Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 323: Thu Phục (1)




Người dịch: Mật
Biên: Cẩuca
Team dịch: Cá
Nguồn: TruyenYY.com
- Đại ca, theo anh thì lần này chúng ta có chết không?
Trên con tàu cá nhỏ dài mấy chục mét, một người trung niên tầm 40 tuổi nói với Ore.
- Nếu như mày nghĩ đến việc liệu mình có chết hay không thì lát nữa cứ dừng lại ở trên biển đi.
Ore liếc hắn một cái, sắc mặt bình thản nói một câu.
- Làm sao có thể chứ. Nếu như thành công rồi thì chẳng phải là không có phần của em sao. Em sẽ không vì cái mạng hèn này mà bỏ qua cơ hội phát tài này đâu.
- Nếu như bây giờ hối hận thì sau này vẫn còn cơ hội, tụi mày vẫn còn trẻ.
Ore cầm ống nhóm quét mắt quan sát xung quanh.
- Haha, không tranh thủ lúc còn trẻ kiếm chút tiền dưỡng già, không thì sau này đến lúc già rồi biết phải làm sao?
Người trung niên kia nở nụ cười đau khổ.
- Tốt rồi.
Ore đột nhiên phấn khích hét lên một tiếng, sau đó hít sâu một hơi.
- Tìm thấy mục tiêu rồi.
- Tìm thấy rồi, nhanh như vậy đã gặp rồi sao?
Bốn người trên thuyền lập tức đứng lên.
- Tàu cá gì vậy? To không?
- Ước chừng khoảng 70m, đang dừng trên biển không hoạt động, chắc là con tàu cá này đang thả lưới.
Ore đứng ở trên mũi tàu, cầm ống nhòm, ánh mắt hướng về phía xa xa đằng kia.
- Đại ca, cho em xem một chút. Một tên trung niên đi lên phía trước.
- Đây, cho mọi người xem. Tao đi thông báo với những người khác.
Ore đi về phía sau, sau đó lôi ra một cái bộ đàm.
Đây là một thiết bị truyền tin ở cự li ngắn, chỉ có thể truyền thông tin trong phạm vi 10 hải lý. Biển cả mênh mông như vậy, 10 hải lý thực sự rất nhỏ.
Thế nhưng đám người bọn họ sử dụng cái này để truyền thông tin thì cũng đủ rồi.
- Tìm thấy “thú săn” rồi? Mau gửi tọa độ qua đây, tao lập tức gửi cho những người khác.
Ore thông qua bộ đàm, hét lên với nó vài tiếng, rất nhanh sau đó đã có âm thanh từ bên kia truyền lại.
- Được, bảo mọi người mau tới vị trí của tao, tàu cá của đối phương hiện tại đang ở trên biển, là một cơ hội tốt.
Ore nói nhanh.
- Đã biết. Cách đó không xa, một người trung niên gật gật đầu, sau đó lớn tiếng hét vào trong bộ đàm.
- Phát hiện mục tiêu, phát hiện mục tiêu, tọa độ XXXX, mau tới tập hợp. Phát hiện mục tiêu, phát hiện mục tiêu, tọa độ XXXX, mau tới tập hợp.
- Đã biết. Rất nhanh những người ở gần đó đã nhận được tín hiệu, sau đó dùng cách thức tương tự để truyền đi.
Một người truyền cho một người, lợi dụng phương thức này, mười mấy con tàu cá nhanh chóng đi tới vị trí tọa độ kia.
Không lâu sau, xung quanh Ore đã tập hợp mười mấy tàu cá, nhóm cướp biển lại lần nữa tập trung lại với nhau.
Người thanh niên dẫn đầu dùng ống nhòm quan sát tàu cá ở phía xa, trên mặt lộ ra thần sắc vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
- Tốt, tàu cá dài 70m, người trên tàu không nhiều. Mọi người chuẩn bị cho tốt, lần này là sống hay chết, tùy thuộc vào số trời, thế nhưng tuyệt đối không được lùi bước. Bây giờ chúng ta ngụy trang thành tàu cá, từ từ tiến lại gần.
Người thanh niên lập tức nói với đám cướp biển đang vây quanh mình.
- Yên tâm đi, lần này dù chết cũng không lùi bước. Đám cướp biển lớn tiếng đáp lại.
- Tốt lắm, xuất phát!
Người thanh niên hô một tiếng ra lệnh, đám cướp biển nhanh chóng tản ra 4 phía, dùng hình thức bao vây để tiếp cận con tàu cá dài chừng 70m kia.
...........
- Ào… Sở Tiên từ trong biển ngoi lên, nhảy thẳng lên con tàu bảo hộ.
Sở Tiên không hề bơi đi xa, sau khi thôn phệ xong các loài cá ở xung quanh liền trở lại tàu bảo hộ, lão Hoàng ở bên cạnh lập tức đi qua.
- Ông chủ, chúng tôi phát hiện ra xung quanh có mười mấy con tàu cá hành tung rất đáng ngờ.
Lão Hoàng không vòng vo trực tiếp nói với Sở Tiên.
- Tàu cá có hành tung đáng ngờ?
Sở Tiên có chút kinh ngạc nhìn lão Hoàng.
- Đúng vậy, lúc mới bắt đầu thì có một con tàu ở vị trí cách đây không xa, sau đó ở đó có mười mấy con tàu tập trung lại, bây giờ đã tách nhau ra rồi, đang tiến hành bao vây chỗ chúng ta.
Lão Hoàng đáp.
- Cướp biển? Sở Tiên đột nhiên cười hỏi.
- Chắc là vậy. Lão Hoàng gật gật đầu.
- Vậy thì thú vị rồi đây, ngày đầu tiên chúng ta tới đây thế mà lại gặp được cướp biển.
Gương mặt Sở Tiên tràn ngập ý cười.
- Có lẽ là mấy đám cướp biển nhỏ liên kết lại với nhau, không có gì đáng ngại hết, vừa hay có thể rèn luyện Hổ Nhất, Hổ Nhị của chúng ta một chút.
Lão Hoàng cười nói.
Sở Tiên suy nghĩ, rađa thăm dò lập tức bao phủ xung quanh, rất nhanh từng con tàu cướp biển mười mấy hai chục mét xuất hiện trong trí não hắn.
- Đây....
Có điều Sở Tiên vừa nhìn thấy đám người này liền khóc không được mà cười cũng không xong. Nhìn thấy mấy khẩu AK cũ tàn tạ trong tay bọn họ và con tàu cá mười mấy, hai chục mét rách nát liền cảm thấy không biết nên nói cái gì.
“Đây chắc là đám cướp biển thuộc cấp bậc thấp nhất rồi. Cướp biển top cuối chuyên đi cướp mấy tàu đánh cá cỡ nhỏ, chỉ là không biết hôm nay bọn họ lấy đâu ra dũng khí để đi cướp tàu cá cỡ lớn như thế này.”
Sở Tiên nghĩ trong lòng, rồi nói.
- Lát nữa chúng ta đừng đánh trả, để xem bọn cướp biển này ra tay như thế nào.
- Được. Lão Hoàng gật đầu, sau đó nói với Hổ Nhất, Hổ Nhị một tiếng, bảo bọn chúng vào trong khoang tàu chuẩn bị.
Sở Tiên đứng trên boong tàu, khẽ nhếch khóe miệng cười cười, chờ đợi đám cướp biển tới.
Rất nhanh sau đó, mười mấy con tàu cá từ bốn phương tám hướng nhanh chóng áp sát lại, lúc chỉ còn cách bọn họ mấy trăm mét liền trực tiếp nhảy xuống biển từng người từng người một.
- Ế, tàu cá phía trước sao không có phản ứng gì cả thế?
Đám cướp biển có chút nghi ngờ nhìn con tàu cá không có một chút động gì hết, trên mặt bắt đầu lộ ra vẻ chần chừ.
Thế nhưng đã đến lúc này rồi, bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi, phải nhanh chóng áp sát con tàu đó. Bọn họ tin rằng, chỉ cần lên được tàu, dựa vào số lượng người của bọn họ cùng với vũ khí trong tay thì có thể thừa sức khống chế được con tàu cá đó.
- Cách này thật hèn kém, cũng chẳng vui chút nào, thử dùng “hỏa thần” Minigun M134D đi.
Sở Tiên nhìn đám cướp biển cầm vũ khí nhảy xuống biển, không nói lời nào mà chỉ khẽ lắc đầu rồi chỉ hướng con tàu cá lớn nhất ở chính giữa lên tiếng.
- Ok boss. Lão Hoàng gật đầu, gọi Hổ Tam ra.
Mấy ngày nay Hổ Nhất, Hổ Nhị đang học cách lái tàu bảo hộ còn Hổ Tam, Hổ Tứ và đám người cá bắt đầu học cách sử dụng súng ống. Qua mấy ngày luyện tập, bọn họ đã nắm vững từng bước, chỉ có điều vẫn chưa được sử dụng qua hỏa thần Minigun M134D. Sở Tiên cũng rất tò mò với việc này.
- Ông chủ. Hổ Tam đi tới cung kính chào hắn một câu sau đó đi tới vị trí của hỏa thần Minigun M134D, lên đạn.
Lập tức, uy lực mạnh mẽ của hỏa thần Minigun liền xuất hiện, Hổ Tâm điều chỉnh xong phương hướng rồi bắt đầu tấn công về hướng con tàu cá cách đó không xa.
- Pằng pằng pằng pằng....
Hổ Tam khởi động “hỏa thần”, chỉ trong nháy mắt âm thanh của những tiếng nổ vang dội đã truyền lại, chỉ thấy từng lượt đạn như cơn mưa rào trút xuống phía con tàu cá kia.
Mưa đạn rơi về phía con tàu dài hơn 20m, từng cái hố nước dần dần xuất hiện, chớp mắt phía bên cạnh tàu đã trở nên “tan hoang”.
- Được rồi. Sở Tiên nhìn từng viên đạn mà mắt thường không thể thấy được không rơi vào con tàu, trên mặt lộ ra một tia mãn nguyện.
Nếu như trên con tàu đối diện có người thì chắc chắn đã bị nổ tung rồi.
Thế này mà giống như trong phim điện ảnh, máy bay chiến đấu nã từng đợt mưa đạn xuống thì cho dù có là cơ thể khổng lồ của Sở Tiên hiện nay cũng không thể chống đỡ nổi, quá là tàn bạo mà.
- Thử ống phóng Rocket đi. - Sở Tiên cười nói.
Hổ Tam gật đầu, sau đó lôi một ống phóng Rocket từ trong khoang tàu ra, đặt ở trên vai, hướng về phía con tàu cá kia bắn một phát.
- Đoàng!
Một quả tên lửa rơi xuống tàu cá, ngay tức khắc khiến cho con tàu vang lên một tiếng nổ vang dội, ngọn lửa bùng lên, bốc cháy dữ dội.
Mà lúc này đám cướp biển đang lặn dưới biển hoàn toàn rơi vào trạng thái mông lung, mơ hồ. Đầu tiên bọn chúng nghe thấy tiếng của loại súng hạng nặng vang lên, tiếp sau đó là nghe thấy một tiếng nổ dữ dội. Quay đầu lại nhìn thì thấy con tàu cá lớn nhất của bọn họ ở vị trí trung tâm đang bốc cháy.
Đám cướp biển đang lặn dưới biển khẽ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn con tàu cá trước mặt bắng ánh mắt không thể nào tin được.
- Chẳng vui gì cả, đi nào, chúng ta đi xem thử xem sao.
Sở Tiên nhìn đám cướp biển bị dọa mà không dám hành động, khẽ lắc lắc đầu, sau đó đi về phía rào chắn trên tàu.
Mấy người Hổ Tam, Hổ Tứ đeo trên mình những vũ khí hạng nặng bước ra, đi theo phía sau Sở Tiên.
Đứng ở mép tàu bảo hộ, Sở Tiên có thể quan sát rõ mồn một đám cướp biển đang lặn dưới biển kia.
Cơ mà lúc này mấy tên cướp biển cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của đám người Sở Tiên, nhìn thấy trong tay bọn cầm một khẩu súng tiểu liên, trên người còn đeo những vũ khí hiện đại khác, thậm chí có hai người trên vai còn đeo cả hỏa tiễn. Cả đám đều chết lặng.
- Đây...cmn.. là tàu cá sao? Có khi nào là quân đội không?
Mấy tên cướp biển tim cũng lạnh đi vài phần, ở yên dưới biển không dám động đậy.
- Ông chủ, mấy tên cướp biển này có lẽ đều là người Myanmar, Ấn Độ và mấy quốc gia nghèo. Lão Hoàng ở bên cạnh lên tiếng.
- Ừ. Sở Tiên gật đầu, trầm tư một chút. Gọi bọn chúng lên đây, tôi muốn hỏi bọn chúng ít vấn đề.
- Được. Lão Hoàng gật đầu, sau đó do dự một chút rồi dùng tiếng Anh hét lên với đám cướp biển.
- Lập tức lên đây, nếu không giết hết không chừa một ai!
Mấy tên cướp biển tròn mắt nhìn nhau rồi lại nhìn đống ống phóng Rocket, súng trường bắn tỉa kia, cả đám đều trưng ra vẻ mặt rầu rĩ, bi thương mà bơi về phía tàu cá.
Đám cướp biển bơi tới bên cạnh tàu bảo hộ, thấy mấy người trên tàu không ném thang xuống mà ném cho mỗi người một cái móc câu.
Móc câu được móc với tàu bảo hộ, đợi đến khi từng tên cướp biển trèo lên đến boong tàu thì nhìn thấy một người thanh niên đang tươi cười nhìn bọn họ, phía sau lưng hắn toàn là những tên cao to lực lưỡng, ánh mắt lạnh lẽo cùng với những vũ khí tân tiến, khiến cho bọn họ khẽ run rẩy.
- Chào ngài, chúng tôi là... chúng tôi...
Tên thanh niên trong đám cướp biển cố gắng trấn tĩnh nhìn Sở Tiên, muốn giải thích cái gì đó.
- Cùng nghề. Sở Tiên nhếch mép, nói với tên thanh niên đang lắp bắp kia, hắn biết tên thanh niên trước mắt này được coi như là thủ lĩnh của đám người kia.
- Hơ hơ. - Người thanh niên trong lòng chấn động, cmn chứ, trang bị như thế này lại còn cùng nghề? Cố gắng bày ra vẻ tươi cười. Chào ngài, chào ngài, thật là khéo quá, thế mà lại gặp được người cùng nghề.
Sở Tiên nhìn tên đó cười cười sau đó lại nhìn đám người căng thẳng, lăm lăm khẩu AK trong tay.
- Đừng căng thẳng, chúng tôi lần đầu tới đây, vô cùng cảm ơn nghi thức tiếp đón của mọi người.
- Haha, chúng tôi cũng đâu có ngờ. Người thanh niên nhìn thấy Sở Tiên không định làm gì bọn chúng liền khẽ thở phào một hơi, thầm trấn tĩnh lại. Chúng tôi là vạn bất đắc dĩ, không ngờ là lại gặp được các vị đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.