Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 272: Đánh Không Thương Tiếc




Sở Tiên vừa dứt câu nói “có mùi đại gia” của mình xong, tất thảy mọi người chung quanh đều câm nín, im bặt như thể bị trúng tà nhìn hắn như sinh vật lạ, cái gì mà có hơn ba mươi vạn mà thôi?
- Học trưởng bá khí quá!
- Học trưởng ngầu thật nha! Đám nữ sinh bắt đầu râm ran xì xầm lên, nhỏ tiến thầm tán dương hắn.
Vay lặng lãi nếu không vượt quá mức quy định của pháp luật thì sẽ không bị coi là phạm pháp, nếu như số tiền lãi nằm trong hạn định mức được cho là hợp pháp thì không thể kiện người ta được. Vay một vạn hai, tháng sau tăng lên ba mươi vạn lãi cũng không phạm pháp, nhưng những người cho vay nặng lãi phải nói rõ sự tình ra trước khi cho vay, đồng thời phải nêu rõ điều kiện, đây chính là nguyên do tiền lãi của vay lãi cao luôn luôn ngất ngưởng.
Ba mươi vạn tệ là con số không hề nhỏ, nhưng số tiền ấy đối với Sở Tiên chỉ như một sợi lông trên người chín con trâu mà thôi. Nếu như đấy là học trò của tiểu Dĩnh, thêm vào việc cô nhận được điện thoại chưa rõ sự tình đã chạy luôn lới trường như thế, chắc hẳn tiểu Dĩnh phải quan tâm tới cô bé Yến Yến này lắm và mong muốn cô bé gặp phải chuyện gì. Nếu đã như thế thì lấy luôn ba mươi vạn tệ đập vào cho xong chuyện, đỡ nhì nhằng.
Đám học sinh đứng bên cạnh thấy Sở Tiên phòng khoáng như vậy liền cảm thấy kinh ngạc, nhưng cậu thanh niên ôm bó hoa tươi đứng bên cạnh lại không được vui vẻ như thế.
Trên mặt hắn thấp thoáng sự kinh ngạc và hơi buồn bã, nhưng rất nhanh sau đó hắn vội vội vàng vàng nói với Yến Yến:
- Yến Yến, ba mươi vạn tệ này anh sẽ trả cho em, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Cô gái xinh xắn có dáng dấp cao thanh mảnh quyến rũ ấy hướng ánh mắt đầy cảm kích nhìn về phía Sở Tiên và tiểu Dĩnh, sau đó liếc người thanh niên đứng bên cạnh, cô bé liền tức giận:
- Triệu Trạch Khang, tiền tôi vay tôi sẽ tự trả, cảm ơn ý tốt của anh.
- Cô gái xinh đẹp à, Triệu tiên sinh đã muốn thay cô trả nợ thì cô nên nhận đi, mau mau trả cho bọn tôi tiền, chúng tôi không muốn xé chuyện này ra to đâu, nếu cô không đồng ý thì chúng tôi sẽ phải dùng biện pháp mạnh khác. Thanh niên mặc đồ tây to con đứng bên cạnh nhắc nhở Yến Yến.
Sở Tiên nghe thấy tên to con đó nói như vậy, trong lòng liền cảm thấy khó hiểu, sau đó lại nhìn mấy tên đô con mặc đồ tây còn lại, rồi nhìn cái cậu thanh niên bên cạnh thì liền chợt hiểu ra điều gì đó.
- Số tiền đó chúng tôi sẽ thay cô bé ấy trả, đưa cho chúng tôi số thẻ của các anh, chúng tôi đi ngân hàng chuyển khoản cho. Vào lúc ấy tiểu Dĩnh mở lời nói với đám người mặc đồ tây bên cạnh.
Mấy tên đó do dự ra mặt, sau đó liền đánh mắt về phía người thanh niên Triệu Trạch Khang đang ôm hoa tươi kia dò ý, hắn ta vô cùng khó chịu khi nghe thấy điều đó liền nói:
- Yến Yến, số tiền này để anh trả cho họ, em để người khác trả thay thì sau này em sẽ phải trả lại người ta đấy, dù sao cũng hơn ba mươi vạn chứ ít ỏi gì, nhưng nếu để anh trả thì em không cần trả lại anh đâu, chỉ cần em đồng ý với anh một điều kiện, cho anh một cơ hội được không Yến Yến?
Triệu Trạch Khang trông rất chân thành, vẻ mặt cùng sự thành khẩn của hắn khiến cho mấy nữ sinh bên cạnh rất cảm động, vừa có tiền lại vừa si tình, gặp được người con trai hết mực yêu thương mình như vậy thì có phải là chuyện đáng khiến cho người khác ngưỡng mộ không.
Với cái kiểu nhấp nháy qua lại của chúng vừa rồi, Sở Tiên đã nhìn thấu trò mèo của bọn chúng, chỉ cười rồi nhìn Triệu Trạch Khang mà không nói gì.
Yến Yến nhíu chặt mày, trong lòng đang đấu tranh dữ dội, cô bé biết một số việc nên trong lòng không cam tâm, tính cách quật cường khiến Yến Yến rất day dứt, cô lại không muốn cô giáo của mình vô duyên vô cớ phải thay mình bù ra số tiền lớn như vậy, dù sao đấy cũng là một con số không hề nhỏ, nhưng để gọi về nhà thì cô càng không dám.
Không bao lâu sau, cơ mặt Yến Yến dãn ra rồi thở dài một hơi bất lực, trên mặt thoáng sự tuyệt vọng rồi nghiến chặt răng lại.
- Ba mươi vạn đợi em có tiền rồi trả lại, mà không có tiền trả cũng không sao, không cần phải căng thẳng tự làm mình thêm gánh nặng như vậy đâu. Sở Tiên nhìn ra suy nghĩ trong đầu cô bé liền nói ngay.
- Đúng đấy Yến Yến, chỗ tiền này em không cần trả đâu, sau này cẩn thận hơn là được. Tiểu Dĩnh phụ hoạ theo.
- Em cảm ơn cô tiểu Dĩnh. Yến Yến đắn đo một hồi, sau đó liền cảm kích nhìn cô:
- Nhưng mà cô tiểu Dĩnh yên tâm, em nhất định sẽ trả tiền lại cho cô nhanh nhất có thể, em sẽ viết giấy nợ cho bọn cô đàng hoàng.
- Không cần, không cần. Tiểu Dĩnh xua xua tay.
- Số tiền này đối với bọn cô không là gì cả, lần sau chú ý đừng để bị thiệt thòi như vậy nữa.
Sở Tiên nhìn thấy cô gái này có hành động khá hiểu biết, hay nói đúng hơn là rất biết điều thì liền hài lòng. Trả được hay không là một nhẽ, còn tỏ ra mình là người hiểu đạo lí lại là một nhẽ khác.
- Cô giáo tiểu Dĩnh, em cảm ơn cô nhiều lắm, em chắn chắn sẽ trả đủ số tiền đó cho bọn cô. Yến Yến mắt đỏ hoe lên ôm chầm lấy tiểu Dĩnh, khuôn mặt thể hiện ra sự kiên quyết.
- Yến Yến. Cậu thanh niên Triệu Trạch Khang thấy vậy thì liền soắn sít lên:
- Yến Yến, chỗ tiền này để anh trả cho là được, đối với anh ba mươi vạn này cũng chẳng là gì hết, tương đương với tiền cơm vài bữa thôi ấy mà, đừng phiền cô giáo em nữa.
- Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của anh. Yến Yến vô cùng lạnh lùng nhìn Triệu Trạch Khang, có thể nhận rõ cô rất ghét cái tay này.
Triệu Trạch Khang nghe thấy cô nói vậy liền nhăn nhó, nặn ra một nụ cười gượng, tiếp tục nài nỉ cô bé không chịu bỏ cuộc:
- Yến Yến, nếu em đã không đồng ý rồi thì thôi vậy, nhưng anh có thể mời em đi ăn một bữa cơm không, em có thể cho anh một cơ hội để theo đuổi em được không Yến Yến? Anh thực lòng rất thích em, em muốn gì anh cũng chiều em cái đấy.
- Tôi không thích anh, mong anh đừng có bám lấy tôi nữa. Sắc mặt Yến Yến vẫn lạnh lùng và chất giọng đều đều đó, nói xong cô quay người bước sang một bên.
Moi người chung quanh thấy vậy liền cảm thấy rất kì lạ, tiểu Dĩnh cũng đứng tránh sang một bên, đây là chuyện riêng của họ nên cô cũng không tiện tham gia vào.
- Yến Yến, em không thể cho anh một cơ hội sao? Đây là nhẫn kim cương anh mua tặng em. Nói rồi Triệu Trạch Khang rút trong áo ra lấy chiếc nhẫn, hắn nắm chặt chiếc nhẫn trong tay đưa hướng về phía cô rồi vụt chạy tới tóm lấy tay Yến Yến.
- Triệu Trạch Khang, tôi cầu xin anh đừng có đeo bám tôi nữa, anh nghĩ rằng những việc anh làm tôi không hay biết ư? Anh tìm người gây rối phá đám công việc parttime của tôi, buộc tôi phải nghỉ việc, anh nghĩ mấy việc đó tôi không biết chút nào sao? Nếu mà không có anh cản trở can thiệp vào thì tôi sẽ ra nông nỗi bị chủ nợ đòi đến tận đây sao? Anh tự làm những điều gì xấu xa trong lòng anh biết rõ! Yến Yến bị hắn ép cho tức lên, dùng lực để vùng vẫy ra khỏi cánh tay hắn đang nắm lấy tay cô, chiếc nhẫn kim cương cũng theo đó mà rơi xuống sàn vang lên một tiếng giòn tan, phẫn uất nhìn hắn gào lên một tràng.
- Em! Triệu Trạch Khang như thể bị chột dạ, nhìn thấy ánh mắt đám đông xung quanh nhìn mình một cách kì dị, mặt hắn đỏ gay lên, tức giận lườm lấy Yến Yến:
- Em đừng có nói nhăng nói cuội, em đang vu cáo hãm hại anh đấy.
- Tôi vu cáo hãm hại anh à? Tôi có vu cáo anh thật không trong lòng anh tự mình hiểu rõ. Tôi nói cho anh biết, nếu không muốn bị người ta phát hiện ra thì trừ phi bản thân không làm gì khuất tất. Xin anh về sau hãy buông tha cho tôi, mang cái thành ý giả tạo của anh mau biến đi đi. Yến Yến kích động đáp trả.
- Cái con ranh con láo toét này, mày lại giám vu khống ông à? Triệu Trạch Khang bắt đầu cáu tiết, bị cô từ chối thẳng thừng trước mặt bao nhiêu người, lại còn bị vạch trần mấy cái hành động không đứng đắn cùng việc làm bẩn thỉu của mình. Nếu để bạn bè của hắn biết chuyện thì đúng mà quá mất mặt, giận quá mất khôn, trong lúc máu nóng dồn lên đầu hắn ta mất tự chủ giáng một cái tát đau điếng vào mặt Yến Yến.
- Cậu định làm cái gì vậy? Tiểu Dĩnh đứng ở bên cạnh thấy vậy thì liền chạy tới kéo Yến Yến ra phía sau mình.
- Cái con đĩ này mày cút ra cho bố. Triệu Trạch Khang tức giận đẩy mạnh tiểu Dĩnh một cái.
- Nhãi con chán sống rồi. Sở Tiên thở hắt ra một tiếng lạnh lùng rồi lao đến đấm đánh bốp một cái vào mặt tên thanh niên không biết trời cao đất dầy này, một cú đấm của hắn ngay lập tức làm Triệu Trạch Khang ngã nằm xuống đất.
- Á! Đám nữ sinh đứng chung quanh hét lên một tiếng, hoà cùng với tiếng hét thất thanh đó có tiếng của Triệu Trạch Khang.
- Khốn nạn, mẹ kiếp, mày muốn chết à thằng chó, đập hết tụi nó cho tao. Triệu Trạch Khang giờ đây như mất hết lí trí, bị đấm một phát vào mặt hắn đau quá hoá rồ, hét lên ra lệnh cho đám đô con đứng bên cạnh xông vào.
- Ôi đcm, lại còn dám đánh Triệu thiếu gia của bọn này à. Mấy tay đô con đó bây giờ mới kịp phản ứng lại, khuôn mặt hung hãn hùng hổ lao về phía trước.
- Á, Sở Tiên học trưởng cẩn thận! Đám học sinh bên cạnh sợ hãi ré lên rồi lùi lại về sau mấy bước, nhìn thấy mấy tên bặm trợn đòi nợ lãi đó nghe lời Triệu Trạch Khang răm rắp, ai nấy đều hiểu được sự tình bên trong, mọi lời Yến Yến nói đều là sự thật.
Tất cả đều do một tay Triệu Trạch Khang sắp đặt gài bẫy Yến Yến cả, hắn khiến cô nợ ngập mặt vài chục vạn không trả nổi. Sau đó tự mình diễn vai anh hùng cứu mĩ nhân, đàng hoàng đứng đắn đứng ra giúp cô trả nợ, thế nhưng trên thực tế, hắn chỉ cần phải trả đúng một vạn tiền gốc Yến Yến đã vay trước đó mà thôi.
Cái loại công tử nhiều tiền chơi đùa tình cảm của người khác như hắn khiến mọi người ai cũng phẫn nộ, nhưng nhìn thấy mấy tên mặc đồ tây mặt mày dữ tợn kia bắt đầu động thủ, trong lòng đều cảm thấy sợ hãi.
Sở Tiên nhìn thấy mấy tên đó lao về phía mình, hắn nhếch mép cười, đứng yên không thèm nhúc nhích.
Trong lúc đó, Bọn Nhị Ngạc ban nãy đứng ở một chỗ gần đấy đã bắt đầu phóng đến.
Từ Nhất Ngạc cho đến Lục Ngạc đều là những người cá có sức chiến đấu cao, ai cũng đều cao tầm một mét tám, nhìn thì không có vẻ gì là xung hãn cả nhưng sức chiến đấu của họ tuyệt đối gấp ba đến bốn lần người bình thường, nói không ngoa, bọn Nhất Ngạc một người có thể đánh lại hơn mười đối thủ, hơn nữa cũng không mất sức lắm để đối phó với hàng loạt người như vậy.
"Bốp bốp bốp!"
Tốc độ chiến đấu nhanh như chớp, bọn Nhị Ngạc sau khi lao tới liền hạ đo ván ngay lập tức năm tên ở đó, bọn chúng ai cũng mồm miệng be bét máu, mãu mũi chảy thành hàng, đầu óc choáng váng nhìn thấy toàn sao giữa ban ngày, không một tên nào có sức để mà bò dậy nổi.
Không cần Sở Tiên phải ra lệnh, tiểu Dĩnh ở trong lòng bọn chúng không khác gì bà chủ cả, địa vị cao ngang ông chủ của chúng. Thế mà đám lâu nhâu này lại dám đẩy bà chủ của bọn Nhất Ngạc, như vậy thì không thể tha thứ được.
Nhất Ngạc bước thẳng tới chỗ của Triệu Trạch Khang, một tay tóm áo nhấc bổng hắn lên, tay còn lại cuộn vào thành một nắm đấm phang một quyền vào mặt hắn.
Hai đòn của Nhất Ngạc mạnh khủng khiếp, khiến cho Triệu Trạch Khang hộc cả máu mũi máu mồm, mấy người bảo vệ đứng bên cạnh nhìn thấy vậy liền sợ hãi lập tức phi ra ngăn cản:
- Đừng đánh nữa, tất cả hãy dừng tay lại, các cậu còn đánh nữa tôi sẽ gọi cảnh sát đấy.
- Các chú cứ bình tĩnh, không cần phải lo lắng đâu, vụ này để tôi lo. Sở Tiên nhìn mấy người bảo vệ cười.
- Con bà chúng mày dám đánh bố à, chúng mày biết tao là ai không, tao là con trai của Triệu Vân Đường đấy, chúng mày … Triệu Trạch Khang máu mồm be bét, nhỏ tong tỏng, vừa nói vừa lấy hơi cúi mặt xuống nuốt miếng nước bọt khó nhọc.
"Pặc pặc". Nhất Ngạc không cần quan tâm hắn là con của ai, ngứa mắt nện thêm vài đòn nữa vào người hắn đánh không thương tiếc.
- Tiểu Tiên, đừng có để xảy ra án mạng. Tiểu Dĩnh nhìn thấy Triệu Trạch Khang bị đánh tới thảm thương, lại chảy nhiều máu oằn cả người vào, cảm thấy hơi lo lắng nhìn Sở Tiên.
- Không sao đâu bà chủ, tôi ra tay không mạnh tới vậy đâu. Nhị Ngạc đứng ở bên cạnh nhìn tiểu Dĩnh cười, sau đó phủi tay vứt tên Triệu Trạch Khang xuống dưới đất.
- Không sao đâu, để anh gọi một cú điện thoại. Sở Tiên nói rồi nhìn tiểu Dĩnh cười, sau nhó rút máy ra bấm gọi.
- Alo, chú Lí à, phiền chú một việc, cháu ở trường đại học sư phạm có lỡ tay đánh một người. Vâng, là một thanh niên bên ngoài trường, được được, cảm ơn chú Lí nhiều, phiền chú quá.
- Không sao rồi, lát nữa cảnh sát sẽ tới đây giải quyết. Sở Tiên bước tới bên tiểu Dĩnh nắm lấy tay cô.
- Phù, vậy thì tốt. Tiểu Dĩnh biết Sở Tiên bây giờ quan hệ rộng rãi, quen toàn tai to mặt lớn, nhỏ hơn thì có hai cục trưởng của thành phố Thanh Hải cùng thị trưởng Hồng Thành Hải. Lớn hơn thì có thiếu tướng, thượng tướng, với các mối quan hệ phủ khắp của hắn như vậy thì giờ đây giải quyết chuyện này hoàn toàn không đáng ngại.
- Được rồi, chúng ta đi thôi, chuyện ở đây tự khắc có người tới giải quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.