Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 231: Gây Sự




_Nhãi ranh, là cậu sai người đánh con trai ta hả? Người trung niên trợn mắt lên doạ nạt, mặt xám xịt lại tra hỏi hắn.
_Sao cơ, cậu còn phải gọi cả phụ huynh tới cơ à Phong Hoả? Sở Tiên không thèm để ý tới người trung niên đó, nhìn chế giễu Phong Hoả, sau đó nhìn theo hướng cảnh sát đang đi về phía mình:
_Ố, không phải, không chỉ có phụ huynh, mà còn mời cả cảnh sát tới nữa, haha, thú vị lắm.
_Họ Sở kia, ta sẽ để ngươi hối hận suốt đời về chuyện hôm đó. Phong Hoả trừng mắt nhìn hắn, nhưng cơ trên mặt lại co rúm lại.
_Nhãi con, ta không cần biết cậu là cái thá gì, ta nói cho cậu hay, dám đụng tay đụng chân tới con trai ta thì ta sẽ bắt cậu phải trả giá đắt. Người trung niên mặt mày nanh ác rít lên:
_Cửa hàng bể thuỷ sinh của cậu sắp khai trương à, haha, để ta xem hôm nay các cậu làm ăn thế nào.
Trong lúc người trung niên đó nói thì mấy người cảnh sát kia cũng bước tới chỗ cậu, cùng lúc đó, vài nhân viên công tác mặc trang phục công thương cũng dừng tới chỗ đó.
Sở Tiên nhìn thấy như vậy liền bật cười:
_Sao thế, các anh tới để kiếm chuyện à, muốn niêm phong cửa hàng của tôi chắc, hay là muốn áp giải tôi đi?
_Cậu chẳng phải rất có thực lực ở thành phố Thanh Hải đó sao? Lấy cái thực lực của cậu ra cho tôi xem nào? Haha.
Nói rồi Phong Hoả lườm hắn, lạnh nhạt hô lên.
_Ế? Đầu óc cậu có vấn đề à, tôi có thực lực gì? Chẳng nhẽ hôm nay mấy người tới đây để khoe mẽ thực lực của bản thân sao? Vậy tôi hỏi mấy người, tôi phạm tội gì? Tôi chống mắt lên coi xem cảnh sát bắt tôi kiểu gì? Cục công thương điều tra cửa hàng tôi như thế nào? Sở Tiên nhìn bọn họ nhún vai.
Tiểu Dĩnh ở bên cạnh nhăn mặt lại nhìn mấy người đó, nhóm Đoàn Khoa cũng cáu giận vô cùng khi nhìn thấy bố con Phong Hoả đang phô trương thanh thế.
_Cậu có phạm pháp hay không không do chúng tôi quyết định, chúng tôi chỉ tới xem cậu kinh doanh buôn bán thế nào thôi, chúc mừng cậu làm ăn phát đạt, nhân tiện nhờ cảnh sát giải quyết vụ cậu đánh con trai tôi dạo nọ. Người trung niên nhìn hắn xua xua tay, tỏ ý hắn không cần nói nhiều nữa, nhìn Sở Tiên đáp gọn.
_Con trai ông bị đánh? Ế, chuyện từ đời tám hoánh nào rồi vậy? Sở Tiên giả bộ ngạc nhiên hỏi lại hắn.
_Tiên sinh, chúng tôi nhận được người báo cảnh sát, cậu có hành vi ngược đãi đánh đập xúc phạm cơ thể Phong Hoả tiên sinh, đồng thời ảnh hưởng nghiêm trọng tới công việc của cậu ấy, chúng tôi cần cậu tới đồn để làm rõ sự việc.
_Xin chào, xin hỏi cậu có phải là ông chủ của cửa hàng bể thuỷ sinh đây không, chúng tôi nhận được người báo bể thuỷ sinh của cậu gặp vấn đề về chất lượng, có thể xảy ra vấn đề giống với bể cá cảnh Nguyên Sinh dạo trước, vậy nên mong cậu hợp tác với sự điều tra của chúng tôi.
Một người cảnh sát trung niên trực tiếp đi tới phía hắn, ngay sau đó người cảnh sát trung niên khác cũng tới chỗ cậu.
Sở Tiên nhìn bọn họ rồi chuyển ánh nhìn sang bố con Phong Hoả:
_Quả nhiên là tới để gây sự mà.
_Mấy vị cảnh sát tiên sinh à, tôi muốn biết là tôi đánh tay Phong Hoả này lúc nào? Còn cả mấy đồng chí ở cục công thương đây nữa, anh nói cửa hàng bể thuỷ sinh của tôi xảy ra vấn đề giống với vể thuỷ sinh Nguyên Sinh? Chứng cứ đâu? Các anh chỉ nói miệng như vậy mà đã muốn bắt người sao? Chỉ có như vậy thôi mà đã muốn dẹp cửa hàng của tôi rồi? Mọi người xung quanh đang chứng kiến đấy, các anh nên có lương tâm với bộ trang phục đang mang trên người mới phải. Sở Tiên lạnh nhạt nói rồi nhìn bọn họ.
_Đến đó rồi chúng tôi ắt cho anh xem chứng cứ, bây giờ mời anh đi cùng chúng tôi, chúng tôi áp giải anh về đồn. Người trung niên đó nói rồi trực tiếp rút còng ra đi về đằng sau Sở Tiên.
_Chúng tôi nhận được người báo nên các cậu yên tâm, nếu như sau khi điều tra tỏ tường thấy không có vấn đề gì, chúng tôi tự khắc sẽ thả cậu ra, đồng thời cửa hàng các cậu sẽ được vận hành kinh doanh bình thường.
_Nhân viên chấp pháp của thành phố Thanh Hải bây giờ đã thối nát tới các mức này rồi sao?
Còn chưa đợi Sở Tiên lên tiếng đâp trả thì Hồng Thành Hải ở bên cạnh bước tới, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn mấy nhân viên chấp pháp đó nói.
_Hứ, hi vọng các người mau chóng phối hợp cho, đừng có tự mình gây rắc rối thêm nữa, nếu không thì mời tất cả theo chúng tôi về đồn cảnh sát, chúng tôi có quyền yêu cầu mấy người phối hợp công tác điều tra, nếu như vô tội chúng tôi tự khắc thả người thôi. Người cảnh sát trung niên lạnh nhạt nhìn bọn họ cảnh cáo.
_Haha, nhãi ranh, cậu nên phối hợp với mấy vị cảnh sát tiên sinh này thì hơn, có phạm pháp hay không thì tới đó khắc biết thôi mà nhỉ? Không phạm pháp thì nói rõ ràng với cảnh sát là được? Ba Phong Hoả cười hô hố lên đắc ý.
_Haha, ta xem người còn khoa trương tới mức nào nữa! Phong Hoả đằng đằng sát khí nhìn Sở Tiên, rất chi phách lối chỉ trỏ nói.
_Đi cùng chúng tôi nào! Người cảnh sát trung niên nhìn về phía hai cậu cảnh sát kia ra hiệu.
Trần Duyệt đứng bên cạnh nhìn thấy tình hình như vậy liền kéo kéo tay Pháp Đại Nguyệt, hắn nhìn vợ rồi lắc đầu, chỉ vào Hồng Thành Hải.
_Đợi chút. Hồng Thành Hải nhìn người cảnh sát trung niên kia:
_Vượt ranh giới rồi đấy mấy đồng chí cảnh sát ạ, chuyện này chúng tôi ở thành phố Thanh Hải đã thẩm lí xong xuôi cả rồi.
_Hửm? Người cảnh sát trung niên đó sững người, nhăn mặt nhìn hắn:
_Anh là ai? Đừng có mà làm phiền chúng tôi thi hành công vụ.
_Tôi là Phó thị trưởng của thành phố Thanh Hải. Hồng Thành Hải lấy giấy tờ công văn ra, dơ lên trước mặt người cảnh sát trung niên đó nói tiếp:
_Nhìn cho rõ vào, các cậu nói cái vụ này chúng tôi ở thành phố Thanh Hải đã thẩm tra xong hết rồi, đảm bảo không hề có vấn đề gì hết, cái cậu tên Phong Hoả này bị thương trong lúc quay phim, chúng tôi đã tìm được nhân chứng rồi, sao thế? Sự việc qua mười mấy ngày rồi, hơn nữa thành phố Thanh Hải chúng tôi cũng đã thẩm tra xong rồi mà các cậu lại muốn xía chân vào à? Lãnh đạo các cậu là ai?
Người cảnh sát trung niên đó hơi sững người, sợ sệt ra mặt khi nhìn thấy Hồng Thành Hải, sau đó lại nhìn tờ chứng từ, liền sau đó sắc mặt trở nên khó coi dần đều.
_Còn về cục công thương của các cậu, tôi chẳng hiểu là do các cậu nhàn rỗi quá sinh nông nổi hay bị sao nữa, tôi không phải lãnh đạo của các cậu, cũng không có quyền quản các cậu, nhưng tôi muốn nhắc nhở mấy cậu như này, bể thuỷ sinh Tiên Cảnh ở thành phố Thanh Hải chúng tôi vẫn kinh doanh buôn bán bình thường chả làm sao cả, đến chỗ các cậu lại thành ra có vấn đề, tôi thấy bể thuỷ sinh chẳng có một cái vấn đề gì hết, vấn đề nằm ở chỗ mấy người các cậu thì có, đúng là ăn no rồi xì hơi!
Hồng Thành Hải đưa tay ra chỉ thẳng mặt họ quở trách.
Mấy nhân viên cục công thương hơi ngẩn ra một lúc, mặc dù đối phương không phải cùng một thành phố với họ, nhưng nói gì thì nói đây cũng là một thị trưởng thành phố, quan cấp cao đang ở đây, họ chỉ là một cảnh sát nhỏ nhoi, hơn nữa tới đây tính bắt người dựa theo tính chất ép buộc, đã không có lí lẽ thì chớ lại còn xé việc to lên thì chỉ có họ bị thiệt thòi thôi.
_Sao lại còn thích nhúng tay vào giúp người ta trị an vậy? Nếu các cậu muốn ở đây cũng chả sao, nhưng mà đừng có mà gây ảnh hưởng cho việc làm ăn của người ta. Hồng Thành Hải nhìn họ lạnh nhạt hừ một tiếng rồi lùi về phía sau.
_Đại minh tinh Phong Hoả, nào nào, hay là cậu bỏ mũ với kính xuống đi, giúp tôi tuyên truyền với? Sở Tiên đưa tay ra vỗ bôm bốp vào vai hắn, sau đó hướng ánh mắt về ba Phong Hoả nói:
_Nhắc nhở ông nhé, đừng có mà chiều con trai như thế, sẽ chịu thiệt thòi đấy.
_Được lắm. Lúc này đây người trung niên nó đang tức giận mặt đỏ tía tai tới nỗi có thể nhìn thấy gân máu nổi trên mặt:
_Nhãi ranh, cậu cứ chống mắt lên mà xem, ta xem phim của các cậu được công chiếu kiểu gì, hứ!
_Việc này không phiền ngài phải lao tâm khổ tứ đâu, chúng ta tới lúc đó xem ngựa con nào dai sức hơn! Sở Tiên nhìn bọn họ một cái rồi bước về hướng khán đài.
_Đây chính là Phong Hoả sao, sao lại có cảm giác nhìn ngoài đời lại xấu hơn trong phim ảnh nhỉ? Trần Duyệt bước tới hiếu kì quan sát Phong Hoả, nhìn sang Pháp Đại Nguyệt hỏi.
_Được rồi được rồi, đừng có nhiều chuyện nữa. Pháp Đại Nguyệt không vui kéo Trần Duyệt về phía mình đi về phía trước.
_Xuỳ, cái thá gì vậy! Đoàn Khoa lạnh nhạt nhìn mấy người đó rồi nói một câu.
Nhóm Diêm Văn Văn đứng ở đấy cũng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn ta, sau đó đi cùng vào bên trong.
Phong Hoả đứng như chôn chân ở một chỗ, sắc mặt khó coi vô cùng, cũng may hắn có mang kính râm và đội mũ, không thì lúc này đây có thể nhìn thấy mắt hắn đang đỏ lên như sắp khóc.
_Ba, chúng ta cứ để chúng đi như vậy sao?
_Phong tổng, anh cũng nhìn thấy rồi đấy, không phải là chúng tôi không muốn giúp anh, dù sao thì cũng bởi người trung niên đó có thân phận đặc biệt, nếu không còn việc gì nữa thì chúng tôi xin cáo từ. Người cảnh sát trung niên đó sắc mặt cũng đang tái nhợt đi, nói qua loa vài câu xã giao rồi đem người của mình rời đi.
Đám người của cục công thương cũng gật đầu rồi rời đi ngay sau đó.
_Bảo sao phách lối như vậy, hoá ra là có cục trưởng thành phố Thanh Hải làm đệm chống lưng, hừ, đi thôi, phim này của hắn ta quyết không để cho bọn chúng được công bố trên các rạp. Ba Phong Hoả lạnh nhạt hứ một tiếng.
_Ba, tuyệt đối không được tha cho bọn chúng, lúc đó hắn sai người đánh con năm phút liền, tuyệt đối không thể để bọn chúng nhởn nhơ chư vậy.
Phong Hoả khóc ròng nói với ba mình.
Người trung niên đó nhìn con trai mình, đau lòng rồi xoa xoa vai hắn nói bằng giọng hằn học:
_Được, tuyệt đối không được tha cho hắn, nếu đã không làm được một cách công khai chúng ta sẽ đi đường chui, chơi cho chúng không khai trương được nữa.
_Vâng. Phong Hoả gật đầu cái rụp, sau đó đem khuôn mặt u ám nhìn theo hướng khán đài bọn Sở Tiên đang đứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.