Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 313: Để Bọn Chúng Đi Đăng Ký Kết Hôn




Người dịch: Vô Thần
Biên: CẩuCa
Team dịch: Cá
Nguồn: TruyenYY.com
- Chu đội trưởng, cuối cùng ngươi cũng tới.
Lúc này, một thiếu phụ nhìn thấy đám người Chu đội trưởng đi tới, liền vội vàng nói.
- Chu đội trưởng, kẻ gây rối chính là những người này, ông chủ của bọn hắn khi dễ chúng ta, hiện tại lại gọi nhân viên của hắn đến đánh chúng ta, cậu xem đám người này vừa nhìn liền biết không phải người tốt, hẳn là xã hội đen, nhanh đem bọn hắn bắt lại đi!
Thiếu phụ chỉ cả đám Lão Tầm, tràn ngập phấn khích la lớn.
Chu đội trưởng nghe thiếu phụ nói xong, trái tim nhảy lên kịch liệt, cảm giác không tốt, hiện tại hắn rốt cuộc minh bạch Sở tiên sinh vừa rồi dùng ánh mắt tràn ngập ý vị khác thường là có ý gì.
Trên trán Chu đội trưởng đổ mồ hôi lạnh, nhìn vào thiếu phụ đang phách lối kia, lập tức dùng ngôn từ chính nghĩa nói lớn:
- Lý phu nhân, sự kiện vừa rồi chúng ta tuyệt đối sẽ xử lý công bằng, mời Lý phu nhân không cần hô to gọi lớn như vậy.
Thiếu phụ nghe được lời nói của Chu đội trưởng thì sững sờ, trên mặt lộ ra thần sắc khó chịu, bất quá khiến nàng kinh ngạc là Chu đội trưởng đột nhiên thân thể khẽ nghiêng, toàn bộ khuôn mặt áp sát vào ả, con mắt không ngừng nháy ra hiệu với ả.
Sau đó ả liền nhìn thấy một mà khó tin, Chu đội trưởng đột nhiên quay người nhìn sang, cười rạng rỡ đi đến trước mặt đám người Lão Tầm
- Mấy vị là huynh đệ của Sở tổng à? Lý cục trưởng của chúng ta cùng Sở tổng là bằng hữu, chúng ta đều là người một nhà, có gì cần chúng ta hỗ trợ các ngài cứ nói cho chúng ta một tiếng, nếu có thể giúp thì chúng ta tuyệt đối không chối từ.
Chu đội trưởng nói, trình ra bộ dang rất hào khí, vỗ vỗ bộ ngực nói.
Lão Tầm mỉm cười, đáp lại:
- Chúng ta không có việc gì, cũng không biết mấy vị kia có chuyện gì?
- Mấy vị kia?
Chu đội trưởng ra vẻ kinh ngạc chỉ chỉ về phía các thiếu phụ, lập tức vỗ tay một cái.
- Ài nha, bọn họ có thể có chuyện gì chứ, không có việc gì, không có việc gì! Đều là bằng hữu, ta mời chư vị đi sang cửa hàng bên cạnh uống rượu và dùng cơm.
Chu đội trưởng nói, còn quay người hướng phía ba tên thiếu phụ cùng thanh niên mặc âu phục nháy nháy mắt, mấy người này nhìn động tác của Chu đội trưởng mà chả hiểu gì.
- Nếu không có việc gì thì chúng ta đi về trước vậy.
Lão Tầm cười nói.
- Ài, chư vị đã không có thời gian vậy để lần sau, chúng ta có lái xe tới, để ta đến đưa chư vị huynh đệ trở về.
Chu đội trưởng vừa cười vừa nói.
- Không cần, chúng ta cũng có xe.
Giơ tay không đánh người niềm nở, lão Tầm đối với cách xử sự và làm người của nhân loại thì vô cùng hiểu rõ, thiện ý nhẹ gật đầu, sau đó mang theo đám ngườ cá trực tiếp rời đi.
- Vậy được, các huynh đệ đi thong thả.
Chu đội trưởng phất phất tay, khách khí nói.
"Phùuuuu!"
Chu đội trưởng nhìn thấy bọn hắn rời đi, thở dài một hơi.
- Chu đội trưởng, các ngươi cũng ở nơi đây, thật đúng là trùng hợp nha, người nào không có mắt đi trêu chọc phải mấy người Vương phu nhân.
Ngay vừa lúc Chu đội trưởng định mở miệng nói thì nhìn thấy mấy người trung niên đột nhiên đi tới.
- Vương phu nhân, đây là cửa hàng của ai? Ta thật ra rất muốn xem xem, là chủ cửa hàng nào không có mắt dám khi dễ ngài, chúng ta sẽ đem cửa hàng bọn hắn niêm phong.
Người trung niên đi ở đầu tiên vừa cười vừa hỏi bọn họ.
- Hừm...
Chu đội trưởng quay đầu nhìn nhìn mấy người kia, cổ họng giống như người hóc phải xương cá.
- Lão Ngô, may mắn cho ngươi là vừa rồi đến muộn.
- Ha ha, Sao vậy? Sự tình ngươi cũng đã giải quyết, đến cùng là tên ngốc nào có mắt không tròng trêu chọc mấy vị phu nhân của chúng ta?
Lão Ngô cười híp mắt hỏi.
- Ngươi nha, nhỏ giọng một chút đi.
Chu đội trưởng vội vàng đi qua, trừng mắt liếc hắn một cái.
- Sao vậy?
Lão Ngô nhìn thấy sắc mặt Chu đội trưởng không đúng, kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, Chu đội trưởng! Người thanh niên kia rốt cuộc là ai vậy?
Thanh niên lưu manh phản ứng rất nhanh, từ việc Chu đội trưởng vừa rồi đối đáp với đám tráng hán mặc âu phục kia với bộ dạng khách khí, liền đoán được người thanh niên nọ cũng không đơn giản.
- Chẳng lẽ người thanh niên kia là người của Trương lão ở thành phố Hải Thanh?
Thanh niên lưu manh suy đoán hỏi.
Nghe được thanh niên nói ra hai chữ Trương lão, tất cả mọi người trong lòng đều là run lên, ngay cả ba thiếu phụ kia trên mặt cũng đều lộ ra có chút vẻ khẩn trương.
- Trương Côn Sơn tính là gì?
Chu đội trưởng trên mặt lộ vẻ khinh thường
- Trương Côn Sơn mặc dù là vua của thế giới ngầm ở thành phố Hải Thanh, nhưng so với người thanh niên kia thì còn kém xa.
Đám người nghe xong lời hắn nói, vô cùng giật mình.
Lúc này, Chu đội trưởng móc ra một điếu thuốc:
- Vị đại gia mà các người đắc tội, mới là người có thể dẫm chân một cái mà làm thành phố Hải Thanh rung chuyển, biết công ty Tiên Cảnh không?
- Biết, ngươi nói người thanh niên kia là ông chủ của Tiên Cảnh?
Lão Ngô kinh ngạc hỏi, trên mặt túa ra những hạt mồ hôi lạnh.
- Chính là công ty Tiên Cảnh Hải mà lúc khai trương khiến Hồng thị trưởng, Lý cục trưởng, Cát cục trưởng và Kim Tổng cùng tham gia và cắt bang khai trương á? Thanh niên trợn mắt há hốc mồm hỏi.
- Chuẩn rồi.
Chu đội trưởng nhổ một ngụm khói nhẹ gật đầu
- Lão Ngô, ngươi hẳn là hiểu rõ một số tin tức, vị thanh niên này thật sự không đơn giản, đừng nói ở thành phố Hải Thanh của chúng ta, đoán chừng thế lực trong tỉnh cũng không nhỏ.
Lão Ngô xoa xoa mồ hôi trán nói:
- Nghe nói vị Hồng thị trưởng có thể thăng chức có liên quan đến vị thanh niên này, nhảy liền hai cấp nha, thế lực lớn thế nào mà có thể làm cho ông ta thăng liền hai cấp, hơn nữa ông ta còn không có được bao nhiêu công lao và thành tựu.
Hai người nói, thanh niên âu phục bên cạnh cùng ba thiếu phụ đã không nhịn được run rẩy, vội vàng nói:
- Chu ca Chu ca, ngươi nói vị đại gia đó về sau có tìm chúng ta để báo thù hay không?
Chu đội trưởng vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
- Yên tâm đi, loại nhân vật đẳng cấp như hắn tuyệt đối sẽ không cùng loại người như ngươi so đo đâu.
- Vậy thì tốt rồi, may mà vừa rồi chúng ta không có làm việc gì quá phận, nhưng mà vị tiên sinh đó ở đâu, chúng ta tới cửa bồi tội.
Thanh niên cố nặn ra vẻ tươi cười, thở dài một hơi hỏi.
- Chúng ta cũng không biết hắn ở đâu, hắn ở thành phố Hải Thanh cực kỳ khiêm tốn, ngoại trừ cùng người thừa kế Kim thị tập đoàn Kim Sâm, con trai của cục trưởng chúng ta Lý Hoa Trung và con trai cục trưởng bộ giáo dục Cát Văn Thanh quan hệ tương đối tốt, còn những người khác đối với hắn cũng không quen thuộc, chính ta vừa rồi cũng trùng hợp đụng phải mới gặp được.
Chu đội trưởng lắc đầu.
- Hix, Chu ca ngài đừng nói nữa, đừng nói nữa, ta tự mình đi nghe ngóng xem sao, mấy ngày nữa sẽ đi tìm hắn bồi tội vậy.
Thanh niên vẻ mặt như đưa đám, ủ rủ nói.
- Không có việc gì đâu, ta nghĩ Sở tiên sinh hẳn cũng không có ý đi so đo với các ngươi, nếu không các ngươi sớm đã tiêu đời rồi. Nếu như các ngươi đi xin lỗi nói không chừng còn có thể trở nên quen biết với hắn.
Chu đội trưởng đột nhiên có chút hâm mộ nói ra.
Mấy thiếu phụ vẻ mặt lo lắng, bọn họ cũng không muốn dùng cái cách này đi nhận người quen.
Sở Tiên cũng không biết về sau sự tình phát sinh như thế nào, sau việc đó hắn dẫn cha mẹ trở về biệt thự, Sở mẫu liền bắt đầu làm đồ ăn, Sở Li và Tiểu Dĩnh cũng vội vàng đi tới giúp đỡ Sở mẫu.
Sở Tiên cùng phụ thân và anh rể ngồi trong phòng khách xem tivi.
- Con trai, ngươi ở thành phố Hải Thanh làm ăn vào thế nào? Mấy nhân viên của con là ai? Sao nhìn qua không giống người tốt? Không phải con làm trùm xã hội đen chứ?
Sở phụ ngồi ở trên ghế sa lon, nghĩ đến chuyện vừa rồi, hỏi.
- Yên tâm đi cha, con không phải xã hội đen.
Sở Tiên nghe những lời phụ thân nói, dở khóc dở cười nói:
- Ở thành phố Hải Thanh, con của cha vẫn có chút tiếng nói, thị trưởng, cục trưởng đều biết con, mấy nhân viên kia của con là hải quân xuất ngũ.
- Hải quân? Ngươi làm sao tìm được nhiều hải quân xuất ngũ thế?
Anh rể Lưu Vân kinh ngạc hỏi hắn.
Sở Tiên cười rồi nghĩ thêm cách nói dối để cho phụ thân của mình càng thêm yên tâm.
- Cha, con có một lần ra biển trùng hợp cứu được mấy người, đều là tướng quân hải quân, hiện tại thượng tướng của hải quân con đều có quen biết. Có thể nói như này, chỉ cần con không làm ra chuyện phản quốc, thì mọi chuyện khác bọn họ đều có thể giúp con giải quyết.
- Lợi hại như vậy sao!
Sở phụ ngồi thẳng lên, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ quan sát hắn.
- Vâng, nhóm lão Tầm đều là hải quân xuất ngũ, từng người thực lực mạnh phi thường, mạng lưới quan hệ của con ở thành phố Hải Thanh thì cha yên tâm đi, chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Sở Tiên tỏ ra rất lợi hại, vỗ ngực nói.
- Được lắm! Được lắm!
Sở phụ cao hứng gật gật đầu.
- Con trai ta thật lợi hại, con xem xem ở thành phố này có công việc nào phù hợp với chị và anh rể con thì tìm cho họ được không?
- Vâng, được chứ!
Sở Tiên nghĩ nghĩ rồi nói:
- Như thế này đi, ăn tết xong để con mở cho chị và anh một khách sạn, nếu như chị cùng anh rể muốn tự mình làm thì cũng có thể để chính họ làm.
- Kiếm một công việc bất kỳ là được rồi, chúng ta cũng không phải người có khả năng lập nghiệp.
Lưu Vân ngồi bên cười nói.
- Ừ, vậy được, đến lúc đó em mở cửa hàng cho 2 ngươi, 2 ngươi đến quản lý là được rồi, đến lúc đó anh chị có thể đi học một ít về quản lý.
Sở Tiên nhẹ gật đầu nói.
Mấy người trò chuyện tầm nửa giờ thì Sở mẫu đã nấu xong cả một bàn đồ ăn, cả nhà ngồi vào bàn bắt đầu vui vẻ ăn cơm.
Đến buổi chiều, cả nhà lại cùng nhau đi đến quảng trường bên cạnh mua quần áo, khiến Sở phụ, Sở mẫu vui vẻ không ngớt.
Sáng ngày thứ hai, cha mẹ của Tiểu Dĩnh ngồi chuyến tàu cao tốc 8 giờ hơn, đến 11 giờ thì tàu đến ga thành phố Hải Thanh.
Cả nhà Sở Tiên lái ba chiếc xe sang trọng đã đến ga từ sớm để chờ đợi.
- Cha mẹ!
Tiểu Dĩnh nhìn thấy cha mẹ của mình đi tới, vội vàng đi qua, Sở Tiên cũng theo ở phía sau hô một tiếng.
- Ừm, tốt!
Phụ mẫu Tiểu Dĩnh cười vui vẻ nhìn nữ nhi và con rể, sau đó nhìn ra phía sau thấy cha mẹ Sở Tiên liền lập tức nói:
- Hai vị là ông bà thông gia à, thật sự là làm phiền các vị tới tận nơi này đón tiếp chúng ta.
- Ha ha, không có việc gì, đều là người một nhà, không nghĩ tới con trai ta đã đổi cách xưng hộ, về sau Tiểu Dĩnh cũng nên đổi xưng hô đi thôi.
Sở mẫu lập tức vừa cười vừa nói, nghe được lời của con trai mình, sau đó cười nói với Tiểu Dĩnh.
- Vâng, thưa mẹ.
Tiểu Dĩnh có chút ngượng ngùng hô một tiếng.
- Ha Ha, tốt tốt, đi nào ông bà thông gia, chúng ta về nhà trước đã.
Sở phụ cao hứng nói với cha mẹ Tiểu Dĩnh.
Cả nhà ngồi lên xe về biệt thự, cha mẹ Tiểu Dĩnh nhìn thấy ngôi biệt thự lớn trên mặt cười như nở hoa, con gái của mình thật sự là tìm được nhà phú hào.
Mẹ Tiểu Dĩnh càng nhìn Sở Tiên thì càng thấy hài lòng, cha Tiểu Dĩnh cũng có chút tự hào, nghĩ đến trước đó không lâu, giám đốc của mình ân cần gọi điện mời mình đến uống rượu, vừa mở miệng là một tiếng lão ca rất kính trọng, đây đều vì nể mặt con rể của mình.
Hiện tại hắn ở trong công ty, không chỉ làm việc nhẹ nhàng, mọi người ở công ty gặp hắn đều nhiệt tình hô một tiếng Trương ca, hoặc là nhiệt tình hô một tiếng lão đệ, bất kể là cao tầng hay là nhân viên, ai cũng đối với hắn rất thân mật, điều này làm hắn vừa thỏa lòng hư vinh vừa rất vui vẻ.
Cả nhà ngồi trong phòng khách trò chuyện, đột nhiên mẹ của Tiểu Dĩnh nói một câu.
- Thông gia, các vị nói định xử lí việc của hai đứa thế nào? Hay là cho chúng đi đăng ký kết hôn trước đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.