Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 277: Bộ Quần Áo Da Cá Chình Điện Khổng Lồ




(Mấy chương trước có dịch là lươn pelician a, nay sửa lại cho đúng là cá chình nhé).
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Sở Tiên nhìn đồng hồ thì phát hiện đã là trưa rồi, tiểu Dĩnh vẫn đang ngủ ngon lành bên cạnh, dáng vẻ ngủ say tít mít của người đẹp trông đáng yêu và quyến rũ vô cùng.
Nhìn ngắm là da trắng sữa của người yêu khiến hắn không kiềm chế được đặt tay lên đó vuốt ve.
- Hừm! Một tiếng hừ nhẹ theo kiểu giận dỗi yêu phát ra từ phía tiểu Dĩnh, cô từ tốn hé cặp mắt to tròn đáng yêu của mình ra liếc lấy tên quái vật đang dùng ánh mắt hau háu đói khát nhìn chằm chằm vào mình.
- Đừng có mà nghịch nữa, bây giờ mấy giờ rồi? Tiểu Dĩnh dùng sức đẩy cánh tay của hắn ra, mặc dù đã dùng sức đẩy ra cơ mà cánh tay rắn chắc của Sở Tiên vẫn không chịu buông cơ thể cô.
- Hơn mười một giờ trưa rồi, mau dậy thôi, dậy ăn trưa nào.
- Á? Đã hơn mười một giờ rồi cơ à. Tiểu Dĩnh hét lên một tiếng hoảng hốt:
- Ôi gay rồi, đã hơn mười một giờ rồi, tại anh cả đấy.
Tiểu Dĩnh lập tức đứng lên, lât giở tấm chăn ra nhưng lại chẳng tìm thấy quần áo của mình đâu.
- Dậy đi, quần áo của em bay đằng nào rồi, tại anh cả đấy, vứt lung ta lung tung.
- Haha, cái gì mà đều tại anh cơ, anh nhớ là quần áo của anh cũng bị em vứt cho bay loạn cả lên ấy. Sở Tiên cười híp mắt đầy ý vị rồi đứng phắt dậy quàng tay ôm chặt lấy cơ thể cô.
Lúc này hai người gần nhau vô cùng, tiểu Dĩnh có thể cảm nhận được phần dưới của hắn đang “chào cờ” liền lập tức đẩy hắn ra để trốn ra một bên.
- Em phải dậy rồi, đừng có mà hư nữa, lát nữa đám Yến Yến trêu em ngập mặt mất, anh mà làm thế nữa chậm trễ giờ thì em làm sao mà làm gương cho bọn trẻ con học theo được. Tiểu Dĩnh nói rồi nhanh chóng tìm quần áo mặc lên người, cô cuống cuồng như thể sợ hắn không buông tha luôn cho cô vậy.
- Chẳng phải là ngủ nướng tí thôi mà, làm gì mà căng thế. Sở Tiên cười cợt rồi cũng mặc đồ lên, sau đó bấm nút để thu tấm màn nhựa bao bọc quanh chiếc giường cực đại này về.
- Em xuống trước, lát anh mới được xuống theo đấy. Tiểu Dĩnh nhìn hắn dặn dò, sau đó liền nhanh chóng chạy xuống phía dưới.
- Ôi toát cả mồ hôi. Sở Tiên cứng họng với cô người yêu của mình, sau đó hắn đi dép lê vào bước từ tốn nhất có thể đi xuống tầng dưới.
Lúc này các cô nữ sinh đang ngồi trên boong tàu chơi đánh bài, nhìn thấy bọn họ cầm một cái bút lông màu đen, người nào người nấy trên mặt đều có vài cái quệt đen lòm mà không nhịn được cười, tiểu Dĩnh bước thẳng tới phía mấy cô học trò yêu của mình bắt chuyện:
- Cô giáo tiểu Dĩnh dậy rồi à?
- Tối qua cô ngủ có ngon không?
Mấy cô bé nhìn tiểu Dĩnh cười đầy ẩn ý.
- Hứ hứ. Tiểu Dĩnh hứ hứ lên hai tiếng rồi đánh trống lảng không đáp trả câu hỏi của họ:
- Xem ra các em chơi vui vẻ lắm mà.
- Hihi, cô giáo tiểu Dĩnh chơi cùng chúng em cho vui đi? Các cô nữ sinh không trêu tiểu Dĩnh nữa, vừa cười vừa nói.
- Các em chơi đi, cô đi đánh răng rửa mặt đã nhé. Tiểu Dĩnh xua xua tay.
Đến chiều, mấy cô bé phải về trường, ai nấy cũng đều tiếc nuối chỉ muốn chơi thêm ở trên chiếc du thuyền đó thêm mấy bữa nữa thì tuyệt, nhưng quy định của học sinh năm nhất là mỗi tối chủ nhật đều phải tới phòng tự học học bài nên đành phải về hoàn thành nghĩa vụ của học sinh.
Học sinh năm nhất của trường đại học sư phạm có rất nhiều khuôn khổ và quy luật, nhiều khi như thể là một cực hình vậy.
Nhị Kiếm và Tam Kiếm lái hai chiếc xe chở nhóm Yến Yến về tận trường, mấy cô bé ai ai cũng hứng khởi ra mặt bước về lớp học.
Vừa mới bước đến phòng học thì liền bị mấy học sinh đến lớp sớm vây quanh hỏi han đủ kiểu.
- Yến Yến, Lệ Lệ, các cậu đúng là quá đáng ghê đấy, cố tình đăng ảnh lên trang cá nhân để khiến tụi này ghen tị đấy phải không?
- Đi chơi mảnh đã là quá đáng lắm rồi, đằng này lại còn ăn rõ nhiệt tình nữa chứ, trời ạ, các cậu có còn là bạn bè không vậy.
- Đi chơi có thích không vậy, du thuyền cao cấp đó nha, chiếc du thuyền cao cấp đáng giá hơn tỉ đó nha, sáng hôm qua sao tớ lại không đi cùng các cậu cơ chứ.
- Ngưỡng mộ các cậu chết đi được, ăn một bữa cơm bảy tám mươi vạn, tớ muốn hỏi xem lúc đó các cậu dùng cái răng nào nhai thế.
Đám học sinh cả nam cả nữ bu lại như kiến hỏi những vấn đề chả đâu vào đâu.
- Hihi. Mấy cô bạn cười rất chi khoái trá:
- Tóm lại một chữ thôi, sướng, ai bảo các cậu không đi cùng bọn này cơ, nhưng mà bọn tớ cũng không ngờ tới Sở Tiên học trưởng lại giàu có tới như vậy đâu.
- Đúng vậy đấy, Sở Tiên học trưởng thực sự là người có tiền đấy.
- Chuẩn không cần chỉnh luôn, Sở Tiên học trưởng còn nói là sau Tết sẽ sắm cho cô Tiểu Dĩnh thêm một chiếc du thuyền hạng sang nữa, muốn đi đâu chơi thì lấy dùng cho tiện. Ôi tớ mà có diễm phúc tìm được một người bạn trai siêu giàu có như Sở Tiên học trưởng thì tốt biết mất, bảo tớ giảm thọ mười năm tớ cũng cam lòng.
- Cậu đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa đi, tát cho tỉnh bây giờ, cậu nhìn lại cậu xem có xinh đẹp gì không mà đòi mơ cao.
- Cái gì cơ, tôi sao nào, tôi làm sao nào, Chu Sa Nhĩ, cậu chỉ cần có tài cán bằng một phần mười của Sở Tiên học trưởng thôi thì tôi sẵn sàng xách dép đi theo đuổi cậu luôn.
- Tôi mà có tài sản bằng một phần mười của Sở Tiên học trưởng thì xin lỗi cậu tôi nhất định sẽ từ chối tình yêu của cậu, cơ mà, nếu như bây giờ cậu theo đuổi tôi ấy thì tôi sẽ không từ chối đâu.
- Chả cần phải nghĩ nhiều luôn, cái đồ đần độn nhà cậu.
- Cậu mới đần ấy…
…………………….
- Ú ù, cá lù đù vàng lớn và cá thiểu đã gần một cân rồi à, lớn nhanh thật đấy, mấy con cá lù đù vàng lớn do mình chế tạo ra đến giờ đã chững lớn lại rồi, hiện tại tầm gần cân rưỡi, xem ra sau này sinh trưởng sẽ ngày càng chậm hơn đây.
Sáng sớm thứ hai, Sở Tiên đến xem xét tình hình ở khu nuôi cá, vớt hai con cá lên kiểm tra kĩ càng, sau đó liền hoan hỉ vui vẻ khi thấy thành quả đang đi theo chiều hướng tích cực.
“Với cái đà này thì chỉ cần nửa tháng nữa thôi là sẽ nặng gần cân rưỡi, thêm vào đó còn gần tháng nữa là đến mùa xuân rồi, để mình xem có thể đem cá lù đù vàng lớn cùng cá thiểu này tiêu thụ đi trước Tết không”
Sở Tiên nhìn vào trong khu nuôi cá thầm nghĩ ngợi, Tết là ngày lễ lớn nhất và và quan trọng nhất trong một năm, nhà nhà đều về đoàn viên với gia đình, đồng thời đón Tết nên không thể thiếu được món cá, đó là truyền thống văn hóa Trung Quốc rồi, nếu hắn có thể tìm được nguồn tiêu thụ thì hai vạn con cá lù đù vàng lớn và cá thiểu này sẽ được bán đi nhanh chóng.
- Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút! Lúc này, cập bến trước mặt hồ Phong Đài là một chiếc thuyền vận chở hàng hóa, nó hướng về phía cửa của công trường gia công bể thủy sinh Tiên Cảnh.
Sở Tiên nhìn thấy chiếc xe vận chuyển này thì liền hiếu kì bước qua đó xem có chuyện gì.
- Tiểu Tiên, đây là thuyền vận chuyển bể thủy sinh tới thành phố Nam Bộ, cô Tiêu Hoa muốn chuyển hàng tới đó. Phong thúc nhìn thấy Sở Tiên bước tới thì liền lập tức báo cáo với hắn.
- Ố? Cửa hàng bể thủy sinh ở thành phố Nam Bộ đã khai trương rồi sao? Tốc độ nhanh nhẹn thật đấy. Sở Tiên thấy hơi ngạc nhiên, mới đó hơn một tuần thôi mà mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, xem ra hiệu quả cao hơn hắn tưởng.
- Ừm, nghe cô Tiêu Hoa nói chẳng mấy chốc mà có thể khai trương được rồi. Phong thúc gật đầu.
- Được đấy. Sở Tiên cũng gật gù, sau đó bấm gọi cho Trương Tiêu Hoa.
- Ông chủ thân mến của tôi ơi, anh vẫn còn nhớ mà gọi cho tôi cơ đấy? Đã hơn tuần nay rồi anh biến mất dạng, cũng chả thèm hỏi han xem công việc công ty tiến triển đến đâu rồi.
- Haha. Nghe thấy giọng nói oán trách của Trương Tiêu Hoa, Sở Tiên vẫn mặt dầy cười lớn:
- Nghe nói cửa hàng bể thủy sinh ở Nam Bộ chuẩn bị khai trương rồi hả?
- Đúng vậy, không chỉ có Nam Bộ thôi đâu, bên Vương tổng ở Đài Loan cũng nói với em là họ cũng chuẩn bị xong hết cả rồi, cần bên mình chuẩn bị hàng trong hai ngày. Trương Tiêu Hoa đáp.
- Đều nhanh thật đó, vậy thì tốt lắm, bây giờ có gặp vấn đề khó khăn nào không?
- Không có, ông chủ à, anh cứ yên tâm vứt cửa hàng và công việc đi chơi đi, hoàn toàn không có vấn đề gì đâu.
- Cô vất vả nhiều rồi, qua Tết tôi sẽ thưởng hoa hồng cho, cô cứ chuẩn bị sẵn tâm thế nhận tiền đi là vừa. Sở Tiên vừa nói vừa cười.
- Wa, ông chủ, anh không phải nói là sau chuyện này sẽ được chia phần trăm sao? Đừng có mà lừa gái nhà lành nhé? Trương Tiêu Hoa kích động nói.
Sở Tiên có đồng ý hứa chia cho cô năm phần trăm cổ phần, nhưng lúc đó nói, là chỉ việc này xong xuôi cô sẽ được nhận, nếu như phân cho cô trước thì đồng nghĩa với việc lần này phí mua bể thủy sinh cùng với phí gia nhập các công ty liên doanh đều phải cho cô một phần, đây là một con số khổng lồ chứ chẳng hề ít ỏi gì, có thể nói cổ phần cô hiện giờ được nhận quy đổi thành tiền mặt sẽ được phân năm sáu ngàn vạn.
- Đương nhiên rồi, tôi lừa cô sao được, khi nào rảnh mang chứng từ công ty đầy đủ tới đây, sau đó mang cả thẻ căn cước của cô đến thành phố Thanh Hải, thời gian này tôi đều rảnh rỗi cả, tôi sẽ để cổ phần của cô được ghi trên giấy trắng mực đen đàng hoàng. Ngoài ra lần này phí thu mua các đại lí và tìm các doanh nghiệp hợp tác cô cũng sẽ được phân một phần. Sở Tiên gật đầu giải thích cặn kẽ với cô.
- Ông chủ đáng yêu của em ơi, anh đúng là ông sếp tuyệt vời, haha, em yêu anh chết đi được, ông chủ, xong vụ này là năm sáu ngàn vạn đó! Trương Tiêu Hoa vô cùng hưng phấn đáp, cô không ngờ rằng mình gia nhập vào bể thủy sinh Tiên Cảnh mới chỉ vỏn vẹn nửa năm thôi mà đã thành một người giàu có rồi, hơn nữa trong tay còn nắm giữ cổ phần vài ngàn vạn nữa chứ, đây là điều mà trước đây cô có mơ cũng không dám mơ tới.
- Được rồi, được rồi, thời gian này vất vả cho cô nhiều rồi, làm việc chăm chỉ nhé, về sau này chắc chăc sẽ không bạc đãi cô đâu.
Sở Tiên cười phá lên, Trương Tiêu Hoa có thể đem cả cái bể thủy sinh Tiên Cảnh này vận hành tốt đến như vậy, chia cho cô 5% cổ phần dù có hơi nhiều thật nhưng cũng không sao cả, dù sao thì cô ấy cũng là nhân viên của hắn, có thể cho nhiều thì cứ cho, về sau này Trương Tiêu Hoa sẽ thành cánh tay đắc lực của hắn, khiến hắn bớt việc đi rất nhiều.
- Cảm ơn ông chủ. Trương Tiêu Hoa thỏ thẻ nói một câu.
- Ừm, thế không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây nhé. Sở Tiên cúp điện thoại xong rồi lượn vào trong vườn xem bể thủy sinh rồi hài lòng gật đầu.
Sau đó vài hôm, Sở Tiên sống như một ông hoàng, hưởng thụ chơi bời tiêu sái, mấy bữa nay hắn mời Lí Hoa Trung, Cát Văn Thanh và Kim Sâm mấy người bọn họ tới chơi ở trên du thuyền, khiến bọn họ ai nấy cũng đều ngưỡng mộ hết sức.
Sau đó Sở Tiên lại mời ba của bọn họ và cục trưởng thành phố Thanh Hải đương nhiệm hiện thời, cũng là người được Hồng Thành Hải đề bạt tới ăn chung một bữa cơm, nhằm tăng cường các mối quan hệ.
Thời gian rảnh còn lại trong ngày đương nhiên là dành cho vợ yêu rồi, hắn đưa Tiểu Dĩnh đi dạo phố, rồi đi lượn các cửa hàng bách hóa, ngày qua ngày vô cùng nhàn hạ.
- Ông chủ, áo của bà chủ đã làm xong rồi ạ, da của con cá chình điện khổng lồ vẫn còn mười bảy miếng, còn thừa một ít ốc biển và dạ mình châu thì tính sao đây ạ? Vào thứ sáu, Lão Tầm điện cho Sở Tiên hỏi.
- Ồ? Làm xong rồi à, để tôi qua đó xem như thế nào. Sở Tiên ngay lập tức phóng xe tới căn biệt thử ở bên cạnh hồ Phong Đài.
- Cho tôi xem chiếc áo nào. Vừa bước vào căn biệt thự, Sở Tiên liền nói với lão Tầm.
Lão Tầm gật đầu sau đó lấy ra hai chiếc áo đã được hoàn tất ra, hắn đón lấy chiếc áo có các hoa văn vô cùng kì lạ.
Sở Tiên dàn nó ra xem, chiếc áo được làm từ da con cá chình điện khổng lồ không thêm thắt quá nhiều các chi tiết thừa thãi, nhưng được lồng ghép những bông hoa rất tinh tế và đẹp mắt, nhìn vô cùng thời thượng.
Hai chiếc áo, một chiếc bó vào người, còn một chiếc thì thuộc loại thể thao rộng rãi dễ chịu, được gia công rất tinh xảo.
- Tốt lắm. Sở Tiên vô cùng hài lòng gật đầu, thiết kế và gia công hai chiếc áo mất năm vạn thật sự rất đáng tiền.
- Những miếng da còn lại của cá chình điện khổng lồ bảo quản lại cẩn thận. Sở Tiên nhìn những tấm da bên cạnh, hắn nhớ tới hai ba tấn dạ mình châu cùng với năm sáu ngàn con ốc biển xinh đẹp thì liền nảy ra ý tưởng:
- Thế này đi, tìm người đem chế tạo mấy miếng dạ minh châu này thành trang sức và đồ trang trí.
Hai ba tấn dạ minh châu ở trong tay Sở Tiên cũng như phế phẩm, hắn chả biết dùng vào việc gì cả, giữ lại cũng chả tiện mà vứt đi cũng không đành, thế nên tìm người làm thành trang sức và đồ trang trí là rất hợp lí.
Về việc đem mấy miếng dạ minh châu này làm thành đồ trang sức xong xuôi có bán hay không hắn sẽ tính sau, hắn có thể tạm thời giữ lại, coi như là tài sản cố định cá nhân.
- Vâng thưa ông chủ, tôi sẽ đi mời một số nhà điêu khắc nổi tiếng để tiến hành chế tạo nó. Lão Tầm liền gật đầu.
- Phải rồi, tìm cho tôi một căn biệt thự tốt một chút, à mà thôi đi. Sở Tiên nghĩ ngợi một lúc rồi nói lại:
- Thôi tôi tự mình đi xem sẽ hay hơn.
Ba mẹ của tiểu Dĩnh và ba mẹ hắn sắp tới thành phố Thanh Hải rồi, hắn đương nhiên phải chuẩn bị chu đáo hết sức có thể, mà việc đầu tiên là phải tìm một nơi ở thật tốt cho họ đã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.