Ta Có Thể Sờ Đuôi Của Chàng Không

Chương 36: Chương 36





Cố Nhàn Ảnh cũng không biết mình đến tột cùng nàng rời khỏi Kiếm Các như thế nào, chờ phục hồi lại tinh thần mới phát hiện đã trở về chỗ ở của mình.Có chút không yên lòng tùy, ý rút quyển sách ra xem, nhưng mà nhìn chằm chằm chữ trên trang sách hồi lâu, ngay cả nửa chữ cũng không nhìn vào, trong đầu lắc qua lắc lại tất cả đều là bộ dáng Hoa Ly, không biết y đến tột cùng là rời đi khi nào, lại đi đâu, hiện giờ đã trở về phòng của mình hay chưa.Nghĩ như vậy, Cố Nhàn Ảnh lại đột nhiên có chút lo lắng.Hoa Ly chưa bao giờ lặng lẽ rời khỏi tầm mắt của nàng, nàng ngày ngày lo lắng cho rằng Hoa Ly sẽ chê nàng không thú vị, cho nên lúc ấy không nhìn thấy Hoa Ly liền cho rằng y đã rời đi trước, nhưng nếu không phải thì sao?Có phải là xảy ra chuyện gì quan trọng hay không, cho nên Hoa Ly mới tạm thời rời đi không kịp nói cho nàng biết?Càng nghĩ như vậy, liền càng cảm thấy có khả năng này, Cố Nhàn Ảnh đứng ngồi không yên, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, nhưng mà vừa mới đẩy cửa phòng ra, liền bắt gặp người bên ngoài đang muốn gõ cửa."Hoa Ly?" Động tác của Cố Nhàn Ảnh thoáng chốc dừng lại, nhìn Hoa Ly đột nhiên xuất hiện, thậm chí hoài nghi đây có phải là thân ảnh mình ưu tư biến ảo hay không.Nhưng mà quần áo Hoa Ly trước mắt có chút xám xịt, bộ dáng nhìn như rất chật vật, không biết là ngã một cái hay là ở nơi nào cọ xát mà đầy người bụi, nếu như đây là Hoa Ly nàng tưởng tượng ra, chỉ sợ ảo giác của nàng cũng quá tệ rồi.Thấy Cố Nhàn Ảnh mở cửa phòng, Hoa Ly trên mặt cũng ngẩn ra, nhỏ giọng hỏi: "A Nhàn muốn đi ra ngoài sao? ”Cố Nhàn Ảnh đi ra ngoài vốn là vì tìm Hoa Ly, hiện giờ người này đang yên đang lành đứng ở trước mặt, nàng lại không biết nên trả lời như thế nào, lắc đầu nói: "Không có, ta chỉ là tùy tiện đi dạo.
”Bây giờ cũng là lúc hoàng hôn, mùa hè còn chưa tới, bốn phía còn có cảm hơi lạnh, thật sự không phải là thời điểm tốt để đi ra ngoài tản bộ.

Nhưng mà nghe thấy Cố Nhàn Ảnh nói như vậy, Hoa Ly lại không nghi ngờ, chỉ thấp giọng nói: "Ta đi cùng A Nhàn? ”Lúc này đến phiên Cố Nhàn Ảnh khó xử, nàng đi ra ngoài chỉ là muốn gặp Hoa Ly mà thôi, hiện giờ Hoa Ly đang ở trước mắt, tự nhiên không cần rời đi nữa, nàng vì thế lắc đầu nói: "Không cần, ta không đi ra ngoài nữa.
”"À." Hoa Ly lại giống như là có chút thất vọng, y vốn không biết che dấu cảm xúc, những thất vọng này trong chốc chốc đều rơi vào trong mắt Cố Nhàn Ảnh.Cố Nhàn Ảnh miễn cưỡng cười, cảm thấy mình khiến cho Hoa Ly thất vọng thật sự là tội lớn, nhưng mà nghĩ đến không lâu sau Hoa Ly phát hiện ra việc nàng với hơn bốn trăm năm trước là khác nhau, tất nhiên sẽ càng thêm thất vọng, nàng liền càng cảm thấy không biết nên ở chung như thế nào.Hai người cứ như vậy đứng ở cửa, Hoa Ly cũng không có ý muốn rời đi, Cố Nhàn Ảnh cũng không có ý định rời khỏi phòng, thẳng đến một lúc lâu sau, Hoa Ly nhìn thoáng qua trong phòng, do dự hỏi: "Ta có thể đi vào không? ”Khoảng thời gian này, vẫn là Cố Nhàn Ảnh mỗi ngày buổi sáng đều đi đón Hoa Ly, Hoa Ly lại rất ít đến chỗ ở của Cố Nhàn Ảnh, nghe thấy lời này của Hoa Ly, Cố Nhàn Ảnh không hiểu sao trong lòng lại có chút khẩn trương, bất quá rất nhanh liền tỉnh táo lại, khôi phục thần sắc như xưa nay, nhẹ nhàng cười nói: "Đương nhiên, mau vào đi, ngươi đi đâu mà làm cho người bẩn như vậy? ”Trên người Hoa Ly đích xác nhiễm không ít bụi, y theo Cố Nhàn Ảnh vào phòng, nghe thấy lời này lại đỏ mặt, sau đó bản thân lặng yên lấy ra một vật đưa tới trước mặt Cố Nhàn Ảnh.Đó là một con chim sẻ nhỏ được đan bằng cỏ trúc, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra người làm không tinh xảo như thế nào, trên người chim sẻ còn có không ít lá cỏ thô ráp, bộ dáng xiêu xiêu vẹo vẹo có chút ấu trĩ buồn cười.
Nhưng Cố Nhàn Ảnh lại cười không ra, nàng nhẹ nhàng tiếp nhận con chim sẻ này, muốn đem nó gắt gao túm trong tay, lại sợ hơi không cẩn thận liền đem nó làm hỏng, cuối cùng chỉ có thể thật cẩn thận duy trì động tác nâng nó, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh nói: "Cho ta? ”"Thích Đồng trưởng lão dạy ta làm." Hoa Ly đem chim nhỏ đẩy về phía trước, cười tươi sáng: "Đưa cho nàng.

”Cố Nhàn Ảnh lúc này mới hiểu ra, nhìn chằm chằm vật nhỏ trong lòng bàn tay hỏi: "Lúc trước ngươi rời đi, chính là bởi vì cái này? ”Hoa Ly tựa hồ có chút xấu hổ mở miệng, nhưng vẫn gật gật đầu: "Ta chính là muốn cho nàng sau này nhìn thấy nó có thể vui vẻ một chút, gần đây nàng có tâm sự, vẫn chưa từng vui vẻ cười chút nào.
”Cố Nhàn Ảnh không ngờ Hoa Ly lại nói như vậy, nhiều năm qua nàng đã sớm hiểu được làm thế nào để khống chế cảm xúc của mình, ngay cả mấy ngày nay trong lòng đích xác có việc, nhưng nàng cũng chưa bao giờ biểu lộ ra, trong lòng nàng khẽ động nói: "Ngươi làm sao có thể cảm thấy tâm tình của ta không tốt? ”"Ta nhìn ra được." Hoa Ly nghiêm túc nói, "Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng tâm tình A Nhàn ta có thể cảm giác được, ta cũng không biết như thế nào mới có thể làm cho ngươi vui vẻ, nhưng ngươi không vui, ta cũng không vui nổi.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.