Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 315: Ăn Tết




Người dịch: Vô Thần
Biên: CẩuCa
Team dịch: Cá
Nguồn: TruyenYY.com
- Nhiều lễ vật quá, ha ha, lại còn có rượu nữa chứ.
Sở phụ nhìn căn phòng chất đầy lễ vật, mặt đầy ý cười, nói với Sở Tiên.
- Cha lấy ra uống đi, dù sao con cũng không uống rượu, cha để lại trong nhà mà uống.
Sở Tiên nhìn mấy chai đóng gói đơn giản nhưng trên thị trường không có bán, liền đáp.
- Được được, ta cùng cha tiểu Dĩnh chia nhau uống, dù sao tiểu tử ngươi cũng không biết uống rượu.
Sở phụ hưng phấn đi qua đi lại.
- Chỉ biết uống uống uống! Cha thấy rượu so với gặp con còn thân hơn.
Sở mẫu bực mình nhìn Sở phụ bất mãn nói.
Sở phụ trừng Sở mẫu một chút, im lặng, trực tiếp đi qua.
Sở Tiên ở một bên cười ha hả không nói gì, người đời trước thích uống rượu, hầu như không thể bỏ rượu, hắn cũng không biết uống rượu có gì tốt.
- Đồ vật trong này đều không rẻ nha, bên trong rẻ nhất đoán chừng cũng mấy ngàn.
Sở mẫu nhìn mấy đồ vật bên trong rồi nói.
- Cha mẹ, những đồ này bọn con cũng không dùng đến, cha mẹ cầm về quê biếu họ hàng thân thích đi.
- Đắt quá, đúng rồi Vương tổng tặng ngươi thứ gì?
Cha tiểu Dĩnh hiếu kỳ hỏi.
- Một túi da cá sấu, hẳn là giá trị mười mấy vạn.
Sở Tiên chỉ chỉ túi xách ở một bên nói.
- Mười mấy vạn?
Cha tiểu Dĩnh tắc lưỡi cảm thán.
- Vương tổng thật là hào phóng!
- Cha, tiểu Tiên mang tới lợi nhuận cho Vương Tổng không chỉ mấy trăm vạn đâu. Tiểu Dĩnh đứng cạnh trả lời.
- Ha ha, nơi này còn có đồng hồ, đồ trang sức... Mọi người nhìn xem, thích cái nào thì tự lấy đi, mấy thứ nhân sâm hay đông trùng hạ thảo để mấy ngày nay ăn luôn đi.
Sở Tiên nói liền thò tay lấy ở giữa một cái bút máy
- Em lấy bút máy này dùng.
- Bút máy bằng kim cương?
Tiểu Dĩnh cầm sang nhìn, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc hỏi.
- Không phải, phía trên là Lam Bảo Thạch và Ngọc Lục Bảo, chí ít bút này giá trị mấy trăm vạn.
Sở Tiên yêu thích không thôi, đem chơi một chút.
- Đắt như thế? Sao họ có thể đưa ngươi đồ vật đắt như vậy.
Sở phụ kinh ngạc hỏi.
Ông chỉ nghĩ lễ vật rất đắt, nhưng một món lễ vật giá trị mấy trăm vạn thì không thể tưởng tượng được.
- Nơi này có ba thứ giá trị vượt qua trăm vạn: bút máy, vòng tay với nhân sâm.
Sở Tiên mở miệng liệt kê ra mấy món.
- Nhà họ đều là gia đình xí nghiệp mấy trăm nghìn người, chúng ta cùng quan hệ với họ tương đối tốt.
- Thật đúng là lợi hại, tặng lễ mấy trăm vạn, chúng ta làm cả một đời chưa chắc đã kiếm được.
- Tốt tốt, thứ này so với loại mấy đồng có cái gì khác nhau đâu, làm cơm nhanh lên, hôm nay ăn tết cùng nhau nào. Con đã chuẩn bị xong nhẫn đính hôn chưa?
Sở mẫu đứng cạnh thấy bộ dạng tham tiền của Sở phụ liền nói ra
- Chuẩn bị xong rồi ạ.
Sở Tiên ở một bên cười gật đầu.
- Trên tay đã chẳng phải có một cái rồi sao, cái này không được à?
Tiểu Dĩnh xòe nhìn ngón tay của mình. Chiếc nhẫn này, lúc trước Sở Tiên vừa mới mất hơn hai vạn mua.
- Đổi, đây là chiếc nhẫn đính hôn, không giống nhau.
Sở Tiên lắc đầu:
- Anh đã sớm chuẩn bị xong.
Tiểu Dĩnh ngọt ngào cười cười, nhẹ gật đầu.
- Mẹ đừng nấu cơm, con gọi người tới nấu cơm.
Sở Tiên nói với mọi người.
- Gần sang năm mới gọi người làm cái gì, nhanh lên nhanh lên, nhà chúng ta làm đồ ăn, không thể không ăn nha!
Phía bên ngoài truyền đến những âm thanh đầy bất mãn.
- Dĩ nhiên là không phải, có mấy thứ mọi người chưa từng làm qua, hơn nữa còn có một ít thứ nằm ở Ngư Trường.
Sở Tiên vội vàng lắc đầu, lập tức cùng lúc gọi mấy cuộc điện thoại.
- Tốt tốt.
Sở mẫu nhẹ gật đầu, sau đó gọi:
- Tiểu Tiên, con qua đây.
- Vâng.
Sở Tiên nhẹ gật đầu, đi tới.
- Con tới đây.
Sở mẫu hướng phía hắn vẫy vẫy tay.
- Sao thế mẹ?
Sở Tiên hơi nghi hoặc một chút rồi đi qua.
- Cần chuẩn bị sính lễ không?
Sở mẫu trực tiếp hỏi, nhìn thấy hắn ngơ ngác, liền gõ nhẹ cánh tay của hắn.
- Đứa nhỏ ngốc này, trong nhà đính hôn con không biết sao? Đính hôn cần tiền đặt cọc.
- À là chuẩn bị tiền? Ngoài ra mẹ muốn cái gì không?
Sở Tiên sực nhớ tới, trong nhà đính hôn còn cần tiền đặt cọc, tại ở quê nhà bọn họ bình thường là tám vạn (8,888), nhà yêu cầu cao có thể là 10 vạn.
- Cái này con quên mất.
Sở Tiên gãi đầu một cái.
- Vậy con tranh thủ thời gian chuẩn bị nha, làm cái thẻ ngân hàng cho cha mẹ, đây cũng là tâm ý của chúng ta theo lễ nghi cơ bản.
Sở mẫu sốt ruột nói.
- Tốt, cái này không có vấn đề, hiện tại ngân hàng không mở, bên trong tài khoản Tiểu Dĩnh có một khoản tiền, để đưa cái của cô ấy cho cha mẹ dùng nhé.
- Đứa nhỏ này, cái gì có thể thêm bớt thì được nhưng lễ nghi chúng ta không thể bớt. Sở mẫu nhẹ gật đầu.
- Vâng, để con nói với Tiểu Dĩnh một tiếng.
Sở Tiên nhẹ gật đầu, đi đến bên cạnh Tiểu Dĩnh, kể lại sự tình với nàng.
Số tiền thu được lần bán cá lù đù vàng lớn và cá thiểu đều chuyển vào tài khoản ngân hàng của Tiểu Dĩnh.
Tiểu Dĩnh nghe hắn nói, dở khóc dở cười nói.
- Thôi, quên đi, hiện tại anh chuyển vào tài khoản em nhiều tiền như vậy, về sau em sẽ đưa cho cha mẹ em sau.
- Không phải, cái đó không giống nhau, đây là phong tục của địa phương, không thì khác gì mua em về chứ.
Sở Tiên vừa cười vừa nói.
Tiểu Dĩnh lườm hắn một cái.
- Em cũng không phải là bán cho anh, cha mẹ em chỉ có một mình em là con gái, amh muốn nghĩ cũng đừng nghĩ, đợi lát nữa em nói lại cho cha mẹ một tiếng, tiền sính lễ bình thường đều là nhà gái yêu cầu, không phải nhà trai tự tính.
- ...
Sở Tiên không phản bác được, sau đó nhẹ gật đầu.
Rất nhanh, cha mẹ Tiểu Dĩnh liền đầy ý cười đi đến nói chuyện cùng cha mẹ Sở Tiên, hắn không có đứng bên cạnh nên cũng không biết bọn họ nói cái gì, nhưng xem bọn họ nói chuyện thì cao hứng hơn mấy ngày trước rất nhiều.
Sở Tiên lắc đầu, không có quan tâm nhiều, đều giao cho cha mẹ.
Ngạc Thất rất nhanh đã đến, cá thiểu bạc, cá lù đù vàng lớn, Hoàng Thần Ngư, sau đó đi vào trong phòng bếp nấu nướng.
Sở Tiên đi về phòng mình đem bộ trang sức được chế tác từ hồng san hô ra xem, bao gồm vòng cổ, lắc tay, hai cái chiếc nhẫn, khuyên tai. Cả bộ trang sức đều dùng san hô tỉ mỉ tạo hình mà ra, giá trị ngàn vạn.
Từ khi đồ trang sức được chế tác từ san hô hồng được làm xong thì Tiểu Dĩnh còn chưa nhìn thấy, loại trang sức này thuần túy mà mỹ lệ làm từ san hô hồng, chắc hẳn bất kỳ một nữ sinh đều sẽ yêu thích, cầm lên sẽ không buông tay.
Trên chiếc nhẫn còn được khắc tên của hai người, ý nghĩa phi phàm.
Tới 7h rưỡi, một bàn đồ ăn phong phú đã được làm xong, người một nhà đều ngồi vào bàn cơm.
Quanh bàn ăn hình chữ nhật, Sở phụ cùng cha Tiểu Dĩnh ngồi tại vị trí trung ương, Sở Tiên ngồi bên cạnh mẫu thân mình, Tiểu Dĩnh thì ngồi đối diện một bên là mẫu thân của nàng, nhìn sắp xếp của phụ mẫu hai người nhìn nhau rồi mỉm cười.
- Nào nào, hôm nay là một ngày vui của chúng ta, có cả gia đình chúng chúng ta ngồi với nhau, chúng ta cũng làm đơn giản một chút, hôm nay là ngày hai con của chúng ta đính hôn, tiểu Tiên đứng dậy, trước tiên kính rượu cha mẹ tiểu Dĩnh, về sau cũng là cha mẹ thứ hai của con, nào kính đi!
Sở phụ đứng lên nhìn Sở Tiên nói.
Sở Tiên gật đầu cười, cầm lấy bình rượu, rất cung kính rót cho phụ mẫu Tiểu Dĩnh một chén, sau đó nói một câu:
- Cha mẹ, con kính hai người một chén.
- Ha ha, tốt tốt, chúng ta chỉ có một đứa con gái là tiểu Dĩnh, con rể cũng tính là nửa con trai, về sau hai con có cuộc sống thoải mái chính là hạnh phúc lớn nhất của chúng ta.
Mắt cha tiểu Dĩnh hồng hồng nói.
- Yên tâm đi cha mẹ, con hiểu rồi.
Sở Tiên nhẹ gật đầu.
- Được, tốt lắm.
Sở mẫu nhẹ gật đầu, cúi đầu uống một chút.
- Nào tiểu Dĩnh, con cũng đến kính chúng ta một chén, về sau chúng ta cũng là cha mẹ thứ hai của con.
Sở phụ nói với Tiểu Dĩnh.
- Vâng ạ.
Tiểu Dĩnh sắc mặt đỏ lên, rót rượu cho Sở phụ Sở mẫu, sau đó gọi một tiếng.
- Cha mẹ!
Sở phụ Sở mẫu cao hứng cười nói:
- Tốt tốt khuê nữ, con ngồi xuống đi.
- Tiểu Tiên, con lấy chiếc nhẫn ra đây.
Sở mẫu giục Sở Tiên.
- Được!
Sở Tiên nhẹ gật đầu, lấy hộp trang sức trong túi áo đi đến bên cạnh Tiểu Dĩnh.
- Vợ, đưa tay ra nào.
Sở Tiên không có nhiều lời, mặt mũi tràn đầy mỉm cười nhìn nàng.
Tiểu Dĩnh ngòn ngọt cười, duỗi ngón tay ra.
Sở Tiên tự mình đeo chiếc nhẫn, vòng tay, vòng cổ cho nàng.
Sau đó tiểu Dĩnh cầm chiếc nhẫn trong tay hắn, tự mình đeo vào cho hắn.
- Tốt tốt!
Sở phụ Sở mẫu cùng cha mẹ Tiểu Dĩnh cao hứng nở nụ cười.
Hai người kính rượu hai cha mẹ một lần nữa sau đó trở lại chỗ ngồi.
- Nào, chúng ta cùng nhau cạn một chén, uống xong một chén này chúng ta bắt đầu ăn cơm.
Người một nhà uống một chén, cơm tất niên bắt đầu.
- Hả, đây là cá gì sao lại vẫn còn sống? Nhưng mà mùi vị không tệ, ngon lắm, vừa vặn nhắm rượu.
- Cha, đây là Lam Kỳ Kim Thương Ngư.
- Đây là vảy Hoàng Thần Ngư, mỗi người ăn một chút, rất tốt cho thân thể.
- Còn có bào ngư hai đầu.
- Hương vị coi như không tệ, so với cơm mẹ con nấu ngon hơn nhiều, mẹ con còn kém xa.
- Vậy sau này ông đi mà làm cơm.
- Khụ khụ, Ừm, ngon như cơm mẹ con làm vậy.
- Ha ha, thân gia đây là sợ lão bà nha.
- Ha ha, nói như kiểu ông không sợ lão bà vậy.
- Khụ khụ, ăn thịt, con cá này thịt không tệ.
Sở Tiên cùng Tiểu Dĩnh hai người nhìn nhau cười, đây đúng là một bữa cơm tất niên ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.