Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 224: Sự Phản Kích Của Phong Hoả




Con tàu chuyên dụng bị đắm dưới đại dương dành cho quân nhân này có các thiết bị ẩn náu rất tân tiến, rađa của thuyền cá không thể tìm thấy được, ở chung quanh cũng không có hải quân, nên khi bị đắm chắc chắn không ai biết cả.
Nếu mà như vậy thật thì, có thể đoán được, con tàu này ắt phải gặp chuyện gì đặc biệt rồi.
Sở Tiên điện cho Hồng Thành Hải kể cho hắn nghe toàn bộ sự tình.
_Tiểu Tiên, cậu nói có thật không? Ở dưới đại dương có một con tàu bị đắm?
Hồng Thành Hải ở đầu dây bên kia không khỏi kinh ngạc hỏi.
_Đúng vậy! Sở Tiên gật đầu nói chắc như lim:
_Anh Hồng, em lặn dưới biển thì gặp con tàu đó, nhưng lại không dám tới gần, nhưng em có chụp vài tấm lại đây, em gửi cho anh xem nhé.
_Được được, mau mau, gửi cho tôi ngay lập tức, gửi cả địa chỉ cho tôi nữa. Hồng Thành Hải gấp rút gật đầu, thúc giục hắn.
_Ừm! Sở Tiên gật đầu, liền sau đó gửi ảnh, địa chỉ, đồng thời cả kinh vĩ độ qua điện thoại cho Hồng Thành Hải.
Từng bức ảnh một hiện ra trên điện thoại, Hồng Thành Hải nhìn thấy mấy bức ảnh đó trong lòng thấp thỏm không yên, hô hấp đột nhiên trở nên nặng nề.
Hồng Thành Hải lập tức điện lại cho Sở Tiên, vô cùng nghiêm túc dặn dò hắn giữ bí mật tuyệt đối sự việc này, rồi sau đó hắn gọi một cuộc điện thoại khác.
_Lãnh đạo, một người bạn của tôi phát hiện ở đại dương một con tàu bị đắm, đúng vậy, chỗ tôi có ảnh đây, tôi gửi cho anh xem. Hồng Thành Hải cúp máy, sau đó dựa lưng vào ghế, trên mặt lộ ra sự kích động.
_Nếu như chuyện này là thật thì bản thân hưởng lợi to rồi. Hồng Thành Hải lộ rõ sự hưng phấn trên mặt.
Ở trên biển, Số hiệu người cá vẫn đang được lái nhanh trên biển, mọi người ngồi trên tàu nhàn nhã tám chuyện với nhau.
Đến tối, Sở Tiên lấy một cái cần câu ra câu mấy con cá ở biển chế biến thành bữa tối thịnh soạn.
_Lát nữa cô và chị Mã ở chung một phòng nhé, đàn ông bọn tôi rải thảm ngủ ngoài thuyền là được. Ăn cơm xong, Sở Tiên nói với hội Diêm Văn Văn và Đoàn Khoa.
_Chúng tôi thế nào cũng được, lần đầu tiên được ngủ ở trên biển nên cảm thấy phấn khích lắm. Nhậm Bằng Huy cười nói.
_Sau đêm nay anh sẽ không còn thấy phấn kích nữa đâu, ngược lại sẽ thấy như thể bị tra tấn vậy. Sở Tiên nhìn hắn doạ nạt rồi cười phá lên.
Lần đầu tiên ngủ ở trên biển đúng là một việc không hề dễ chịu chút nào, ăn cơm xong Diêm Văn Văn không ngủ được liền ra ngoài thuyền ngồi trên ghế nghịch điện thoại.
Mấy người Sở Tiên cũng chán chả có việc gì làm ngồi tụ lại một chỗ tán dóc.
_Á!
Lúc này, Diêm Văn Văn đột nhiên hét lên một tiếng kinh hoàng, sợ tới mức không nói lên lời nhìn vào điện thoại của mình.
_Sao vậy Văn Văn, làm gì mà hốt hoảng vậy? Đoàn Khoa nhìn cô cười hỏi han.
_Đạo diễn Đoàn, Phong Hoả bôi nhọ chúng ta trên weibo. Diêm Văn Văn rất tức giận nhìn vào mẩu tin trên điện thoại, nhìn Đoàn Khoa đáp.
_Cái gì?. Đoàn Khoa sững người.
_Đúng là không thể ngờ được, hắn đúng là hèn hạ mà. Diêm Văn Văn nộ khí xung thiên nói.
_Weibo gì, tôi xem với. Đoàn Khoa tỏ vẻ nghi hoặc rồi rút điện thoại ra lập tức.
_Anh tìm từ khoá hot trên weibo là ra đấy. Diêm Văn Văn nhăn nhó mặt mày rồi lướt xuống xem bình luận phía dưới.
Đoàn Khoa trong lòng đột nhiên thấy có dự cảm chẳng lành, mở weibo ra xem liền sau đó sắc mặt hắn tối sầm lại.
_Phong Hoả đăng ở trên weibo của mình rằng, đạo diễn mới tập tành vào nghề Đoàn Khoa, sắp tới sẽ cho ra lò một bộ phim, bộ phim đó nội dung rất nhảm nhí, vớ vẩn, không có một chút điểm sáng nào cả, người đầu tư vô cùng kiêu ngạo phách lối, lại có khuynh hướng bạo lực, hắn kêu gọi fan của mình rằng bộ phim rác rưởi như vậy tốt nhất đừng xem bẩn mắt.
_Moá nó! Đoàn Khoa đọc xong cái tiêu đề mặt mày xám xịt lại, bấm mở weibo của Phong Hoả.
Quả nhiên, vào sáng sớm ngày hôm đó, tại thành phố Thanh Hải, Phong Hoả đã đăng cái tin này lên weibo, lúc này lượt người xem trên weibo đã lên tới một ngàn vạn, bình luận cũng đạt tới hơn bảy mươi vạn.
_Vài ngày trước tôi nhận được một yêu cầu tham gia đóng vai nam chính trong bộ phim của một đạo diễn không tên tuổi, vì nể mặt bề trên nên mới nhận lời, nhưng không ngờ rằng, bộ phim này nội dung không chỉ khô khan mà còn nhảm nhí khinh khủng, đạo diễn cũng rất chi là rác rưởi, muốn dựa hơi sự nổi tiếng của các ngôi sao mà phất lên, mưu cầu đột phá phòng vé, khiến tôi cảm thấy phẫn nộ là, người đầu tư cho bộ phim này còn sử dụng vũ lực để ép diễn viên bọn tôi phải diễn theo ý hắn, diễn những thứ phù phiếm không đứng đắn, nhằm thu hút sự chú ý từ phía công chúng, còn động tay động chân với tôi nữa.
_Điều khiến tôi không thể chịu nổi nữa là, bọn họ vì tiết kiệm kinh sách làm phim, ngoài việc mời một vài diễn viên có tên tuổi ra, còn lại toàn bộ là nhân viên part time, không có tí khả năng diễn xuất nào, cũng có thể là do đạo diễn này xuất thân từ quay phim vớ vẩn đăng trên mạng quen rồi, phong cách khó thay đổi, thế nên chỉ mong muốn tiết kiệm được khoản nào hay khoản đó, haha, thật lòng phải nói một câu, đạo diễn kiểu này mà muốn thành danh đúng là hoang tưởng, đúng là hy vọng hão huyền.
_Tôi vốn là nam chính trong bộ phim này, Diêm Văn Văn thì đóng nữ chính, nhưng diễn tới ngày thứ hai, tôi thực sự không chịu nổi cái đoàn làm phim rẻ rách này nữa.
_Ông đạo diễn này muốn đi đường tắt, muốn dựa vào sự tuyên truyền của các ngôi sao tên tuổi để nhấc một bộ phim không có chút chất lượng nào lên như vậy thì vĩnh viễn không bao giờ trở thành một đạo diễn tốt được.
_Ngoài ra, người đầu tư cho họ còn có khuynh hướng bạo lực, tôi sẽ dựa vào pháp luật để bảo vệ quyền lợi bản thân.
Cuối cùng, hắn có đính kèm một ảnh ở dưới weibo của mình hình ảnh một cục bầm to tướng trên cánh tay hắn.
Dân mạng bình luận xôn xao ở dưới bài đăng của Phong Hoả, fan của hắn không ngừng để lại bình luận, mỗi một giây đều nhiều hơn thêm mười mấy bình luận, nội dung gần gần giống nhau cả, ngoài bênh hắn thì chả có gì mới mẻ.
_Cái đoàn làm phim chó má gì thế này, tên đạo diễn dở hơi, tên đầu tư cũng dở hơi nốt? Đúng là rác rưởi cả đám, chính vì có những bộ phim rác rưởi như vậy nên Trung Quốc mới ngày càng có thêm nhiều các bộ phim chất lượng chả đáng một xu như vậy.
_Thương anh yêu Phong Hoả của tui quá, cái tên đạo diễn cùng người đầu tư này thật mất nết mà, đáng chết quá đi, chúc bọn bọ mau chóng nhà tan cửa nát, tan hoang sự nghiệp.
_Phải đó, đạo diễn đáng chết, nhà đầu tư cũng đáng chết, Phong Hoả làm như vậy đúng là sáng suốt đó, bộ phim vớ vẩn như vậy Phong Hoả của chúng ta đừng có tham gia vào, đạo diễn phim phẩm chất như shit ấy.
_Lại dám đánh chồng của bọn bà, các chị em đâu, tôi tìm ra được weibo của tên đạo diễn súc sinh đó rồi, tên này trước đây toàn quay mấy bộ phim trên mạng, chúng ta đi đào bới weibo của hắn đi.
_Like bạn, chúng ta đi bới weibo của hắn, dạy cho tên khốn đó một bài học.
_Bộ phim hạ đẳng như thế này có ra lò chúng ta cũng không thèm xem.
_Thương Văn Văn quá, nữ thần của tụi em, chị cũng mau chóng rút khỏi bộ phim này đi, đừng quay nữa, tụi em sợ chị bị mấy tên già háo sắc này lừa mất.
......................
Đọc từng bình luận một, Đoàn Khoa mặt hũi hầm hầm, tối đen lại vì tức, sau đó liền mở weibo của mình ra, phát hiện thấy một loạt các tin nhắn chửi rủa lăng mạ, hỏi đểu cả nhà hắn, vân vân.
_Cái Đcm mấy đời nhà chúng nó.
Đoàn Khoa không kiềm chế nổi văng tục ra một câu.
_Đạo diễn Đoàn, không hay rồi, có mấy đạo diễn và diễn viên trong ngành cũng bình luận ở phía dưới này. Lúc này Diêm Văn Văn đột nhiên quay sang nói với hắn.
_Cái gì cơ? Đoàn Khoa nhất thời không phản ứng lại kịp, trên mặt như thể vừa nhịn thở lâu vậy tím tái cả ra, mở tài khoản weibo của mình rồi xem lại lần nữa.
Quả nhiên, ở dưới có vài bình luận được like rất nhiều trở thành bình luận hot.
_Đạo diễn cùng người đầu tư bây giờ cũng vẫn phách lối tới vậy sao? Bây giờ vẫn còn những đoàn làm phim Hongkong những năm tám mươi à?
Đây là bình luận của một đạo diễn, châm biếm sự phách lối khoa trương của nhà đầu tư.
_Em trai Phong Hoả, đừng đau lòng quá nhé, có một số người rất quá đáng như vậy thì chúng ta nhờ tới sự can thiệp của pháp luật truy cứu trách nhiệm của họ, đánh người bị thương phải giao cho cảnh sát giải quyết.
Lần đầu tiên gặp phải đạo diễn với nhà đầu tư như này đấy, đúng là không ngờ tới, loại người này làm ra sản phẩm cũng không nên cho chiếu ở các rạp phim.
Có tất cả tầm ba bốn người bình luận, hơn nữa bọn họ lại toàn là người có danh trong giới giải trí, đồng thời họ có mối quan hệ rất tốt với Phong Hoả nên mới bình luận khẳng khái như vậy.
Chỉ cần vài người này góp mặt vào thôi thì đám dân mạng phía dưới như đạn lạc, tới cuối cùng thì cũng phải hét tên Đoàn Khoa, yêu cầu hắn ta cút khỏi làng giải trí cùng với bộ phim dở tệ mà hắn đang quay.
_Cái đám rác rưởi này, chẳng biết gì cả chỉ biết nhao nhao vào bình luận vớ vẩn thôi. Đoàn Khoa đỏ mặt tía tai.
Lúc này, điện thoại của hắn đột nhiên reng lên, Đoàn Khoa nhìn thấy cái tên hiện trên đó liền nhíu chặt mày.
_Ba, không được, tuyệt đối không được, con bây giờ đã bắt đầu quay rồi, hơn nữa còn đổ tiền vào đầu tư rất nhiều nữa, bảo con bây giờ dừng lại là điều không thể!
_Ba, con cầu xin ba, con có niềm tin quay thật tốt bộ phim này, con vẫn có con át chủ bài trong tay, con tin rằng giá phòng vé không thể thấp được.
Năm phút sau, Đoàn Khoa ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn vào điện thoại, không còn chút sức lực nào cúi gầm mặt xuống.
Sở Tiên ở bên cạnh thấy vậy liền chau mày, mở weibo lên tìm kiếm tên Phong Hoả.
_Bộ phim rác rưởi, đạo diễn rác rưởi, người đầu tư rác rưởi?
Sở Tiên nhìn thấy mấy chữ đó mặt liền đanh lại, sau đó phát hiện ra weibo của hắn lại vừa đăng một trạng thái mới.
_Haha, tìm người bắt ta? Để ta phải ngồi tù? Ta muốn xem xem cậu tính bắt ta như thếq nào?
_Người anh em Sở Tiên, xin lỗi. Lúc này, Đoàn Khoa đột nhiên bước tới, cúi gầm mặt xuống nói.
Sở Tiên nhìn thấy biểu cảm của hắn ta liền nhíu mày.
_Ba vợ tôi không đồng ý tôi tiếp tục quanh bộ phim này, ông ấy rút tiền đầu tư về rồi, phim của chúng ta không quay tiếp được nữa đâu, nhưng mà cậu không cần lo lắng, tiền của cậu tôi sẽ trả đủ, chỉ có điều lãng phí thời gian vừa qua của cậu quá. Đoàn Khoa day day mắt của mình.
_Đạo diễn Đoàn! Diêm Văn Văn Nhậm Bằng Huy, Nghiêm Trạch Khôn cùng một vài thợ quay phim nghe thấy hắn nói vậy lập tức bước tới, trên mặt hiện ra vẻ ưu phiền.
_Xin lỗi mọi người, các bạn yên tâm, tiền công chắc chắn không thiếu mọi người đâu. Đoàn Khoa mắt đỏ hoe bảo đảm với họ.
Sở Tiên gõ gõ tay vào ghế sau đó nói:
_Bộ phim này tôi sẽ đầu tư, thiếu bao nhiêu tôi sẽ giúp.
_Nếu mà đã làm rồi thì làm cho tới đi, nếu có lỗ cũng không sao, tuyệt đối không được để cho một số người đắc ý. Sở Tiên nói rồi trong mắt hiện ra một tia hung ác.
_Không ích gì đâu, ba Phong Hoả cùng vài thương nhân nhà đầu tư qua lại với nhau rất thường xuyên, quan hệ rất tốt. Đoàn Khoa sắc mặt khó coi nói tiếp:
_Ba vợ tôi khi nãy cho hay, ba Phong Hoả tới nhà hỏi tội rồi.
Sở Tiên nhíu mày:
_Ba hắn? Cứ cho là quan hệ tốt đi, tốt đến mấy cũng không thể cấm được bộ phim chúng ta quay xong công bố trước công chúng?
_Không đâu, nhưng chắc chắn sẽ cắt bớt nội dung, giảm thiểu thời gian phim đi. Đoàn Khoa đáp.
_Tất cả các rạp chiếu phim đều có quan hệ tốt với nhà hắn ta à?
_Cũng tầm đấy đấy, ba của Phong Hoả có thể đưa một số bộ phim sang công chiếu tại Anh, thế nên, ở khoản này tất cả các rạp đều phải nhường hắn một bước.
Đoàn Khoa nói xong thở hắt một cái nặng nề:
_Tôi không ngờ tới hắn ta lại vô liêm sỉ như vậy, cũng không nghĩ tới sự ảnh hưởng của ba hắn lại lo lớn đến vậy.
_Nước Anh? Sở Tiên đột nhiên chợt nảy ra một ý tưởng.
_Không sao, chúng ta tiếp tục quay đi, những việc khác để tôi lo cho, kể cả có không được công chiếu, thì đăng lên mạng cũng được. Sở Tiên đứng phắt dậy nói.
Đoàn Khoa sững người:
_Sở Tiên, cậu phải suy nghĩ cho kĩ đấy, nếu không được công bố chúng ra ít nhất cũng bị lỗ mấy ngàn vạn, thậm chí là trên tỉ.
_Không sao, tôi có chiến lược rồi. Sở Tiên nói một cách chắc chắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.