Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 265: Phiền Phức




- Mộc lão, ngài tới đây du lịch sao?
Trên tầng ba của du thuyền mĩ thực, Sở Tiên hiếu kì hỏi tỉ phú Mộc.
- Haha, không đâu, tôi có vài việc cần giải quyết, đợi lát nữa người anh em Sở Tiên rảnh thì cùng nhau đi chơi, thấy thế nào?
- Được đấy. Sở Tiên gật đầu:
- Tôi đang tính ở đây chơi nguyên ngày cơ.
- Ố? Người anh em Sở Tiên không phải là được du thuyền đón mà tự đi tới à? Mộc lão hơi ngạc nhiên tò mò hỏi hắn.
Sở Tiên gật đầu cười khà khà:
- Tôi tự mình lái thuyền đánh cá tới, vừa hay tới gần đây nên vào chơi ấy mà.
- Thuyền đánh cá à, không ngờ người anh em Sở Tiên lại chuyển sang kinh doanh đánh bắt cá à cơ đấy.
- Chỉ là chơi thôi mà.
Sở Tiên vừa cười vừa nói, sau đó đi cùng ông lão đi ra phía bên ngoài. Cùng lúc đó hắn phát hiện ra sức tấn công của hai người vệ sĩ đi kèm bên cạnh Mộc lão khiến hắn kinh hãi, sức tấn công đạt hơn một trăm mười, là loài người mang sức tấn công mạnh nhất cho tới giờ hắn được gặp, quả đúng là không phải nhân vật tầm thường.
Nhưng hai người đó so với người cá còn kém hơn một nửa, còn so với Sở Tiên thì kém xa tận hơn bốn lần.
Sở Tiên của hiện tại thực lực đã hoàn toàn vượt qua một người phàm trần, hắn có thể chống đỡ đạn dược súng ống, thậm chí phản ứng của hắn còn nhanh tới mức né được đạn bắn ra, mà kể cả có không tránh được thì giờ đây đạn cũng không thể xuyên qua cơ thể hắn được.
- Đi qua chiếc du thuyền Thái Lan giãn gân giãn cốt nào, người anh em Sở Tiên không ngại chứ?
Sau khi bước ra khỏi khu nhà ăn, lão Mộc nhìn thấy Nhất Ngạc và Nhị Ngạc mặc đồ tây đi kèm theo sau lưng Sở Tiên thì liền cảm thấy khó hiểu, hắn cười hỏi:
- Đương nhiên, ngài không gợi ý thì tôi cũng đang muốn qua đó thư giãn thả lõng cơ thể đây. Lần trước có qua đó một lần cảm giác rất tuyệt. Sở Tiên hào hứng rồi đi theo Mộc lão.
- Haha, xem ra người anh em hiện tại làm ăn ra trò đấy chứ nhỉ.
- Mộc lão nói đùa, chỉ đủ tiêu thôi.
Bước lên khu du thuyền Thái Lan, Sở Tiên cùng ông lão tỉ phú đó vào trong một căn phòng thư giãn bắt đầu hưởng thụ nhân viên chuyên nghiệp matxa cho mình. Từ cuộc nói chuyện của hai người có thể biết được khá nhiều chuyện thú vị, trong đó có chuyện ông lão này có quan hệ chặt chẽ với du thuyền Casino, đồng thời sắp tới dịp cuối năm nên ở trên du thuyền cũng đang tổ chức một cuộc đánh bạc quy mô lớn.
- Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, ngày mai đã phải về rồi. Mộc lão nằm sấp trên giường cười nói.
- Ố, vậy tối nay liệu có thể tới xem được không! Sở Tiên trên mặt lộ ra sự hứng thú.
- Được chứ cậu em, tôi sẽ đưa cậu đi mở mang kiến thức, đúng rồi người anh em, chỗ cậu có còn loại cá kiểng nào nữa không? Thời gian gần đây tôi lại thấy thích cá Koi. Lão Mộc nghĩ tới sự đáng yêu của mấy chú cá rồi nhoẻn miệng cười.
Sau đó hai người lại bắt đầu bàn tán về chủ đề cá kiểng, nói về vấn đề cá kiểng thì đúng là sở trường của Sở Tiên rồi, hắn vô cùng am hiểu về các loại cá kiểng. Nhưng mà hắn vẫn đang đợi, đợi một năm sau, khi mà tất cả các công ty bán cá kiểng đẳng cấp trên khắp thế giới đều phải ngắm nhìn Tiên Cảnh của hắn.
- Đi thôi, hoạt động trên du thuyền Casino sắp bắt đầu rồi, chúng ta qua đó xem xem.
Hơn một tiếng sau, lão Mộc đưa Sở Tiên lên du thuyền Casino, vừa mới bước chân thuyền thì nhân nhiên công tác trên đó lập lức nhanh nhảu rảo bước tới, cung cung kính kính hô lên một tiếng:
- Mộc lão.
Đi tiếp vào sâu bên trong, hắn phát hiện ra Mộc lão đi tới đâu thì nhân viên cung cung kính kính tới đó, tất thảy đều cúi đầu hô một tiếng Mộc lão.
Điều này khiến Sở Tiên bắt đầu hiếu kì về thân phận của ông lão này. Có đủ kinh tế bỏ gần ngàn vạn một cách dễ dàng chỉ để mua một con cá kiểng, ăn một bữa thôi đã trên trăm vạn. Chắc chắn ông lão này không phải chỉ là một người có tiền đơn thuần.
Sở Tiên trong lòng thầm suy đoán, hắn nghĩ rằng hắn đoán như vậy chắc cũng phải có vài phần đúng, trên thế giới này một trong những cách kiếm được tiền nhanh nhất thì phải kể đến cờ bạc.
Nếu như ông lão này là cổ đông của du thuyền Casino này thì chuyện kiếm tiền như cướp ngân hàng như vậy cũng không có gì khó hiểu.
Đi theo Mộc lão tới tiền sảnh, Sở Tiên phát hiện ra đại sảnh của du thuyền Casino hôm nay không hề nhiều người như trong tưởng tượng, không náo nhiệt bằng một góc của lần trước mà hắn tới.
- Mộc lão, sao hôm nay lại chẳng có mấy người vậy?
- Tối nay là dành chỗ cho đặt cược cá nhân, đều là người quen cả, người anh em nếu muốn chơi thì có thể qua chỗ máy ở bên cạnh kia chơi, nhưng mà hôm nay muốn đặt cược thì không còn cơ hội nữa đâu. Mộc lão vừa cười vừa nói với hắn.
- Ố, vậy thì thôi. Sở Tiên thoáng chút thất vọng, vốn tính đâu vào đấy cả rồi, ăn no thư giãn xong là qua đây kiếm chác vài trăm vạn, theo tình hình này thì tối nay dự tính của hắn đổ sông đổ bể rồi.
- Tối nay có một trận cá cược lớn, nếu cậu có hứng thú thì có thể tới xem.
- Ố? Ván cược to đến cỡ nào. Sở Tiên vô cùng tò mò hỏi.
- Giá trị cỡ bảy tám mươi tỉ. Mộc lão nói mặt thản nhiên như không.
- Bảy tám mươi tỉ? Sở Tiên kinh hãi tới độ không bật thốt lên lời, khiếp sợ khi nghe thấy con số khủng ấy, quay sang nhìn Mộc lão.
- Haha, người anh em, cậu không phải người người trong nội bộ nên tôi cũng không tiện kể nhiều cho cậu biết. Đi thôi, chúng ta qua đó xem. Mộc lão bật cười rồi đi vào bên trong.
- Cha vợ. Lúc này, một người trung niên bước tới chỗ họ, cung kính hết mực nhìn Mộc lão hô to một tiếng.
- Ừm, người anh em, người này là con rể tôi Nawain, còn đây là ông chủ của cá kiểng Tiên Cảnh. Mộc lão giới thiệu hai người họ làm quen với nhau.
- Xin chào. Con rể Nawain của Mộc lão nhìn khá gầy gò, để tóc dài đến tầm ngang vai, cả người toát ra khí chất của một người làm nghệ thuật.
Nawain nhìn Sở Tiên rồi đưa tay ra phía trước, chào hỏi vài câu, hắn biết cha vợ mình rất yêu thích cá kiểng, đưa ánh mắt quét một lượt từ đầu tới chân của Sở Tiên.
Sở Tiên không mấy thoải mái khi bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, hắn hơi nhăn mặt, trong lòng ngờ vực liệu cái tên này có bị Gay không nữa, nhìn hắn thì anh tuấn tiêu sái đến vậy, có khi nào động lòng rồi không?
- Mọi người đã tới đông đủ hết chưa? Mộc lão nhìn Nawain hỏi hắn.
- Thưa cha vợ, bọn họ đã tới đông đủ rồi ạ, sẽ bắt đầu ngay thôi. Nawain lễ phép trả lời.
- Tốt lắm, nếu mà mọi người đều tề tựu đông đủ rồi thì kêu hai tên đó bắt đầu luôn đi. Mộc lão cười phá lên sau đó nhìn về phía Sở Tiên:
- Đợi lát nữa đi, người anh em qua bên đó cùng xem cho vui nhé, đây là trận đấu cờ bạc đỉnh nhất trên thế giới.
Sở Tiên trên mặt lộ ra sự hưng phấn tột độ, trận đấu cờ bạc đỉnh nhất trên thế giới? Có lẽ nào sẽ thần kì giống như trên phim ảnh không?
- Được, không ngờ tới là tôi có diễm phúc được tận mắt theo dõi trận cá cược hoành tráng này.
- Haha, hôm nay cũng có hơn mười người nghe danh mà tới xem trận đấu này, đến lúc đấy người anh em ở đằng sau xem đừng có lên tiếng làm ảnh hưởng tới họ. Mộc lão nhắc nhở.
Sở Tiên gật đầu cùng Mộc lão ngồi ở bên uống trà.
- Còn có cả người nước ngoài, là người Trung Quốc đấu với người nước ngoài sao? Sở Tiên hiếu kì nhìn xung quanh đánh giá.
Cả du thuyền Casino này ngoài nhân viên công tác ra thì chỉ có ba mươi người, trong đó có năm sáu người nước ngoài, ngoài ra có một số trung niên và ông lão, thanh niên thì rất ít, ngay cả người đẹp cũng chả thấy mấy bóng.
“Xem ra trận cá cược lần này long trọng lắm đây, bảy tám mươi tỉ liền, đúng là khó tưởng tượng ra” Sở Tiên nghĩ thầm trong lòng, hiếu kì đưa ánh mắt thăm thú khắp chung quanh.
Rất nhanh sau đó, hai ông lão đưa vài người trung niên bước tới:
- Mộc lão, bây giờ có thể bắt đầu được rồi chứ.
- Mọi người đều đã tới đông đủ cả rồi thì chúng ta bắt đầu thôi. Mộc lão vẫn ngồi trên ghế không hề đứng dậy, nói thẳng với hai ông lão trước mặt.
- Haha tốt, lão già nhà ông đã thắng ba bốn năm rồi, lần này tới lượt Uy Luân bọn tôi. Một ông lão đối diện tóc tai bạc phơ vừa vười vừa nói.
- Ông đừng có mà mơ nhé, kĩ thuật cờ bạc của A Lực không phải tầm phào, các ông nghĩ có thể đánh bại được cậu ta à? Mộc lão vô cùng tự tin khí thế hừng hừng đáp trả, hoàn toàn không thèm coi họ ra gì, cũng không để tâm.
- Cái này thì không nói trước được đâu. Ông lão tóc bạc phơ đó cười khà khà, sau đó liền quay người rời đi.
Ông lão còn lại cũng nhìn Mộc lão cười cười rồi cũng rời đi ngay sau đó.
- Cha vợ à bắt đầu rồi, mời cha qua bên cạnh xem. Con rể của Mộc lão Nawain bước tới thông báo.
- Ừm. Mộc lão gật đầu, sau đó cũng quay sang nhìn Sở Tiên gật đầu, rồi đi qua phía cậu con rể bảo.
Sở Tiên cũng đứng dậy theo, tới chiếc bàn đánh bạc xếp phía trung tâm cùng Mộc lão.
- Mộc lão. Một thanh niên bước tới bên cạnh Mộc lão cúi đầu cung kính hô to một tiếng.
- A Lực, không thành vấn đề chứ? Mộc lão vỗ vỗ vào vai hắn.
- Yên tâm đi Mộc lão. A Lực tự tin gật đầu.
Mộc lão cười hài lòng rồi ngồi xuống bên cạnh.
Sở Tiên nhìn cái bàn đánh bạc, có ba người đang ngồi ở đó, trong đó có một người thanh niên tên A Lực khi nãy, ngoài ra là hai người trung niên.
Ở chung quanh có hai mươi mấy người đang đứng xem, có cả người nước ngoài nữa, ngoài ra còn có cả vài người trung niên cùng vài vị đứng tuổi.
- Phát bài, hi vọng những khán giả chung quanh đừng lên tiếng.
Trước bàn đánh bài là một người trung niên, nhìn ba người ở đó rồi nói to một câu.
Đúng vào giờ phút sắp bắt đầu thì điện thoại của Sở Tiên rung liên hồi, hắn rút ra xem liền phát hiện ra là lão Tầm gọi, nhanh chóng đi tới phía nhân viên công tác bên cạnh hỏi nhỏ:
- Xin hỏi, nhà vệ sinh ở đâu vậy?
- Ở phía này, xin mời tiên sinh đi theo tôi.
Sở Tiên gật đầu, sau khi tới nhà vệ sinh hắn liền bắt máy hỏi ngay:
- Có chuyện gì vậy?
- Ông chủ, chiếc du thuyền mà ngài đang có mặt đã khởi động rồi, chúng tôi liệu có cần đi theo không? Hay là đi về trước? Lão Tầm hỏi.
- Ông nói cái gì? Cái du thuyền này khởi động rồi ấy hả, đi về hướng nào? Sở Tiên kinh ngạc vô cùng hỏi dồn.
- Phương bắc, nếu như không phải đi sang Hàn Quốc thì chắc là vào sâu trong khu vùng biển tự do rồi.
“Cái này” Sở Tiên chau mày khó hiểu, khi nãy nói chuyện với Mộc lão, hắn không nghe thấy chuyện du thuyền khởi động, vả lại Mộc lão cũng biết chuyện thuyền đánh cá của mình đang đậu ở bên cạnh, không thể nào mà cứ thế cho du thuyền khởi động mà không nói một tiếng nào với hắn cả, thế thì?
Sở Tiên lòng rối như tơ vò bắt đầu cảm thấy lo lắng, lấy tay day day trán.
“Xem ra sắp có chuyện không hay xảy ra rồi, hiển nhiên không phải là đối phó với ta, vậy thì Mộc lão chắc không hề biết chuyện này?”
- Lão Tầm, cho thuyền cá bám theo, để cá Dunkleosteus đuổi theo ở dưới biển, tìm cơ hội để bọn Nhị Kiếm leo lên chiếc du thuyền này. Sở Tiên dặn dò lão Tầm.
- Dạ vâng thưa ông chủ.
Sở Tiên lắc đầu:
- Thôi kệ đi, đi bước nào tính bước đó.
Hắn rửa tay rồi bước ra ngoài, song, hắn vừa bước ra ngoài thì gặp con rể Nawain của Mộc lão cũng đi vào trong, hắn nhìn Sở Tiên cười hỏi:
- Người anh em, ngồi du thuyền tới đây chơi hả?
Sở Tiên nghe thấy hắn hỏi vậy thì mắt liền giật lên một phát:
- Không phải, tôi lái thuyền đánh cá tới, rảnh rỗi tới đây thư giãn.
- Ố, vậy thì chiếc thuyền đánh cá đậu ở ngoài là của cậu à, cha vợ tôi có lời chuyển tới cậu một câu, du thuyền này sẽ lái tới một nơi cách đây hơn mười km.
- Ừm không sao, người của tôi sẽ đi theo sau, không sao. Sở Tiên vừa cười vừa nói liền sau đó đi về vị trí chiếc bàn đánh bạc.
Nawain cười hí mắt một cách khó hiểu, hắn vẫy tay với một dàn vệ sĩ mặc vest đứng bên cạnh.
“Mộc lão sao lại không trực tiếp nói với mình nhỉ? Chiếu theo lẽ thường thì nên thông báo trước một tiếng mới phải” Sở Tiên nghĩ tới lời nói của Nawain mà cảm thấy nghi nghi liền chau mày lại.
Vào lúc ấy, hắn đột nhiên cảm nhận thấy có gì đó khác lạ, hai tên vệ sĩ mặc đồ tây đứng ở bên trái và bên phải hắn, hướng ánh mắt như thể báo sắp có chuyện.
“Quả nhiên là có vấn đề, có khi giờ này Mộc lão còn chưa hay chuyện ấy? Nhưng không biết bọn chúng diễn vai nào? Phản diện hay chính diện hay cả hai?
Sở Tiên lộ vẻ trầm tư, nhưng sau đó liền mỉm cười.
Chẳng cần quan tâm bọn chúng diễn vai gì cả, chỉ cần không kéo hắn vào rắc rối là được, bằng không chỉ có cách là tự hắn đứng lên làm đạo diễn mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.