ngấy, lúc này đột nhiên nghe thấy Cố Nhàn Ảnh nói như vậy, lập tức ngay cả con ngươi cũng sắp trừng ra, thậm chí không thể lập tức phản ứng lại."Thật sao?" Hạ Uẩn vui vẻ buột miệng hỏi.Cố Nhàn Ảnh mỉm cười gật gật đầu, nhìn qua tâm tình rất tốt.Trước mặt nhất thời một mảnh vui mừng, vài tên đệ tử Kiếm Các lớn tiếng hoan hô, Cố Nhàn Ảnh biết bọn họ cao hứng liền đi theo bọn họ, chỉ là tầm mắt vẫn lơ đãng đảo qua Bình Sa đang đứng ở góc, người này vẫn lãnh đạm đứng tại chỗ như trước, nhìn không ra vui mừng cũng nhìn không ra bi ưu, phảng phất như bất cứ chuyện gì cũng không đủ ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.Nhưng mà tầm mắt của hắn vẫn thủy chung chưa từng rời khỏi Hoa Ly và Cố Nhàn Ảnh, lúc lơ đãng liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hắn đối với Cố Nhàn Ảnh còn mang theo chút ý tứ cảnh cáo.Đối mặt với cảnh cáo như vậy, Cố Nhàn Ảnh vẫn tự nhiên cười với vị nam tử áo đen cao lớn này,xem như là đáp án của nàng.Ngày hôm sau, lúc Cố Nhàn Ảnh đi đón Hoa Ly, lại ở cửa phòng Hoa Ly bắt gặp Bình Sa.Bạch Vũ Kiếm Tông đã thay Bình Sa an bài chỗ ở riêng biệt, ngay bên ngoài chỗ của các đệ tử không xa, nhưng mà Bình Sa lại chưa bao giờ đi qua chỗ đó, ban ngày hắn liền đi theo bên cạnh Hoa Ly, ban đêm liền canh giữ ở bên ngoài phòng Hoa Ly, ngay cả các đệ tử Kiếm Các cũng không khỏi tò mò, nói là vị hắc y nam tử này có thật sự không cần nhắm mắt nghỉ ngơi hay không.Nhìn thấy Cố Nhàn Ảnh tới gần, Bình Sa mặt không chút thay đổi, ánh mắt lại hơi trầm xuống.Cố Nhàn Ảnh làm như không thấy, chỉ mỉm cười gật đầu nói: "Bình Sa tiền bối.”Bình Sa hơi nghiêng người, tựa hồ không muốn cùng Cố Nhàn Ảnh nhiều lời, Cố Nhàn Ảnh tự nhiên sẽ không tự làm mất mặt mình, sau khi chào hỏi một tiếng liền tiếp tục đi về phía trước, giơ tay muốn gõ cửa phòng Hoa Ly.Nhưng mà đang lúc động tác của Cố Nhàn Ảnh còn chưa làm xong, Bình Sa đột nhiên khàn khàn mở miệng nói: " Nếu ngươi khăng khăng đi theo con đường của mình, chung quy ngươi sẽ hại thiếu chủ.
”Động tác của Cố Nhàn Ảnh dừng lại ngay lập tức, nàng không quay đầu lại, nhưng cũng không tiếp tục gõ cửa.Thanh âm của Bình Sa rất thấp, chỉ đủ để Cố Nhàn Ảnh nghe rõ, hắn không muốn để cho Hoa Ly trong phòng nghe thấy.
Nói ra những lời này, hắn đương nhiên là muốn dùng phương thức của mình làm cho Cố Nhàn Ảnh thay đổi chủ ý.Nó không phải là một lời cảnh báo, nhưng nó giống như một lời tiên tri.

Cố Nhàn Ảnh biết những lời này có bao nhiêu trọng yếu, Bình Sa cũng biết, cho nên hắn đang chờ Cố Nhàn Ảnh nghĩ rõ nguyên nhân trong đó, sau đó chủ động đưa ra quyết định.Nhưng quyết định của Cố Nhàn Ảnh hiển nhiên không phải đáp án hắn muốn.Cố Nhàn Ảnh đột nhiên nở nụ cười, bất đắc dĩ cũng có, kiên trì cũng có, nàng xoay người lại nhìn Bình Sa, cũng dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được nói: "Người đã gieo hạt thì quả cũng đã sớm mọc lên rồi, kỳ thật Bình Sa tiền bối cũng sớm biết, cho dù ta có thả Hoa Ly đi, y cũng tuyệt đối sẽ không đáp ứng rời đi.

”"Đã như vậy, việc ta nên làm hôm nay không phải là để cho y rời đi, mà là hảo hảo bảo hộ y, không để cho lời nói của tiền bối trở thành hiện thực." Cố Nhàn Ảnh rốt cục cũng thu lại ý cười, khẽ thở dài một tiếng rồi nghiêm túc nói: "Tiền bối nói đúng không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.