Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 296: Đối Chiếu




Dịch: Nguyên Dũng.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Cá.
Nguồn:
Mấy người nhân viên phụ trách thu mua ở phía dưới bục phản bác lại lời nói khi nãy của Đỗ Cương phía bên trên, khiến sắc măt của hắn trở nên khó coi vô cùng, lúc thì tái nhợt lúc thì đỏ phừng phừng.
Ở phía dưới cũng có rất nhiều khách hàng hôm qua đã được ăn thử cá thiểu của Sở Tiên cũng đều gật đầu tán đồng.
- Nếu như là gian hàng bán cá của cậu nhóc đó thì cũng không chắc đâu, chiều qua tôi có được nếm thử cá thiểu của cậu ta, mùi vị tuyệt vời không chê vào đâu được, mà chất thịt rất chắc chắn, lại thơm ngon nữa, không chắc kém hơn so với loại hoang dã đâu.
- Đúng đấy, mấy con cá lù đù vàng lớn trên bục cũng chỉ trên dưới cân rưỡi mà thôi, mà bán nửa cân có ba nghàn, sáng nay cũng có không ít người tới mua đâu.
Đám đông bắt đầu tranh luận bình phẩm sôi nổi, khiến cho cả hội trường phút chốc chở nên ầm ĩ cả lên, cứ như là cái chợ vỡ vậy, có mấy vị khách hiểu rõ sự tình liền to nhỏ bàn tán với nhau.
Mấy người cạnh tranh đấu giá với nhau khi nãy vô hình chung cũng nghe thấy đám đông xì xào với nhau như vậy thì liền trở nên khó chịu, sắc mặt hầm hầm. Nhất là cái vị khách trung niên “thông thái” ban nãy đã mua thành công phần cá lù đù vàng lớn đầu tiên thì sắc mặt phải gọi là tái nhợt đi, trong lòng thầm nhẩm hay là bây giờ rời đi luôn cho đỡ ê mặt.
- Các vị, xin các vị đừng có ăn nói hàm hồ. Đỗ Cương đứng trên bục bấy giờ mới lên tiếng, nhìn thấy tình hình lao nhao phía dưới, trong lòng hắn dấy lên một dự cảm không lành, sau đó liền vội vàng chộp lấy micro tiếp tục phân trần:
- Ai cũng đều biết, hoàn cảnh nuôi cá hoang dã và cá nuôi trồng là hoàn toàn khác biệt nhau, kể cá cái giống “giả” hoang dã ấy mùi vị cho tới dinh dưỡng có sêm sêm hoang dã thì sự tương đồng ấy không đại diện cho cái gì hết.
Sở Tiên ngồi phía dưới nghe thấy hắn nói như vậy thì liền cảm thấy nóng mông, hắn bắt đầu khó chịu liền đứng phắt dậy:
- Anh trai đứng trên bục ơi, không thể nói chắc chắn như vậy đâu nhé, ai nói loại nuôi trồng không thể so sánh được với loại hoang dã chứ? Anh đã nếm thử cá tôi nuôi chưa mà mạnh miệng vậy?
- Tôi chẳng cần thử. Đỗ Cương nhìn thấy hắn đứng dậy nói câu mang tính chất vấn nhau thì cơ hồ trong mắt hắn xẹt qua một tia lửa điện, tay nắm chặt lấy micro mà phán tiếp:
- Cá lù đù vàng lớn nuôi trồng mà lại bán giá cao ngất ngưởng như thế, theo tôi thấy ấy chỉ tầm vài trăm là đã quá đủ rồi.
- Vài trăm? Sở Tiên nghe thấy lời hắn nói liền cười hắt ra một tiếng nhạt thếch:
- Nếu như cá lù đù vàng lớn của tôi vài trăm tệ nửa cân thì cá lù đù vàng lớn của anh muôn kiếp cũng không có cửa tiêu thụ đâu. Nếu anh đã nói anh không cần nếm thử, vậy thì sau khi kết thúc phiên đấu giá, ở gian hàng của tôi vẫn còn một trăm con cá lù đù vàng lớn, tôi sẽ mời tất cả mọi người có mặt trong hội trường hôm nay tới nếm thử cá lù đù vàng lớn tôi nuôi trồng có chất lượng ra làm sao.
Sở Tiên nói rồi hơi ngừng lại một chút, sau đó liền hung hổ hăm dọa:
- Nếu như anh cho rằng cá lù đù vàng lớn tôi nuôi là rác rưởi thì anh cũng có thể lấy vài con cá lù đù vàng lớn hoang dã của anh ra nấu mời tất cả mọi người đang có mặt ở đây ăn thử kiểm định. Chỉ có khách hàng nói ăn ngon mới là chuẩn xác, anh có ở trên bục chém gió thêm cũng chỉ phí nước bọt thôi, khách hàng không mua vẫn là không mua, cũng giống như hiện giờ chẳng có ai muốn tranh mua cá của anh vậy.
- Cậu… Đỗ Cương bị câu nói của hắn làm cho tức giận mặt đỏ tía tai, gân xanh gân tím nổi lên, nhìn thấy Sở Tiên tự tin phách lối tới như vậy, cùng với khán giả phía dưới đang theo dõi thì liền nghiến răng nghiến lợi rít lên:
- Được, đây là cậu nói đấy nhé, tôi không tin là loại nuôi trồng có thể so sánh với loại hoang dã được.
- Haha, hơn loại hoang dã thì tôi không dám nói, nhưng tôi dám khẳng định không kém hơn so với loại hoang dã. Sở Tiên cực kì tự tin cười ngạo nghễ.
- Đúng đấy, cá lù đù vàng lớn và cá thiểu của chỗ Sở tiên sinh đây chúng tôi đều đã nếm qua rồi, đợi lát nữa mọi người ăn thử là sẽ biết ngay thôi. Thế mà cá lù đù vàng hơn cân rưỡi chỉ lấy giá ba ngàn nửa cân, chỗ cá lù đù vàng lớn hơn nửa cân của anh lại bán ba ngàn nửa cân chứ rẻ rúm gì, đúng là làm ăn lấy giá đắt cắt cổ.
- Được được. Đỗ Cương giận điên lên đứng trên bục nghiếng răng ken két nói ra hai tiếng mà trong lòng chỉ muốn bốc hỏa, hắn ta bây giờ muốn giết người lắm luôn.
- Không biết cá lù đù vàng lớn của anh còn tiếp tục bán đấu giá nữa hay không? Ố không phải, phải hỏi phía dưới còn có ai muốn tranh mua nữa không mới phải chứ! Nếu như không có ai có hứng thú nữa thì bắt đầu bán đấu giá tiếp vật phẩm tiếp theo đi.
Ở cách Sở Tiên không xa có một người trung niên mất kiên nhẫn nói to lên, nhìn Đỗ Cương đứng trên bục cười lớn.
Cậu thanh niên MC đứng bên cạnh cùng ban tổ chức nhìn nhau ngại ngùng, bọn họ ai cũng đều cảm thấy hết sức kinh ngạc, sau đó cậu MC cười sượng sùng tiếp lời:
- Được rồi, vậy chúng ta tiếp tục bán đấu giá những món đồ tiếp theo, màn đấu giá tiếp theo sau đây là cá ngừ vây xanh đại tây dương, phương thức bán đấu giá giống với hôm qua, các vị đang có mặt ở trong khán đài hi vọng các bạn đều hài lòng, ai ai cũng có được phần mang về.
- Đệch. Đỗ Cương ở đằng sau tức giận lộn ruột vứt micro đang cầm trên tay xuống đất.
- Đỗ tổng, Đỗ tổng, ngài đừng tức giận. Mấy người trung niên lẽo đẽo chạy theo sau vây lại an ủi Đỗ tổng của họ.
- Đỗ tổng, nếu bọn chúng muốn nấu ăn thì chúng ta cũng nấu ăn. Cá lù đù vàng lớn của chúng ta là loại đánh bắt ở biển chắc chắn là tốt hơn cá của tên nhãi ranh đó.
- Đúng đấy Đỗ tổng, tôi cũng chẳng tin đâu, loại cá nuôi trồng lớn lên như vậy mà đòi so sánh với loại sống ở biển thì đúng là trời đất đảo lộn hết cả.
Đám người đó ở chung quanh nhao nhao lên an ủi lẫn nhau, cảm thấy bất bình mà gắt lên.
Bọn họ nói như vậy cũng không hẳn là sai, bởi vì môi trường là nuôi dưỡng thủ công nên trong quá trình lớn lên ít nhiều cũng sẽ hấp thụ vào một số tạp chất không đáng có, chính điều này sẽ khiến cho chất lượng cá bị giảm xuống, hơn nữa nếu sống trong môi trường như vậy càng lâu thì sẽ càng khiến cho hình thể cũng như chất lượng thịt của cá có sự thay đổi rất lớn.
Kể cả là ở trong môi trường mô phỏng hoang dã đi chăng nữa thì cũng theo thời gian mà bị thay đổi chất lượng.
Mà môi trường sinh sống có thể làm thay đổi loài vật, thậm chí có thể khiến giống đó trở thành loài dị biến.
Nhưng bọn họ không bào giờ có thể ngờ tới được một điều, cá lù đù vàng lớn của Sở Tiên nuôi chỉ vỏn vẹn trong một tháng đã lớn nhanh như thổi, đồng thời cá của hắn được nuôi dưỡng trong môi trường gần như là giống với hoang dã, thế nên cho chất lượng cá khi lớn lên cơ hồ chẳng có tí sự khác biệt nào so với loại sống ở biển chân chính cả.
- Được, ta muốn xem xem cá lù đù vàng lớn của cái tên nhãi ranh đó lấy cái gì để mà so sánh. Đỗ Cương nghiến chặt răng gật đầu chấp nhận thách thức.
Cuộc đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra, bán đấu giá hai vật phẩm cuối cùng Sở Tiên cũng không hề tham gia cạnh tranh. Cá Ngừ vây xanh đại tây dương hiện tại đã bán được đôi phần, còn cá Bahaba Taipingensis cũng đã bán được một con.
Con cá Bahaba Taipingensis nặng gần trăm cân cuối cùng này cũng đã về tay chú của Trác Vũ khiến cô vui mừng hả hê lắm.
- Cuộc đấu giá của chúng tôi hôm nay tới đây là kết thúc, một lần nữa xin chân thành cảm ơn những vị khách quý đã tới đây tham dự hội chợ ngư nghiệp quốc tế của chúng tôi, cảm ơn các vị rất nhiều. Ngoài ra, ở trong hội chợ chúng tôi vẫn còn bày bán rất niều các loại hải sản phong phú khác, mọi người có thể đi tìm mua thỏa thích. Sau phiên đấu giá cá Bahaba Taipingensis kết thúc, thanh niên MC tuyên bố nói.
MC vừa mới dứt lời thì Sở Tiên liền lập tức đứng dậy nói dõng dạc với khách khứa xung quanh.
- Chỗ chúng tôi sẽ tiến hành cho nấu hơn một trăm con cá lù đù vàng lớn. Các quan khách có ai có nhã hứng thì có thể đợi ở bên cạnh xe nấu ăn, nếm thử mùi vị và cho ý kiến đánh giá.
- Được được, chúng tôi đợi thử xem cá lù đù vàng lớn của người anh em liệu có khác gì so với cá hoang dã không.
- Tôi bây giờ thực lòng mong chờ cá của cậu em ra lò đấy.
Một số vị khách yêu thích ăn cá hồ hởi trả lời.
- Được, xin mời mọi người chờ trong giây lát, hơn một trăm con cá lù đù vàng lớn, mỗi một con cá đều nặng tầm cân rưỡi, tất cả mọi người có mặt ở đây đều có cơ hội được thưởng thức nó.
Sở Tiên nhìn đám đông tuyên bố thêm lần nữa, gật gù rồi nhìn về phía đám người Đông Hải Thâm Ngư lớn tiếng thách thức:
- Các vị, các vị nên cân nhắc xem xét lại có đem cá lù đù vàng lớn hoang dã của mình để cho đầu bếp nấu nướng hay không, để quan khách ở đây đánh giá cho công bằng.
- Yên tâm đi. Đỗ Cương trợn mắt gầm lên, gật đầu một cách nặng nề, phẫn nộ bước tới bên chiếc xe nấu ăn.
Sở Tiên nhìn theo bóng dáng tức cười của họ mà không nhịn được cười phá lên. Cái đám người này đúng là liều lĩnh, lại còn tin tưởng mù quáng nữa chứ, mà chủ yếu là do bọn chúng ăn may nên mới đánh bắt được nhiều cá lù đù vàng lớn tới vậy thôi.
Tới bên cạnh chiếc xe nấu ăn, Nhất ngạc ở đó đã sớm chuyển cá lù đù vàng lớn lên trên xe rồi. Trong ngày hôm nay, ở trên xe nấu ăn đã bày sẵn từng chồng đĩa nhỏ.
- Xem ra ban tổ chức đã đặc biệt chuẩn bị cho lần nấu ăn thử vị lịch sử này đây, đúng là quá chu đáo.
Sở Tiên mỉm cười, nhìn thấy Đỗ Cương cầm một con cá lù đù vàng lớn đưa vào tay một đầu bếp trung niên.
Đỗ Cương chọn một con cá lù đù vàng lớn hơn cân rưỡi, con này to hơn cá của Sở Tiên một chút.
Người đầu bếp mập mạp trung niên đó đón lấy con cá cá lù đù vàng lớn từ tay hắn, sau đó lại nhấc con cá lù đù vàng lớn nuôi trồng của Sở Tiên lên:
- Mời mọi người chú ý một chút, dựa vào góc độ nghề nghiệp của tôi mà nói thì hai con cá này cơ hồ không có chút sự khác biệt nào cả, cảm giác khi tay chạm vào cũng như màu sắc con cá đều giống nhau, bên tay phải của tôi đây trọng lượng chắc tầm cân rưỡi, gần hai cân, giá cũng cao hơn một chút, bây giờ con cá lù đù vàng lớn hoang dã do chính tay tôi chế biến, xin mời mọi người đợi trong mười phút.
Người đầu bếp giới thiệu đơn giản vài câu rồi liền bắt tay vào nấu nướng, cùng lúc đó những người đầu bếp bên cạnh cũng bắt đầu nấu mấy con cá của Sở Tiên lên.
- Chậc chậc, hơn một trăm con cá lù đù vàng lớn, nếu tính theo giá của người anh em này bán ra thì một con gần một vạn tệ, lần này đúng là đốt bốn năm mươi vạn chứ ít đâu.
- Hôm nay số đỏ thật đấy, lại có thể được ăn miễn phí của ngon cơ đấy.
Những vị khách đang vô cùng háo hức chờ đợi ở phía dưới, còn Sở Tiên thì bình thản đứng bên cạnh, đợi cho tới khi cá được nấu ra lò.
Mười phút rất nhanh chóng trôi qua, vị đầu bếp mập mạp cẩn thận từng chút một bê hai đĩa cá nóng hôi hổi ra ngoài, vì do cùng một người nấu nên màu sắc cũng như cách trang trí giống hệt nhau, nhìn chả thấy có tí điểm khác biệt nào cả.
- Hai phần cá lù đù vàng lớn đã được nấu xong xuôi rồi.
- Chỗ chúng tôi cũng làm xong rồi.
Bốn người đầu bếp bên cạnh cũng đã nhanh chóng chế biến xong tám con cá lù đù vàng lớn, kế đó bọn họ cẩn thận nhẹ nhàng dùng dao chia cá ra thành từng miếng nhỏ rồi đặt vào trong từng chiếc đĩa nhỏ một.
- Được rồi. Sở Tiên gật đầu, sau đó hướng ánh mắt về phía Đỗ Cương:
- Bây giờ đã nấu xong xuôi rồi, vậy bây giờ chúng tôi sẽ tìm vài người lên trên ăn thử, anh chọn năm người, tôi chọn năm người, thấy sao?
- Được. Đỗ Cương hằm hằm đáp lại.
- Các vị khách ở đây đã có ai được nếm thử cá lù đù vàng lớn rồi? Hoặc là có kinh nghiệm kiểm định phân biệt chất thịt của cá thì xin hãy giơ tay lên, mời các vị lên ăn thử và đoán định chất lượng cũng như cho đôi lời nhận xét.
- Được, vậy thì xin mời ông lão này và hai anh trai kia. Sở Tiên chỉ vào trong số người đang giơ tay.
- Có người anh em nào muốn lên nếm thử cá lù đù vàng lớn hoang dã chính hiệu không. Đỗ Cương nói một câu sau đó chọn từ phía dưới ra năm người.
Trong số người hắn chọn ra có bốn người trung niên ban nãy tham gia tranh đấu giá, ngoài ra còn có một ông lão khác.
Mười người bước lên bục đều có thể đảm bảo được tính công bằng cho cuộc thi.
- Thêm một người nữa là tôi vào đi. Người đầu bếp trung niên khi nãy nói thêm vào.
Sở Tiên và Đỗ Cương không ngần ngại gật đầu đồng ý luôn:
- Xin mời mọi người nếm thử đi.
- Được, tôi là dân sinh sống và lớn lên ở vùng Đông Hải, vào những năm bảy mươi món cá lù đù vàng lớn này tuy không phổ biến lắm trong các món ăn hàng ngày trong gia đình, nhưng tôi cũng thường xuyên được ăn nó, thế nên giờ đây vô cùng nhớ nhung mùi vị xưa cũ.
Ông lão đững trên bục vừa cười vừa nói, sau đó cầm đũa lên tách miếng thịt cá cho lên mồm.
- Ừm, đúng thế, chính là cái mùi vị này đây. Ông lão cho miếng cá vào miệng mà hai mắt như bừng sáng lên nói.
Bọn Đỗ Cương đứng bên cạnh cười sung sướng, ban nãy ông lão đó nếm thử chính là cá lù đù vàng lớn của bọn họ:
- Ông à, ông nếm thử cá lù đù vàng lớn của bên đối diện đi, để cho họ thấy được rằng cá lù đù vàng lớn nuôi dưỡng theo phương pháp thủ công không bao giờ có thể sánh được với cá nuôi ở biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.