Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 305: Máy Bắt Cá Bằng Sóng Hạ Âm




Dịch: Tuệ.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Cá.
Nguồn:
Cả đám người đi theo sau mấy người của thuỷ văn cục, Sở Tiên nhìn thiết bị trong tay bọn họ, thầm nghĩ: “Vô ích thôi”.
Chuyện xảy ra ở hồ Nghi Sơn quả thật là không thể ngờ được và việc các ban ngành có liên quan phái người đến tìm hiểu tình hình là điều đương nhiên, nhưng mà Sở Tiên biết rằng lần kiểm tra lần này của bọn họ sẽ rất lâu mới có thể kết thúc được.
Không sai, nơi này quả thực là có thủy quái. Thế nhưng điều mà tất cả mọi người không nghĩ tới chính là, cái con thủy quái này lại thể phình to thu nhỏ, nếu như thủy quái vẫn duy trì hình dạng khổng lồ thì còn được, nhưng nếu nó để cơ thể chừng một mét thì mọi người đều sẽ chỉ nghĩ nó là một con cá bình thường. Mặc dù hiện giờ Sở Tiên biết vị trí của con thủy quái thì hắn cũng không có ý định nói ra, nói đúng ra là cho dù hắn có nói với mọi người thì cũng chẳng có ai tin.
Bởi vì dù là ai cũng không nghĩ ra nổi một cái thứ gì đang gần một mét có thể biến thành hơn một mét được, trừ phi là tận mắt nhìn thấy, bằng không theo tư tưởng của mọi người thời hiện đại này thì người ta sẽ nói hắn bị thần kinh.
- Này, người ta thật sự sẽ tìm được thủy quái à? Tiểu Dĩnh tò mò hỏi.
- Cũng có thể là thật. nếu hồ Nghi Sơn thật sự có một con thủy quái khổng lồ thì máy quét tầng sâu của bọn họ có thể tra ra được. Sở Tiên gật gật đầu.
- Nếu như thật sự có thể phát hiện thủy quái thì hay quá, em thực sự muốn nhìn xem thử xem rốt cuộc là thứ gì.
- Đúng vậy, nếu đã có thể cắn đứt lưới dây thép, lại còn cắn thủng một lỗ to trong lưới đánh cá, không chừng có thủy quái trong hồ thật.
- Tôi đoán cái con này kích cỡ cũng phải bảy, tám mét, chỉ là không biết nó là con gì.
- Mọi người có nghĩ nó là một con rắn không, hiện tại bây giờ chỉ có cái kiểu như rắn mới có thể đạt được kích thước như vậy.
- Làm sao có thể là loài rắn được, rắn không thể cắn đứt lưới thép được, tôi đoán nhất định là một loài sinh vật mới, thật hy vọng có thể mau chóng tìm ra nó là cái thứ gì.
Không chỉ Tiểu Dĩnh cảm thấy hiếu kỳ mà tất cả mọi người xung quanh đều rất mong chờ đứng phía sau, hy vọng có thể chứng kiến hình dáng của con thủy quái.
- Cẩn thận quan sát khu vực gần chỗ này đi bởi vì chỗ này là chỗ mà sáng nay chúng tôi đã thả lưới, nhưng mà khi vừa kéo lưới lên thì lại thấy lưới bị rách một lỗ to, kích thước của cái lỗ tương đương với kích thước của lỗ thủng trên lưới thép.
- Được rồi chú Tống, dựa vào kích thước của lỗ thủng này thì tôi đoán rằng sinh vật này ít nhất cũng phải bốn, năm mét. Nếu như nó còn lảng vảng ở gần đây thì chúng ta có thể phát hiện ra nó trên thiết bị này.
- Ừm, chuyện này nhất định phải tra ra được, thực sự là quá quỷ dị.
Người bạn học của Sở Tiên cầm theo thiết bị đi xung quanh rà soát. Sau khi không thấy bất kì khác thường nào thì lại tiếp tục đi ra chỗ xa hơn.
- Aiz, đã đi qua rồi, con đỉa nửa người chìm trong bùn có lẽ sẽ bị bọn họ nghĩ rằng chỉ là một con cá to. Chỉ cần nó không phình to thì mãi mãi đừng bao giờ nghĩ tới việc tra ra được.
Sở Tiên đứng ở bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía cái lỗ không xa mà hắn đục lúc nãy, khe khẽ lắc đầu.
Diện tích hồ Nghi Sơn rất lớn, cả đám vẫn đi về phía trước, sau nửa giờ rà soát mà không có kết quả, cục thủy văn lại lấy ra thêm hai cái máy quét tầng sâu, ba người tách nhau ra tiếp tục rà soát hồ Nghi Sơn.
Cứ như vậy suốt ha tiếng đồng hồ, lúc đã là hơn bốn giờ chiều. Ba cái máy dò soát hết mọi ngóc ngách của hồ Nghi Sơn rồi. Nhưng khiến mọi người nghi hoặc đó là không hề phát hiện ra thủy quái.
Đến cuối cùng không có kế quả gì, người của cục thủy văn kết luận rằng ở dưới hồ không có thủy quái.
Đương nhiên kết luận này không thể khiến mọi người tín phục, bởi vì có người nói có thể thủy quái ở một cái tổ của nó dưới đáy hồ, nếu như thủy quái trốn ở bên trong thì máy quét không thể tìm ra.
Người của của cục thủy văn cũng không có cách nào phản bác giả thuyết này. Vì một cái hồ lớn như vậy, cho dù không có bị đóng băng thì nếu để bọn họ đi tìm thủy quái, họ vẫn dùng máy quét để tìm thôi. Có thể tìm ra thì là có thể tìm ra, nếu không được thì vẫn là không được.
Mọi người có chút thất vọng về kết quả này nhưng cũng không làm gì được ngoài việc lắc đầu.
Cuối cùng thì kết quả kiểm tra chỉ có thể bị bỏ ngỏ như vậy, mà kết quả không có thủy quái do cục thủy văn đưa ra ắt hẳn có những lí do của nó.
- Có lẽ đúng là không có thủy quái thật, nếu không làm sao lại không dò ra chứ. Tiểu Dĩnh không quá tin vào hiện tượng kì bí này thế nên khi thấy không tra ra được cái gì thì quả quyết kết luận.
- Có thể, đi thôi, anh đi chào hỏi bạn học một chút. Sở Tiên gật gật đầu.
Sở Tiên nhìn thấy chỗ cục thủy văn có người thì rời đi, có người thì tìm một cái quầy hàng ngồi xuống ăn cơm, lại nhìn thấy người bạn học đứng cách đó không xa thì lập tức bước đến.
- Á Vận. Sở Tiên bước nhanh tới chỗ người thanh niên cao to, lớn tiếng gọi.
- Vâng?
Á Vận nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy Sở Tiên đang đi về phía mình thì vui mừng nói:
- Sở Tiên, sao cậu cũng ở đây?
- Ừ, vừa về nhà hôm qua, không nghĩ tới lại trùng hợp như thế, lại có thể gặp cậu ở đây. Sở Tiên mỉm cười quan sát hắn một chút:
- Được đó, bây giờ vào được cả cục thủy văn rồi.
- Được cái gì chứ, cũng chỉ là một nhân viên quèn thôi. Á Vận lắc lắc đầu, nói:
- Đúng rồi, nghe nói tiểu tử cậu phát tài rồi, mua cả xe xịn cơ đấy.
- Ha ha, cũng kiếm được một ít. Sở Tiên tươi cười đáp.
- Đây là bạn gái của cậu à? Rất xinh đẹp! Cậu cũng được lắm Sở Tiên. Á Vận nhìn thấy Tiểu Dĩnh đang đi tới thì ánh mắt lóe lên vẻ kinh diễm, có chút ngưỡng mộ nói.
- Đây là bạn gái của tôi, tiểu Dĩnh, tôi nghe nói cậu cũng đã đính hôn, đối tượng cũng không tồi nha.
- Cũng được, cũng được. Tháng ba này sẽ kết hôn, đến lúc đó cậu nhất định phải đến đấy.
- Được, đến lúc đó nhất định tôi sẽ tới. Bây giờ cậu tan làm chưa? Đi, chúng ta đi ăn một bữa đi.
- Ừ, đi, chúng ta đi ăn lẩu cá. Ngồi trên mặt hồ ăn lẩu cá rất sướng đấy.
- OK.
Sở Tiên và Á Vận vui vẻ trò chuyện với nhau, ba người đi về phía chỗ đặt bàn cách đó không xa.
- Cậu chờ ở đây nhé, lúc trưa nay chúng tôi có câu được một ít cá. Để tôi đi lấy cá nhờ chủ quán chế biến hộ.
- Được, cậu nhanh đi lấy đi.
Sau khi Sở Tiên lấy số cá tới thì giao cho chủ quán. Ba người họ ngồi đợi ở bàn.
- Bây giờ cậu đang làm gì vậy? Người trong thôn đều nói cậu giờ làm ăn không tệ nha. Á Vận nhìn hắn, cười hỏi.
- Tôi thuê một cái ngư trường để nuôi cá, tiền lời cũng khá. Sở Tiên mỉm cười đáp.
- Ngư trường, không nghĩ tới cậu lại có thể làm nổi nghề này. Á Vận có chút kinh ngạc nhìn hắn.
- Ừm, tôi cũng không ngờ được. Sở Tiên hơi cười, tò mò hỏi: Còn cậu sao lại vào làm ở cục thủy văn thế? Trước cậu đi làm ở công ty Thiên Nam mà.
- Bố vợ tương lại của tôi nhờ người xin cho tôi vào đó, cũng không tệ lắm. Á Vận cười:
- Việc cũng tương đối nhẹ nhàng, lúc có việc thì đi phụ trách thăm dò các sông lớn, các nhánh sông, phân tích đánh giá nguồn nước, giám sát môi trường nước, hôm nay tới tra tìm thủy quái vẫn là lần đầu tiên tôi gặp phải.
- Vậy thì rất tốt đấy. Sở Tiên gật gật đầu.
- Đúng rồi, chuyện thủy quái ngày hôm nay rốt cuộc là thế nào vậy? Tôi cũng không nắm rõ lắm. Cậu có biết gì không? Á Vận tò mò hỏi.
Sở Tiên gật gật đầu, kể hết một lèo chuyện từ trưa nay cho hắn nghe.
- Vậy chuyện này thật đúng là quá kỳ quái, không thể có chuyện trùng hợp như thế chứ?
- Ừm, thật sự rất kì lạ. không biết là do cái gì làm hỏng. Sở Tiên làm bộ không biết gì, nói.
- Chắc là trùng hợp thôi, tôi đoán là có người cố ý cắt đứt lưới thép chỗ lỗ thoát rồi, dây thép to như vậy đâu có dễ dàng mở ra được. Á Vận nói:
- Hơn nữa tôi thường thường đi thăm dò ở dọc sông Trường Giang, cũng không có phát hiện thủy quái nào cả.
- Có thể là vậy. Sở Tiên cười cười, lối vào bằng dây thép tuy rằng khá là kiên cố, thế nhưng dùng lực cắn của cá Dunkleosteus là đã có thể cấn đứt, cá chình khổng lồ bị phóng xạ hạt nhân mà hắn từng gặp cũng có thể cắn đứt một cách dễ dàng, thật ra lưới dây thép nhìn có vẻ kiên cố đó mà gặp mấy con cá không lồ như vậy thì không chịu nổi một đòn.
- Món ăn được mang lên rồi, chúng ta bắt đầu ăn thôi, vốn dĩ tôi định mai được nghỉ sẽ tới đây ăn cá nướng với lẩu cá. Không ngờ hôm nay lại gặp phaỉ chuyện như vậy, còn được gặp cả cậu nữa. Thật đúng là trùng hợp quá! Á Vận tươi cười, vuốt vuốt tay áo, vui vẻ nói.
- Ha ha, nếu như ngày mai mà cậu không bận gì thì chúng ta qua đây vui chơi một chút. Sở Tiên cười, đột nhiên phát hiện trên tay hắn có một vết sẹo rất dài, nghi ngờ hỏi:
- Á Vận, tay cậu bị làm sao vậy?
- Aiz, đừng nói nữa. Á Vận lắc lắc đầu:
- Mấy tháng trước tôi cùng đồng nghiệp đi phân tích nguồn nước ở phía đông sông Trường Giang, thấy có người bắt cá thì đi tới ngăn lại, kết quả bị người ta dùng dao rạch cho một phát.
- Hử? Sở Tiên vô cùng kinh ngạc:
- Sao cơ? Người khác bắt cá ở Trường Giang mà các cậu cũng ngăn lại à?
- Hiện tại có người táng tận lương tâm lắm. Á Vận nói, lời nói có chút tức giận:
- Mấy tên kia không biết tại sao lại có thể học từ internet làm ra một loại máy bắt cá bằng sóng hạ âm, lại dùng điện công suất lớn, đem nó thả xuống nước khiến cá trong phạm vi mười mấy mét đều bị chết hết, bất luận cá lớn cá nhỏ, cứ dùng cách của bọn họ để bắt cá thì chả mấy mà cá ở sông Trường Giang bị diệt sạch.
- Sóng hạ âm? Sở Tiên nghi hoặc.
- Chính là một loại công cụ bắt cá kiểu mới, máy bắt cá bằng sóng hạ âm của bọn họ rất khác so với loại thông thường, nếu sử dụng trong thời gian dài có thể làm hại cả con người, dùng để bắt cá thì lại càng biến thái, một con cá mười mấy cân sẽ bị giết chết ngay mà không có lấy một phản ứng nào. Á Vận giải thích với hắn.
- Lợi hại như vậy sao? Sở Tiên vô cùng kinh ngạc nhìn về phía hắn, trong lòng nổi lên một vài suy nghĩ.
- Lợi hại chứ, thứ này bị cấm sử dụng, cậu thử nghĩ mà xem, nếu thả thứ đó xuống nước thì dù là sinh vật gì đều dị diệt sạch, như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến môi trường. Á Vận gật gật đầu.
- Loại máy bắt cá đó ở đâu vậy? Cậu có thể kiếm cho tôi một cái hay không? Sở Tiên có chút chờ mong, nhìn về phía hắn.
- Cậu muốn thứ đấy hả? Á Vận nhìn hắn.
- Ừ, ngư trường của tôi rất lớn, đôi lúc có thể dùng đến thứ đó, cậu kiếm cho tôi một cái có được không?
- Nếu như cậu thật sự muốn nó thì ta có thể kiếm được. Á Vận do dự một chút:
- Cái máy đấy lần trước chúng tôi tịch thu lại hiện giờ vẫn để ở trong đơn vị, nhưng mà nếu cậu muốn thì phải dùng tiền mới mua lại được.
- Được, bao nhiêu tiền cũng được, cậu mau chóng lấy cho tớ nhìn một chút đi, tới có thể sẽ rời đi vào ngày mai. Sở Tiên lộ rõ nét mặt vui mừng, gật gật đầu nói.
- Ngày mai sẽ đi, vội như vậy, sắp đến Tết rồi mà vẫn phải đi sao? Á Vận kinh ngạc nhìn hắn:
- Vậy thì như này đi, ngày mai cơ quan tôi được nghỉ vì vậy chỉ có thể đi lấy tối hôm nay, đợi lát nữa tôi gọi điện nói với lãnh đạo trước một câu, tối hôm nay cậu đi theo tôi một chuyến, nhưng mà cậu cũng không thể sử dụng vật này ở chỗ này đâu.
- Không đâu, tôi chỉ dùng trong ngư trường của mình thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.