Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 380: Sở Tiên Đứng Sau




Dịch: Dũng
Biên: Cẩu ca
Nhóm: Cá.
Tâm trạng của Hàn Sơn tướng quân hiện tại đang phấn khởi vô cùng, kho báu của vua hải tặc Cát Lí đã được hắn tìm thấy, các bảo vật ở đây còn phong phú hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều.
Quan tài được làm từ ngọc phỉ thuý, đồ gốm sứ cổ Trung Quốc, phật từ Ấn Độ, cây vàng, dạ minh châu, vân vân, từng món vật phẩm đều hiếm có khó tìm, vô cùng trân quý, nếu mà đem bán chỗ đồ này đi thì hắn sẽ là kẻ giàu có nhất khắp cái đất nước này.
- Cạch! Quan tài mở ra, ở trong đó có một người mặc y phục màu vàng, cả một cỗ thi thể dát đầy vàng bạc châu báu nằm ngủ yên bình phía bên trong quan tài.
- Mau đem cái xác kinh tởm này quẳng đi cho ta. Hàn Sơn tướng quân không hề nao núng hạ lệnh đanh thép với cậu binh sĩ bên cạnh, hắn chỉ nhếch mép cười chú ý vào số tài sản kếch sù ở trước mặt mà thôi.
- Dạ vâng thưa tướng quân.
Thi thể của vua hải tặc Cát Lí bị ném phũ phàng xuống dưới đất, từng món bảo vật đeo trên người hắn bị tháo lấy đi hết.
Vàng và vàng trắng ở nơi bạt ngàn bảo vật này giá trị cơ hồ như bị biến thành tầm thường nhất, trong khi đó gốm sứ, phỉ thuỷ, tranh chữ mới là kho báu chính hiệu ở nơi đây.
Tại thế chiến thứ hai các bảo vật ở các nước Châu Á bị cướp bóc, có những đồ vật cầm đi bán đấu giá cũng có thể bán ra được trên vài tỉ chứ chẳng chơi.
Hàn Sơn tướng quân tính toán sơ bộ tổng giá trị của cái kho báu này, chỗ kho báu ở đây giá trị ít nhất phải trong khoảng hai trăm năm mươi tỉ nhân dân tệ đổ lên, đúng là con số khiến người ta choáng ngợp, thật khó bề tưởng tượng nổi.
Để tiện cho việc di chuyển số kho báu này, Hàn Sơn tướng quân đã có sự chuẩn bị cực kì chu đáo, năm chiếc xe cút kít làm công tác vận chuyển, sau đó đặt lại lên thuyền máy, cứ như vậy cho tới hết, thế là có thể chuyển hết được từng món bảo vật đi một cách ngon lành mà không sợ bỏ sót bất kì món đồ nào.
- Hết sức cẩn thận vào cho ta. Hàn Sơn tướng quân đứng trên chiếc thuyền, cười tươi như hoa nhìn theo từng xe bảo vật được chuyển tới.
Từng xe một, chỉ có chứ vàng không mà đã nặng hơn mười tấn rồi, còn vàng trắng trọng lượng phải trên trăm tấn, ngoài ra còn có các loại bảo vật khác cũng phải mất ba chuyến xe mới kéo hết được về.
Sau khi đã đảm bảo rằng tất cả chỗ kho báu đã được vét sạch bong, Hàn Sơn tướng quân mới yên tâm bước lên thuyền để chuẩn bị đi về.
- Thưa tướng quân, tất cả bảo vật đều đã được bọc kĩ ở xe cút kít rồi ạ. Một viên sĩ quan chạy tới bẩm báo lại với Hàn Sơn tướng quân.
- Được, chúng ta đi thôi. Hàn Sơn tướng quân nom phấn chấn lạ thường, toàn bộ khuôn mặt lộ ra sự sung sướng nhàn nhã vô cùng.
- Hàn Sơn tướng quân, chúc mừng chúc mừng anh quá. Võ tổng đứng kế bên cũng rạng rỡ chẳng kém.
- Haha, cùng vui, cùng vui mà. Hàn Sơn tướng quân vừa cười vừa nói:
- Lần này cũng là nhờ có các anh phát hiện ra chỗ kho báu ấy, Võ tổng cứ yên trí đi, tuyệt đối không thiếu phần của các anh đâu, các anh cũng bỏ ra mấy ngàn vạn để mua lại cái mạch khoáng bảo thạch đã bị bỏ hoang từ lâu này, thế mà chỉ trong vòng vỏn vẹn có mấy ngày thôi đã thu hoạch về mười mấy tỉ lợi nhuận rồi, đúng là số hên, số hên nha!
- Haha. Võ tổng nghe thấy hắn ta thở ra một câu xanh rờn như vậy thì mặt tối sầm lại, khó chịu ra mặt, sau đó lạnh lùng cười đáp trả:
- Hàn Sơn tướng quân, chỗ ngọc phỉ thuý này bán cho chúng tôi anh thấy có được không?
Hàn Sơn tướng quân đắn đo một hồi, sau đó hai mắt loé ra một tia sáng:
- Võ tổng, tôi đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, thế nhưng chỉ cần anh giúp tôi một việc cỏn con thôi thì tôi có thể bán lại số ngọc phỉ thuý này cho các anh với giá cực kì ưu đãi.
- Ố? Giúp việc gì thế? Võ tổng nhìn cái tên tướng quân Myanmar lòng dạ hẹp hòi, tính tình thù dai dỗi vặt này hiếu kì hỏi lại.
- Tôi muốn anh giúp tôi nghe ngóng một người, điều tra thông tin về hắn ta nói cho tôi biết là được. Hàn Sơn tướng quân quay sang nhìn Võ tổng đáp.
- Người nào vậy? Võ tổng nghe đến đây thì vô cùng tò mò, truy hỏi thêm một lần nữa.
- Là một thanh niên, chính là cái tay thanh niên chạm mặt các anh trong hôm nay đó, vào tối ngày hôm qua, bọn chúng cướp của chúng tôi một con thuyền, khi binh sĩ của chúng tôi tới biển ứng cứu thì liền bị tấn công, thiệt mạng hơn ba mươi binh sĩ, tôi phải báo thù cho thuộc hạ của tôi. Hàn Sơn tướng quân nói rồi nhìm chăm chăm vào hắn, nhả từng chữ như thể muốn ăn tươi nuốt sống cái tay thanh niên đó vậy.
Võ tổng nghe thấy hắn nói vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, sầm mặt mũi xuống.
Hàn Sơn tướng quân nhìn lấy người đối diện, mỉm cười tươi:
- Nếu như Võ tổng có thể giúp tôi một tay vụ này thì tôi có thể đem toàn bộ số ngọc phỉ thuý ở đây bán cho các anh, các anh nên biết giá trị toàn bộ ngọc phỉ thuý ở đây đạt bảy, tám mươi tỉ đấy, nếu như quý công ty có được số ngọc này thì chắc chắn có thể chen chân được vào trong hàng ngũ những công ty vàng bạc đá quý danh tiếng nhất trên thế giới.
Sắc mặt Võ tổng không ngừng thay đổi, dựa vào thanh thế của hắn hiện tại muốn tìm kiếm thông tin của một thanh niên Trung Quốc là việc hết sức đơn giản, thế nhưng người thanh niên ấy lại chính là ân nhân cứu mạng cháu gái của Hoa lão.
- Chỉ có duy nhất một cơ hội trong đời thôi đấy, Võ tổng cứ suy nghĩ cho thật chín chắn vào. Hàn Sơn tướng quân nói giọng chắc nịch như thể hắn biết chắc chắn đối phương sẽ đồng ý luôn vậy.
- Được. Sau một hồi đắn đo do dự thì Võ tổng cũng gật đầu, đối với một thương nhân mà nói thì chỉ có lợi ích cá nhân là vĩnh cửu, hắn lấy thông tin của một thanh niên để đổi trác lấy một món lợi ích béo bở đáng giá vài tỉ, và thậm tí giá trị còn có khi nhiều hơn thế, khiến cho hắn cũng phải đau não cân nhắc mất vài giây.
- Chỉ cần hắn hiện tại sinh sống ở Trung Quốc tôi kiểu gì cũng tìm kiếm được thông tin lai lịch của anh ta, nhưng nếu hắn không đang sống tại Trung Quốc thì đành phải xin lỗi anh rồi, tôi cũng lực bất lòng tâm. Võ tổng đồng thời cũng nhắc nhở hắn trước.
- Đồng ý. Hàn Sơn tướng quân gật nhẹ đầu, đối với cái tên cả gan giết chết hơn một trăm thuộc hạ của mình, lại còn cướp đi một chiến hạm của bọn hắn, thì Hàn Sơn tướng quân sao có thể để hắn nhởn nhơ như vậy được chứ.
- Haha, Võ tổng, sau này chúng ta hợp tác vui vẻ nhé. Hàn Sơn tướng quân cười phá lên sung sướng.
- Hợp tác vui vẻ. Võ tổng cũng cười xuề xoà, số kho báu này sau khi đổi ra giá trị tiền mặt thì tiếng nói của Hàn Sơn tướng quân ở Myanmar cũng nặng thêm một bậc, tới lúc đó dựa vào mối quan hệ bạn bè hợp tác làm ăn kinh doanh, bản thân hắn cũng có được nhiều lợi ích hơn.
- Haha. Hai người đó nhìn nhau rồi cười phá lên, có thể bước tới được danh vọng như ngày hôm nay chẳng một ai dễ dàng cả, và đương nhiên, cũng chẳng có ai nhân từ hết.
- Xin chào quý khách. Chính vào lúc này, đột nhiên có một giọng nói lạ vang lên.
Hai người đó đang vui vẻ bỗng nhiên liền khựng lại, ánh mắt hướng nhìn về phía cái miệng hầm, kinh ngạc tột độ khi nhìn thấy cái bóng hình đó.
- Chíu! Lúc này, một viên sĩ quan đứng ở bên cạnh Hàn Sơn tướng quân khi nhìn thấy người lạ mặt kia, theo bản năng mà rút súng ra.
Thế nhưng hắn chưa kịp rút súng ra, thì một viên đạn bay víu tới xuyên qua trán hắn, chỉ kịp giữ lại một vẻ mặt hoảng hốt cực độ.
Sở Tiên nhìn bọn hắn nhếch mép cười đểu, thực ra cái nụ cười này của hắn cực kì thật lòng, cũng cực kì là vui vẻ là đằng khác.
Trước khi bọn họ bắt đầu bước vào hàng động này, Sở Tiên cùng hội người cá đã mai phục sẵn ở xung quanh đây rồi.
Thế nhưng hội Sở Tiên lại không hề đụng thủ, cũng không quá vội vàng hấp tấp làm gì.
Hắn biết ở dưới biển còn có tám con cá quỷ đen biến hình là một chướng ngại vật lớn nhất, nếu như không tiêu trừ nó thì rất khó để có được kho báu, hắn cũng biết mấy con cá quỷ đen biến hình này chắc chắn sẽ tấn công bọn họ.
Thế nên hắn chỉ kiên nhẫn làm đúng một việc đó là ôm cây đợi thỏ, hắn không cần ra tay đối phó với mấy con cá quỷ đen biến hình kia, cũng không cần thiết phải đích thân đi tìm kiếm báu vật, hắn chỉ cần thủ sẵn ở đây là đủ.
Mà cách làm này của hắn thực sực rất cao minh.
Sở nhìn thấy từng chiếc xe chất đầy kho báu được kéo lên, xe hàng được đặt yên vị ở chỗ miệng hang, khi hắn cảm ứng được trong đó đựng đoàn bảo vật quý hiếm thì mắt như đỏ ngầu lên, toàn thân ngứa ngáy.
Khi hắn biết được kho báu đã được kéo lên hòm hòm rồi thì Sở Tiên điều động hội người cá giết sạch binh sĩ được bố trí đứng canh gác ở đấy đi.
Hắn không dời đi ngay lập tức, mà đứng ở chỗ cửa yên lặng chờ đợi.
Cái chết của tám người cá thân cận của Sở Tiên khiến hắn không thể để cho bọn chúng trả giá đơn giản như vậy được, Sở Tiên là một người vô cùng thù dai, yêu ghét phân minh, có ơn sẽ báo mà có thù cũng sẽ trả bằng sạch.
Vậy nên Sở Tiên vẫn luôn chờ ở chỗ cửa đợi bọn hắn đi ra, cũng như đợi bọn chúng kéo về chiến lợi phẩm cống nộp cho hắn.
Khi hắn nhìn thấy bóng hình của bọn chúng thì Sở Tiên liền nghênh đón bằng một nghi thức rất đặc biệt.
- Ngươi? Ngươi là ai? Hàn Sơn tướng quân mặt mũi cau có nhìn lấy Sở Tiên đang đứng chắn ở vị trí trước cửa, hắn có thể nhận ra, đứng bên cạnh hắn có một đám người bặm trợn trong tay ôm toàn vũ khí kiện toàn tân tiến.
- Ta? Sở Tiên cười rồi lấy ngón tay chỉ vào bản thân:
- Ta mà ngươi không biết sao? Chẳng nhẽ tối qua ngươi cử người tới không phải là để truy sát ta sao?
Hàn Sơn tướng quân trong giây lát liền hiểu ra điều gì đó, trong ánh mắt loé lên sự hoảng hốt, nhưng vẫn cố gắng cưỡng chế mà tự ép mình nặn ra một nụ cười trông không thể gượng gạo hơn, vội vàng biện minh:
- Anh bạn trẻ, e rằng giữa chúng ta có sự hiểu lầm gì đó thì phải.
- Không không. Sở Tiên lắc đầu nguầy nguậy, cười đáp:
- Giữa chúng ta chẳng có cái hiểu nhầm gì xất, đầu tiên tôi phải nói cho ông biết rằng chỗ kho báu kia là của chúng tôi rồi.
Câu nói vừa rồi của Sở Tiên quật ngay vào tim của hắn khiến Hàn Sơn tướng quân mặt cắt không còn một giọt máu, tái nhợt nói tiếp:
- Ấy, người anh em, chúng ta chẳng có thù oán gì với nhau cả.
- Đợi tí, câu này của ông sai bét rồi đấy, chúng ta có thù với nhau chứ, mà không chỉ có thù thôi không đâu, còn là mối thù sâu đậm là đằng khác, ngươi giết tám thuộc hạ của bên ta, ta giết hơn một trăm năm mươi binh sĩ của bên ngươi, sao ngươi lại có thể nói thẳng tưng là chúng ta không có thù như thế được, hôm nay ta tới là để tính sổ với ngươi.
Hàn Sơn tướng quân nghe thấy hắn nói một tràng xong mà đầu óc như quay cuồng cả lên, hắn có nằm mơ cũng không ngờ tới số hắn lại nhọ tới mức này, tự tay vất vả trải qua bao hiểm nguy để đoạt được kho báu về tay, cuối cùng lại gặp phải cái tình cảnh dở khóc dở cười như bây giờ, đúng là ông trời trêu ngươi hắn mà.
- Người anh em ở đằng đó à. Thấy tình cảnh trước mặt có vẻ không được thuận lợi, Võ tổng đứng ở bên cạnh cũng trở nên sốt ruột theo.
Kho báu là tài sản thuộc về phía Hàn Sơn tướng quân, kể cả có không ép buộc thì hắn cũng được chia mười mấy tỉ, thế nhưng nếu bị người khác cướp mất thì mười mấy tỉ đó của bản thân chẳng hoá tan thành mây khói sao.
Hắn nhanh nhảu mở lời:
- Người anh em, cậu là ai vậy? Vị đây là Hàn Sơn tướng quân tới từ Myanmar, là người có địa vị cao trọng vọng ở Myanmar đấy.
Sở Tiên nghe thấy vậy thì nhướn mày một cái khó hiểu, nhìn Võ tổng đứng ở bên cạnh hỏi vặn lại:
- Ông ta địa vị cao hay thấp thì liên quan gì tới tôi?
- Kho báu ở đây là tài sản của Myanmar, nếu như cậu cứ thế mà cướp đi, thì sẽ gây ra sóng gió, tranh chấp giữa hai nước đấy. Võ tổng cố gắng từ tốn để thuyết phục hắn một lần nữa, kì thực trong lòng hắn chả muốn thốt ra mấy câu ban nãy tí nào.
- Haha. Sở Tiên quét từ trên xuống dưới Võ tổng rồi cười khanh khách:
- Người chết khi đã ngậm miệng lại rồi thì còn gây ra rắc rồi gì được.
Sở Tiên nói xong người cá đứng bên cạnh hắn đồng loạt giơ súng đang cầm ở trong tay lên bắn vào một loạt đám binh sĩ đứng ở đằng sau Hàn Sơn tướng quân không thương tiếc.
Tiếng súng vang lên cùng với đó là tiếng cơ thể nặng nề của từng binh sĩ ngã gục xuống dưới đất.
Hàn Sơn tướng quân cùng với Võ tổng trở tay không kịp với sự tấn công quá đột ngột của Sở Tiên, vô cùng kinh hãi nhìn về phía hắn.
- Đừng mà, ngươi đừng có giết chúng ta. Lúc này, Võ tổng đang hoảng loạn cực độ hét lên:
- Người anh em, cậu đừng có làm như thế nhé, cậu mà làm như thế sẽ tự mình gây ra rắc rối cho bản thân đấy.
- Rắc rối? Sở Tiên thở hắt ra rồi lạnh lùng như băng nhìn Võ tổng cười nhạt:
- Ta sẽ niệm tình vì ngươi là người Trung Quốc, đồng hương không sát lại lẫn nhau, ta sẽ tha mạng cho ngươi, còn cái tên Hàn Sơn tướng quân kia, ngươi chẳng phải cử quân đội tới để tập trích truy sát chúng ta hay sao? Không biết ngươi có lường được trước chính ngươi sẽ lâm vào bước đường cùng này không?
- Ta. Hàn Sơn tướng quân bấu chặt lấy cánh tay mình:
- Chuyện này là do ta sai, nếu như ngươi có thể tha cho ta…
- Tha cho ngươi rõ ràng là không thể rồi, thời gian cũng không còn sớm sủa gì nữa, ta cũng không có hứng thú để ở đây nhiều lời phí nước bọt với ngươi nữa, ta nói với ngươi nhiều như thế, cũng chính là muốn cho ngươi hiểu một điều, ngươi đắc tội với người không nên đắc tội, thì hậu quả chỉ có đường chết mà thôi.
Sở Tiên vừa mới dứt lời thì hội người cá đứng lên cạnh không nao núng nắt đầu nã đạn về phía trước, súng đạn lia tới đâu mạng người gục đến đó, bao gồm cả Hàn Sơn tướng quân cũng không kịp mở lời trăn trối gì thêm, cuối cùng chỉ còn sót lại đúng một người là Võ tổng.
Vào lúc này hắn vẫn chưa hết bàng hoàng nhìn hội Sở Tiên, hai chân không ngừng run lẩy bà lẩy bẩy.
Sở Tiên chẳng thèm đếm xỉa đến hắn, chỉ ra lệnh ngay cho hội người cá ở phía sau mình kéo chỗ kho báu đi.
- Thật may mắn làm sao khi nãy ta nói tiếng phổ thông. Nhìn thấy đám người máu lạnh đó đem kho báu kéo lên xe rồi đi mất dạng, Võ tổng trong lòng thở ra một tiếng nặng nề, nhìn ngó ở xung quanh rồi mặt nhăn nhó lại rời đi ngay sau đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.