Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 286: Một Mũi Tên Trúng Hai Con Chim




Sở Tiên không hề hay biết hắn trong mắt người khác lại là một tên hâm hâm không có não.
Hắn cũng là do bất đắc dĩ thôi, cá thiểu với gelatin đi liền nhau, chẳng nhẽ chỉ bán mỗi bong bong cá không thôi, thế chẳng phải là mình chịu thiệt lớn sao, bong bóng cá thiểu có thể lưu trữ được trong thời gian dài, nhưng mà cá thiểu thì đương nhiên không thể để lâu được rồi, vậy nên hắn chỉ có thể bán hết cá đi mới cân nhắc tới chuyện tiêu thụ bong bóng cả thiểu sau được.
- Nếu như bọn họ có thể tìm cho mình được khách hàng mua cá thì đúng là không còn gì tuyệt vời hơn, một mũi tên trúng hai con chim. Sở Tiên cười nói.
Hội chợ ngư nghiệp vẫn tiếp tục được tổ chức, Sở Tiên ngồi trong gian hàng của mình, mặc dù du khách tới khá là đông, nhưng họ chỉ hỏi han vài câu thôi xong rồi liền bỏ đi.
Loại nuôi trồng đắt quá, đây là những phản ứng đầu tiên của những khách hàng trước tới hỏi hàng của hắn.
Sở Tiên cũng chẳng biết làm sao, chỉ có thể chờ đợi Nhất Ngạc đem cá lù đù vàng lớn và cá thiểu của mình tới mà thôi, sau đó hắn sẽ cho mọi người nếm thử, như vậy sẽ có thể thay thôi được khái niệm trong đầu họ.
Ngày đầu tiên của hội chợ nhanh chóng khép lại, chỉ trừ mấy cô cậu kia ra thì chẳng có chút thu hoạch nào cả.
Sáng ngày hôm sau, Sở Tiên lại tới hội chợ ngư nghiệp như thường lệ, cùng thời điểm đó, Nhất Ngạc cũng đã đem hai trăm con cá từ thành phố Thanh Hải tới, một trăm con cá lù đù vàng lớn và một trăm con cá thiểu.
- Chậc chậc, người anh em cậu đúng là có bản lĩnh thật, cá lù đù vàng lớn và cá thiểu đều được cậu nuôi trồng tới mức này, thật là vi diệu, nếu cậu có thể mở rộng được thị trường chắc chắn là một mỏ vàng khổng lồ cho cậu hưởng thụ! Anh Triệu ở bên cạnh mắt tròn mắt dẹt khi thấy Nhất Ngạc mang tới số lượng cá lớn như vậy, liền cảm thán nói.
- Vạn sự khởi đầu nan mà anh, em định đem tất cả số cá này nấu lên cho tất cả khách tới đây ăn thử, em tin rằng có nếm mới có tin, mới có thể xoay chuyển tình thế trước mắt. Sở Tiên hừng hực niềm tin đáp.
- Ừm, phải đấy, chắc chắn là vậy rồi, với thị trường trước mắt chỉ có mỗi mình nhà của cậu em là có loại sản phẩm này, có thể nói mà độc quyền luôn ấy, mà giá cả cũng sẽ không bị thấp đi quá nhiều. Anh Triệu nói.
- Mỗi nửa cân giảm bớt một ngàn đã là quá thấp rồi, cái giá này là quá hợp lí rồi ấy.
Vào ban sáng, những người vãng lai tới hội chợ ngư nghiệp vẫn như hôm đầu rất thưa thớt, mãi cho tới buổi chiều dòng người qua lại mới gọi là đông thêm lên chút ít, mà người hôm nay lại nhiều hơn hôm qua, chắc tầm trên dưới một ngàn người, khiến cho cả hội trường rộng lớn nhộn nhịp sôi nổi hẳn lên.
- Cuộc bán đấu giá bắt đầu rồi, hôm nay chúng ta cũng qua xem đi, nghe nói ngoài cá Bahaba Taipingensis ra còn có cả cá ngừ vây xanh tây đại dương nữa đấy. Anh Triệu gọi với về phía gian hàng của hắn rủ rê.
Sở Tiên gật đầu, sau đó đi về phía trung tâm hội trường.
- Trác tổng, không ngờ tới Trác tổng hôm nay cũng tới.
- Haha, lão Triệu à, cậu cũng tới à, đúng là trùng hợp nha.
- Đúng vậy, đúng vậy, Hồ tổng, hôm nay chúng ta quá có duyên rồi.
- Trác tổng tới để chuẩn bị quà Tết ạ?
- Ừm, nghe cháu gái nói ở đây có bán cá Bahaba Taipingensis, sắn tiện tôi tới mua một con mang về làm quà biếu Tết.
- Chú à, đợi lát nữa đừng quên vụ cá thiểu nhé.
- Haha, được được, cháu ấy, gây dựng một công ty mà tốn sức khổ tâm tới vậy, nhưng mà phải nói trước, nếu như chất lượng cá thiểu mà không đạt được tiêu chuẩn như loại hoang dã thì chú không lấy đâu đấy.
- Ừm ừm, cái tay đấy không đáng tin lắm nhưng mà cá của hắn lại đẹp cực luôn.
- Trác tổng hào khí ngời ngời, nếu như Hồ tổng thích con cá Bahaba Taipingensis này rồi thì tôi chỉ có thể chọn mua con cá ngừ vây xanh đại dương này về thôi.
- Haha, cạnh tranh bình đẳng mà.
- Lão Triệu tôi cũng nên biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu mà Hồ tổng đã nói muốn mua rồi thì ai còn dám tranh với ngài nữa chứ.
Hai người họ vừa bước vào cổng thì nghe thấy tiếng mấy người truyện trò rôm rả với nhau, Sở Tiên liếc nhìn mấy người đó, một người trung niên tướng mạo hơi mập mạp tinh thần quắc thước cùng với một trung niên trên đầu thưa thớt tóc đang nói chuyện với nhau, đứng bên cạnh người trung niên hơi phì phiêu được gọi là Trác tổng đó còn có vài người thanh niên, hắn hơi sững người lại khi nhận ra trong đám người đó có hội nam nữ muốn mua bong bóng cá thiểu của hắn ngày hôm qua, sao mấy người đó lại ở đây?
Sở Tiên liếc một cái nhưng cũng không qua đó chào hỏi, chỉ đứng ở một bên chờ đợi phiên đấu giá bắt đầu.
Còn trong lúc đó, Trác Vũ ngồi bên cạnh chú của mình, hôm qua sau khi quay trở về, cô đã lập tức mang miếng bóng bóng cá ấy đi hoá nghiệm, ra kết quả khiến cho cô vô cùng sửng sốt, công dụng của bong bong cá thiểu nuôi trồng gần như không có sự khác biệt nào so với loại sống ở biển cả, điều này càng khiến cho cô ham muốn số gelatin của tên thanh niên đáng ghét kia hơn.
Thế nên cô đã tìm tới chú của mình, chú của cô là một chủ tịch của một khách sạn nhà hàng năm sao khu vực Châu Á, đồng thời cũng có phần lớn cổ phần ở một số khách sạn trong các khu vực Châu Á, cô kéo chú mình tới vì muốn để ông ấy mua sạch chỗ cá thiểu của cái tay đáng ghét kia đi, như vậy cô có thể mua chỗ bong bóng cá quý giá kia một cách ngon ơ rồi.
Mặc dù làm như vậy cũng do Trác Vũ khá bướng bỉnh, nhưng cô cũng đến đường cùng rồi, chẳng nghĩ ra được cách nào khác hay nữa cả, đối diện với cái tên đầu óc không được bình thường kia thì cô chỉ có thể chọn cách an toàn trăm phần trăm nắm chắc phần thắng trong tay mà thôi.
Chú của cô luôn yêu thương cô hết mực, quả nhiên là không nằm ngoài dự đoán, cô năn nỉ chú mình một hồi là ông ta liền đồng ý cái rụp cùng cô tới hội chợ này xem xét.
Trên đường đi tới đây, chú cô hay tin hôm qua cô cũng có mua được một con cá Bahaba Taipingensis thì ông ta đã lấy thịt cá đi còn bong bóng cá để lại cho cô, nghe nói hôm nay còn bán đấu giá một con cá Bahaba Taipingensis nữa nên ông ta cũng tiện thể đến mua một con làm quà tặng một người bạn.
- Hôm nay sao mà đông người thế, người tới đông hơn hôm qua thì phải, không biết là có gặp được mấy khách hàng lớn không nữa. Anh Triệu đứng bên cạnh Sở Tiên nhìn đám đông trước mặt chờ mong, cả ngày hôm qua anh ta cũng không thu hoạch được gì.
- Xem số có hên không thôi. Sở Tiên cười.
- Phải vậy đấy, mấy nhà hợp tác tốt không dễ gì mà kiếm được đâu. Anh Triệu gật gù.
Hai người vừa chờ đợi vừa tán phét với nhau, chẳng bao lâu sau thì phiên đấu giá đã được bắt đầu.
- Món đầu tiên được bán đấu giá là vi cá, tất cả có mười phần vi cá, mỗi một phần giá khởi điểm là năm ngàn, một phần tầm trên dưới hai cân rưỡi.
- Vi cá cũng ngon đấy, mùi vị rất là đậm đà. Sở Tiên nhìn lên phía trên bày từng miếng vi cá rất bắt mắt, đều là tinh phẩm vi cá cả, hắn ngắm nhìn rồi hài lòng tán dương.
- Chú à, cháu mua vi cá về tặng thím nhé, hihi. Trác Vũ nhìn số vi cá hấp dẫn được bày trên bục liền quay sang nói với người trung niên bên cạnh.
- Không cần cháu mua đâu, cháu có tí vốn mở công ty lại còn bao việc cần dùng, chỗ tiền ấy sao đủ được, đợi khi nào cháu kiếm được nhiều tiền rồi, lúc ấy mua tặng thím con cũng không cần phải nghĩ ngợi nữa. Người trung niên đó nói rồi cười tươi, sau đó trực tiếp hô to lên một tiếng:
- Sáu ngàn.
- Bảy ngàn. Sở Tiên thấy có người trả giá thì liền báo trá theo.
- Tám ngàn. Người trung niên ấy không để ý tới người tranh với mình, chỉ cười ha hả rồi tiếp tục báo giá lên.
- Chín ngàn. Chú của Trác Vũ vừa mới dứt lời thì Sở Tiên nhìn về phía vi cá rồi nâng thêm một ngàn nữa.
Người trung niên đó không hề biết Sở Tiên, nhưng mà Trác Vũ ngồi bên cạnh nghe thấy cái giọng nói quen quen liền quay phắt lại, thì thấy ngay cái bóng dáng đáng ghét ấy đang đứng ở phía ngoài cửa, cổ họng như thể có vật gì ở trong làm cho nghẹn ứ lại tức không chịu nổi.
- Một. Vào cái lúc chú của mình đang chuẩn bị đấu giá tiếp thì Trác Vũ liền vội vội vàng vàng kéo kéo lấy tay hắn can ngăn:
- Chú ơi chú, phần này chúng ta không tranh nữa, đợi phần sau mua cũng được mà.
- Sao thế? Người trung niên hồ nghi nhìn về phía cô cháu gái cưng của mình.
- Không sao, chúng ta không cần thiết tranh giành với kẻ điên. Trác Vũ nhìn về phía Sở Tiên hậm hực rồi bĩu dài môi ra.
- Ồ? Người trung niên cảm thấy tức cười nhìn theo ánh mắt của cô hỏi tiếp:
- Sao thế? Người thanh niên đó đắc tội với cháu à?
- Không có, hắn ta bị thần kinh rung rinh đấy chú, hôm qua cháu muốn mua cá mào gà đỏ về nhà cơ, thế mà lại bị cái tên này cướp mất với giá mười lăm vạn, chú xem, cao hơn tròn mười lần đấy, chưa hết, lúc cạnh tranh mua cá Bahaba Taipingensis nếu như không có tên này xuất hiện thì cháu cũng không bị mua lỗ như vậy đâu, mà có thể tiết kiệm được hai ba mươi vạn cơ. Trác Văn hằm hằm kể tội Sở Tiên, những chuyện về sau cô không nói ra, nhưng cứ nghĩ tới chuyện đấy lại khiến cô tức lộn ruột.
- Haha, chẳng nhẽ cậu nhóc nó tính cưa cẩm cháu gái của chú à, muốn thu hút sự chú ý của con hay sao? Người trung niên đó cười đầy ý vị nhìn Trác Vũ.
- Không có chuyện đấy đâu, cháu chả hề quen biết anh ta, hơn nữa cái tay ấy đầu óc không hề bình thường tí nào. Trác Vũ như thể bị kích bom nổ, đã tức không để đâu cho hết rồi còn bị ông chú trêu thêm, cô phải vội vàng giải thích thêm vào.
- Được được. Người trung niên thấy cháu gái của mình có phần kích động hơn bình thường thì liền bật cười mà không nói gì.
- Người anh em, cậu đúng là lắm tiền nhiều của thật đấy. Anh Triệu đứng bên cạnh cười ha hả nói.
- Sắp Tết rồi, em chỉ muốn trữ ít đồ ăn thôi mà. Sở Tiên cũng cười theo.
- Haha, chỗ anh có cá mú, nếu chú thích thì anh tặng, xách vài con mang về nhà tích trữ mà ăn dần, mặc dù không phải loại hàng quý hoá gì cho cam, nhưng mà mùi vị tuyệt vời lắm đấy.
- Được thôi, vậy thì cảm ơn anh Triệu quá rồi, ồ, chỗ em có hai loại đấy, một con cá lù đù vàng lớn với một con cá thiểu, em tự nuôi, anh không phải ngại ngần đâu.
- Ôi không, cá lù đù vàng lớn với cá thiểu của cậu giá cả không rẻ tí nào.
- Haizz, đều là của nhà trồng được, có gì mà đắt với chả rẻ chứ.
Mua được một phần vi cá, Sở Tiên cùng anh Triệu nói chuyện rôm rả, không bao lâu sau đó tiếp tục bán đấu giá món thứ hai.
- Cua hoàng đế, người anh em có muốn mua một ít về không?
- Vâng, cua với tôm hùm là hai món khoái khẩu của em mà.
Sở Tiên cười gật đầu, nhìn thấy mấy thanh niên mang lên trên khán đài mấy con cua hoàng đế mà hắn phấn khởi vô cùng, mẩm thầm trong bụng loại này mà mang về chế biến thì ngon hết xảy.
- Con cua hoàng đế này đến từ Na Uy, có giấy chứng nhận xuất khẩu đàng hoáng, có tổng cộng mười con, con bự nhất tám cân, nhỏ con nhất ba cân rưỡi, bây giờ bắt đầu bán đấu giá con đầu tiên, con ba cân rưỡi, giá khởi đầu bốn ngàn năm. Người thanh biên ở trên khán đài hứng khởi nói với đám đông phía dưới.
Giá cả cua hoàng đế trên thị trường Trung Quốc loại tinh phẩm nửa cân ước chừng sáu bảy trăm, thường thì trong các nhà hàng khách sạn sẽ toàn cỡ một cân rưỡi cho đến hai cân, rất hiếm có con nào ba cân rưỡi cả, càng chưa nói tới những con gần tám cân liền như vậy.
- Loại này tận tám cân liền, đúng là hiếm thấy. Sở Tiên ngạc nhiên cực độ, nhìn thấy con cua to chà bá ở trên bục, con nào con nấy sống động nghịch ngợm vô cùng.
- Tiểu Vũ, con cua hoàng đế to nhất kia chúng ta mua về cháu thấy thế nào, đến Tết ăn cơm tất niên vừa đủ cho cả nhà ta ăn một bữa.
- Được đấy chú à, cái con cua hoàng đế ấy to kinh người lên được ấy, cháu lần đầu tiên nhìn thấy một con cua to như vậy.
- Haha, con này to gì đâu, có một lần khách sạn bọn chú còn mua được một con cua hoàng đế mười cân cơ, đủ cho nhà ba người ăn ấm bụng mấy bữa liền.
Con cua hoàng đế nhỏ nhất được bán ra khá dễ dàng với giá sáu ngàn.
Con cua hoàng đế thứ hai bốn cân rưỡi, không bao lâu thì cũng có người mua thành công.
Cua hoàng đế bán đấu giá theo thứ tự từ nhỏ đến lớn, loại thực phẩm cực phẩm này được rất nhiều người yêu thích, loáng cái đã tới con bự nhất cũng là con được nhiều khách hàng nhắm tới nhất.
- Con cua hoàng đế cuối cùng, tám cân đây, bữa cơm tất niên đoàn viên vừa vặn cho cả đại gia đình dùng đây. Giá khởi đầu một vạn.
- Một vạn mốt. Đối với con cua hoàng đế cực hoàng đế này, có thể nhận ra rất nhiều người đang mong ngóng được mua nó về, giọng nói của người bán hàng vừa mới dứt thì ở phía dưới đã có người báo giá ngay rồi.
- Một vạn năm. Người trung niên kia trả tiếp giá, tăng luôn bốn ngàn so với người ban nãy.
- Hai vạn. Thế nhưng, người trung niên kia vừa ngã giá chưa được vài giây thì liền sau đó giọng nói quen thuộc lại vang lên khiến cho Trác Vũ giật thót quay người lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.