Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 59: Lao Động Trẻ Em




Nghĩ đến đơn đặt hàng online ngày càng tăng lên, Sở Tiên cho rằng mình phải nhanh chóng tuyển dụng nhân viên trong tiệm nên ngay lập tức đi tới tiệm in bên cạnh, in một tờ giấy thông báo tuyển dụng, điều kiện rất đơn giản, chỉ cần là nữ giới trẻ tuổi, tiền lương bốn ngàn, bao ăn không bao ở.
Công việc hàng ngày thời gian từ chín giờ sáng đến mười giờ tối, thời gian rất dài, nhưng công việc chỉ cần ở trong cửa hàng thu tiền, cho nên tiền lương như vậy có thể xem như rất cao.
Dán thông báo tuyển dụng ngay trên trước cửa tiệm, sau đó Sở Tiên lại đăng thêm một thông báo tuyển dụng trên Microblogging. Lúc này đã số người theo dõi đã tăng lên hơn năm mươi vạn
- Chỉ mới nửa ngày đã được nổi tiếng như vậy rồi, bảo sao mà ai cũng muốn tạo scandal, đây là phương pháp nhanh nhất để gây sự chú ý nha!
Chẳng mấy chốc trời đã tối mà trong cửa hàng vẫn chật kín người, khoảng hơn bảy giờ thì tiểu Dĩnh mang theo mấy vị muội muội sống cùng ký túc xá đến hỏi Sở Tiên về chuyện trên interner.
Lần này Sở Tiên làm quá lớn, hầu như toàn bộ người dùng internet đều biết, phố Cổ Ốc không cách xa trường Sư Phạm Hải Thanh cho nên sinh viên và dân cư xung quanh đều tò mò tới xem cửa tiệm, Tiểu Dĩnh hỏi thăm tình hình một chút, biết được Sở Tiên không có ảnh hưởng gì thì yên tâm cùng các tỷ muội rời đi.
Sau chín giờ tối thì lượng khách cũng bắt đầu thưa dần, Sở Tiên đứng lên ngáp một cái, ngày hôm nay thật sự là mệt mỏi quá mà.
- Cửa hiệu sắp đóng cửa, rất xin lỗi quý khách!
Sở Tiên áy náy nói với hai vị khách còn trong cửa hàng, cầm lấy chìa khóa đi ra ngoài đóng cửa.
Nhưng ở ngoài cửa lại có hai người khách khác đang đứng ngoài. Là một ông lão và một bé gái, Sở Thiên hơi hơi ngạc nhiên mà hỏi:
- Các vị là muốn tham qua cửa hàng? Thật ngại quá, hôm nay tiệm của ta đã sắp đóng cửa rồi!
- Ông chủ, ông đang tuyển nhân viên phải không?
Ông lão này ăn mặc khá đơn giản, do dự hồi lâu rồi mới hỏi Sở Thiên một câu. Bé gái đang mặc đồng phục học sinh đứng bên cạnh hơi lo lắng cầm tay ông lão.
- Xin lỗi bác, chỗ cháu chỉ tuyển nữ thôi!
Sở Tiên lắc đầu, áy náy mà nói.
- Không không, không phải là ta muốn vào làm.
Ông lão xua đôi tay đen đủi gầy gò của mình:
- Là cháu gái của ta muốn làm việc, không biết ông chủ có thể nhận nó vào làm không?
Sở Tiên nhìn thấy sắc mặt ông lão vừa khẩn trương vừa xấu hổ, sau đó lại nhìn về phía bé gái bên cạnh, bé gái tuổi không lớn nhưng phát dục khá tốt, chiều cao gần 1m5, khuôn mặt trắng hồng, tóc cột hai bím hai bên, đây là một bé gái vô cùng dễ thương.
- Hả, bác nói là cháu gái bác muốn làm việc ở đây sao?
- Cô bé này tuổi còn nhỏ quá, cháu không thể nhận được đâu!
- Không nhỏ, Phổ Phổ năm nay đã mười sáu tuổi, đã tốt nghiệp trung học cơ sở rồi.
Ông lão vội vàng giải thích.
- Đúng vậy ca ca, em đã không còn nhỏ nữa, sức lực của em không lớn nhưng mà em có thể làm được rất nhiều chuyện, em có thể làm phục vụ, có thể làm thu ngân cũng có thể làm rất nhiều công việc khác nữa!
Phó Phó ngẩng đầu nhìn Sở Tiên, ánh mắt rất kiên định.
Sở Tiên hơi kinh ngạc nhìn cô bé, mười sáu tuổi, thoạt nhìn thật giống như mới mười hai, mười ba tuổi mà thôi, lẽ nào đây là la lỵ trong truyền thuyết?
Lắc lắc đầu bỏ đi một số ý nghĩ không tốt trong đầu, Sở Tiên hơi nhíu mày nói:
- Nhưng mà nhìn em còn quá nhỏ, hơn nữa cho dù em đã mười sau tuổi thì vẫn là người vị thành niên, nếu anh nhận em vào làm là bóc lột sức lao động của trẻ em!
Ông lão nghe được lời của Sở Tiên thì rất thất vọng, nắm tay cô bé rồi nhỏ giọng nói:
- Phổ Phổ, chúng ta đi thôi!
- Ca ca, em rất cần mẫn, hơn nữa em có thể nói là họ hàng của anh như vậy thì không sẽ có vấn đề gì, trước đây khi em làm việc ông chủ cũ cũng nói như vậy với người khác. Em không cần tiền lương quá cao đâu mà. Anh nhận em vào làm đi!
Cô bé bị ông lão dẫn đi mấy bước đột nhiên quay đầu, ánh mắt đầy vẻ khát vọng nhìn hắn, giọng nói rất tha thiết.
Sở Tiên nghe được lời của cô bé thì rất cảm động, nhìn quần áo của hai người, do dự một chút rồi nói:
- Thôi được rồi, anh nhận em, tiền lương như anh đã nói trên thông báo, một tháng bốn nghìn,
được nghỉ bốn ngày, bao ăn uống hàng ngày, chỗ ở thì em phải tự lo!
- Cám ơn ca ca, cảm ơn ca ca!
Cô bé hơi kích động mà cảm tạ Sở Tiên, ông lão cũng cao hứng mà gật đầu liên tục!
- Không cần như vậy, sáng sớm ngày mai em tới đây lúc chính giờ là được, công việc rất đơn giản, được rồi tiểu muội muội em tên là gì?
- Phong Phổ Phổ, ca ca, anh cứ gọi em là Phổ Phổ đi!
Phổ Phổ cười rất tươi, lộ ra má lúm đồng tiền, đôi mắt long lanh, nhìn rất đáng yêu.
Sở Tiên gật đầu nói:
- Vậy được rồi, giờ anh phải đi, ngày mai gặp lại!
Phong Phổ Phổ và ông lão chào tạm biệt Sở Tiên, Sở Tiên đi được một đoạn thì lấy tay che mặt rồi thì thầm:
- Ai, mình chỉ là muốn giúp đỡ bé gái đáng yêu này thôi, không có ý nghĩ đen tối gì cả, ừ đúng là vậy mà. Nói thêm nữa, trong tiệm chỉ cần một người thu ngân thôi, Phó Phó mặc dù hơi nhỏ nhưng mà nhìn cũng rất sáng sủa, thông minh nên chắc là sẽ làm được, huống chi trong tiệm cũng không có gì nặng nhọc cần làm!
Sở Tiên khoái chí chạy về ký túc xá. Không biết là vui vẻ vì tuyển được một la lỵ làm nhân viên hay là bởi vì những đơn đặt hàng trên mạng, ừm, chắc là vì ý sau nhiều hơn, là vì ý sau thôi!
Sáng sớm ngày thứ hai, mới hơn tám giờ Sở Tiên đã đi tới tiệm cá, thậm chí còn chưa kịp ăn sáng.
Bởi vì là ngày đầu tiên cho nên Sở Tiên muốn tới sớm hơn thường ngày một chút, dẫn nhân viên mới quan sát xung quanh, nói cho Phó Phó biết quán ăn nào nấu ngon hơn, cửa hàng nào bán bánh bao tốt hơn,… Đã là ông chủ nên Sở Tiên muốn trở thành một người được nhân viên yêu mến, tuy rằng hiện tại mới chỉ có một nhân viên mà thôi.
Tuy nhiên khi Sở Tiên tới phố Cổ Ốc thì đã một người nhỏ gầy đang đứng trước cửa, chính là Phổ phổ vẫn đang mặc đồng phục học sinh ngày hôm qua, nhìn qua giống như là một học sinh trung học mà không phải là thiếu nữ mười sáu tuổi.
- Tại sao lại tới sớm như vậy?
Sở Tiên đi tới gần Phó Phó rồi hỏi.
- Ông chủ!
Phong Phổ Phổ trả lời:
- Ông của em phải làm việc từ sớm cho nên em cũng dậy sớm, không có việc gì nên đến đây.
Sở Tiên cô bé lễ phép như vậy, rất hài lòng nói:
- Sau này không cần tới sớm như thế, chín giờ mới bắt đầu làm việc. Em ăn sáng chưa? Anh dẫn em đi ăn!
- Em ăn rồi!
Phong Phổ Phổ gật đầu, sau đó đi sát bên cạnh Sở Tiên.
- Ân, sau này ở chỗ anh ngày ăn cơm ba bữa, một ngày cho em bốn mươi đồng tiền cơm. Để anh giới thiệu cho em cửa hàng nào bán đồ ăn sáng ngon hơn, bánh bao lạt thang, bánh quẩy, đậu hũ đều có đủ, bảy tám đồng tiền là có thể ăn no, bữa trưa thì quán mì sợi đối diện rất tốt, còn có một tiệm cơm cũng không kém.
Sở Tiên vừa đi vừa giới thiệu cho Phổ Phổ biết về các cửa hàng xung quanh.
Sau khi trở lại cửa hàng, nhìn y phục mà Phổ Phổ đang mặc thì lập tức vỗ vỗ đầu rồi nói:
- Đi thôi, mang em mua vài bộ quần áo, vài thứ lặt vặt nữa, à đúng rồi! Em có điện thoại di động chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.