Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 220: Quỳ Xuống Xin Lỗi




_Được rồi, vị trí này là được rồi đấy!
Lúc này Sở Tiên nhìn tứ phía, biển cả mênh mông không nhìn thấy đáy.
Đoàn Khoa đứng dậy nhìn ngó, gật đầu rồi hô to:
_Mọi người mau tới đây.
_Lão Mục dừng thuyền! Sở Tiên ra hiệu cho với lão Mục một tiếng, rồi sau đó là hội Diêm Văn Văn, Phong Hoả lần lượt từ khu điều hành thuyền và nơi để hàng bước ra.
_Đây là một cảnh đánh bắt cá, quăng lưới bắt cá, mọi người chuẩn bị kĩ nhé, người anh em Sở Tiên, phiền cậu dạy cho họ một vài kĩ thuật cơ bản!
Sở Tiên gật đầu, rồi để cho bọn Nhị Kiếm giải thích cho họ hiểu.
_Hôm nay ánh nắng mặt trời độc quá!
Đoàn Khoa ngước nhìn lên bầu trời rồi vỗ vỗ tay:
_Thời tiết rất nóng nực, mọi người nỗ lực chút nhé, làm một lần xong luôn.
Mọi người gật đầu, chẳng ai muốn phơi mình dưới cái nắng gắt vậy cả, hơn nữa bị đen đi không ai thích hết.
_Ation!
Bắt đầu quay phim, Sở Tiên đứng bên cạnh quan sát, vì họ mới tiếp xúc với thuyền cá nên mới đầu không trách khỏi lộ ra nhiều sai sót lộ liễu.
Sở Tiên nhiệt tình giải thích cho từng người một, rất nhanh sau đó tiến độ quanh phim được đẩy nhanh hơn.
Thế mà chỉ mới đó thôi công cuộc quanh phim lại bị khựng lại, lần này xảy ra lỗi ở phân đoạn Phong Hoả giao đấu với một người trung niên.
_Cắt, Phong Hoả, các cậu xảy ra cãi cọ, phải gầm rống lên, gầm rống gào thét ấy cậu hiểu không? Phải đứt hơi khản tiếng rát cổ bỏng họng mà hét lên, phải dùng tiếng thét dữ dội phát ra từ cuống họng mới thể hiện sự tức giận của cậu, nào nào, chúng ta quay lại một lần nữa!. Đoàn Khoa nhìn hắn nhắc nhở.
_Ok! Khoé miệng Phong Hoả nhếch dài ra, tỏ ý mất kiến nhẫn với mấy câu “nhắc nhở” của đạo nhiễn, bắt đầu diễn lại.
_Hắn không phải là đang tức giận gào thét lên, chả diễn hết mình chút nào. Sở Tiên nhìn thấy sự diễn xuất dở ẹc của hắn mà lầm rầm bình luận trong miệng.
_Phải vậy, hắn chưa thoát ra được, chưa thoát ra được chính cái bóng của mình. Đoàn Khoa bắt đầu thấy mất bình tình nhìn hắn ta rồi lắc đầu, liền sau đó hô to lên một tiếng:
_Cắt, diễn lại!
_Cắt! Gầm to lên, Phong Hoả, cậu phải dồn sức cho cú hét ấy để làm cho nó có lực hơn!
_Cắt! Phẫn nộ, cậu phải có sự phẫn nộ lấy hơi từ cuống họng mà phả ra, rồi từ biểu cảm cũng phải toát lên được điều đó, chứ không phải là cái kiểu yếu ớt oặt èo như vậy.
Đoàn Khoa phải dừng quay đến sáu bảy lần vì bực bội, hắn dùng mọi cách với Phong Hoả rồi mà cũng không ăn thua, không biết làm thế nào để hắn nhập vai hơn, thế nhưng Phong Hoả đến yêu cầu cơ bản nhất cũng không đạt tiêu chuẩn.
_Chó má! Lần này Phong Hảo tức giận lấy chân đá vào đống cá trước mặt, trên gương mặt thể hiện sự bất lực trông thấy rồi chửi tục một câu, sau đó liền nói:
_Quay đi, tiếp tục tiếp tục!
Đoàn Khoa nhíu chặt mày rồi hô to:
_Ation!
Lần này, Phong Hỏa như thể xả hết cục tức trong lòng đang bị dồn nén suốt nãy giờ ra, khiến cho hắn nhập vai vô cùng, sát khí đằng đằng gầm rú đánh nhau với đối thủ.
Đoàn Khoa gật đầu, thế nhưng, người trung niên diễn vai đối thủ của Phong Hoả có thể là do lần này hắn đột nhiên diễn tốt quá khiến ông chưa kịp chuẩn bị, cả cơ thể cứng lại không phản ứng kịp, thậm chí còn quên mất lời!
_Cắt!
_Lão Vương, anh sao vậy, lúc này sao hồn lại bay đi đâu thể, chả chú ý gì cả? Phong Hoả lần này rất tốt, diễn lại cảnh này! Đoàn Khoa chau mày chỉ vào người trung niên.
Người đó lập tức cúi đầu tỏ ý xin lỗi, nhưng lúc này, Phong Hoà làm ra một động tác khiến cho tất cả mọi người đều không ngờ tới.
_Cái con mẹ mày chứ mày có biết diễn không vậy? Khó lắm mới diễn thành công một lần mà bị thằng đần nhà mày làm hỏng rồi! Phong Hoả nổi khùng lên lao vào đẩy mạnh vào người lão Vương, khiến cho ông mất đà loạng choạng ngã xuống đất.
Sở Tiên khó chịu nhăn mày rồi lập tức đứng dậy, Đoàn Khoa sắc mặt cũng trở nên khó coi đứng lên đi về phía đó:
_Phong Hoả, cậu có ý gì đấy, người ta chỉ vì sơ ý quay hỏng một lần mà cậu đã tức giận tới vậy rồi? Hơi quá đà rồi thì phải?
Phong Hoả nhìn thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình liền mất bình bĩnh phất tay một cái, lấy mũ đang đội ở trên đầu mình quăng xuống đất càu nhàu:
_Đợi lát nữa quay tiếp!
_Cậu không nghĩ rằng cần phải xin lỗi người ta sao? Sở Tiên đi đến bên cạnh đỡ lão Vương dậy, ông nhìn cậu rồi xua xua tay ra hiệu mình không sao, sắc mặt trở nên sượng sùng vô cùng.
Phong Hoả nghe thấy Sở Tiên nói vậy định phản bác lại, nhưng hắn lại nhớ đến sự việc của Đoàn Toàn hôm nọ nên bỏ ý định tranh cãi với hắn đi, tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Sở Tiên nhìn Phong Hoả rồi bước qua phía hắn.
_Sở Tiên! Đoàn Khoa nhìn thấy hắn bước qua chỗ Phong Hoả liền hoảng sợ hô lên một tiếng, tất cả diễn viên ở đấy đều sững sờ nhưng không nói gì.
Sở Tiên nhìn Đoàn Khoa lắc đầu, bước tới phía trước mặt Phong Hoả.
_Cậu tính làm gì? Phong Hoả e sợ nhìn hắn.
Người quản lý của hắn thấy vậy lập tức chạy ra, cứng đầu cứng cổ cố gắng thuyết phục Sở Tiên:
_Sở tiên sinh, anh để Phong Hoả tĩnh tâm lại chút đã.
_Tôi thấy chả có gì phải tĩnh tâm lại cả, đều là người trưởng thành rồi!. Sở Tiên nói với người quản lý của hắn ta:
_Xin lỗi một câu thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này.
_Cậu nói sao cơ? Bảo tôi phải xin lỗi á, không có chuyện đó đâu! Phong Hoả nghe thấy vậy cáu tiết đứng phắt dậy nói.
Sở Tiên không nói gì đứng yên lặng nhìn chằm chằm vào hắn.
_Hứ!. Phong Hoả gắt gỏng hứ một tiếng nhạt nhẽo, nhưng hắn không dám nhìn chực diện Sở Tiên, đáp lại:
_Các ngươi phải biết đây là do các người mời ta tới, nếu không nể mặt chú Cảnh tôi chả bao giờ đồng ý đâu.
_Tốt lắm! Sở Tiên quay người lại nhìn Đoàn Khoa nói:
_Anh Đoàn, đổi người đi!
Đoàn Khoa nghiến răng nghiến lợi:
_Được!
_Không sao, kinh phí không đủ thì tôi sẽ lo. Sở Tiên vừa nói vừa cười rồi quay sang lườm Phong Hoả.
_Mẹ kiếp, các người nghĩ tôi thèm vào tham gia quay bộ phim rẻ rách của các người sao, nếu như không phải mấy người cầu xin tôi thì tôi còn khướt mới đồng ý nhé, còn định không quay nữa? Còn tính thay người cơ? Haha, bố mày chả tiếc đâu!. Phong Hoả nghe thấy đối phương có ý đuổi mình, lòng tự ái dâng cao ngút trời buông ra những câu giận giữ.
_Ừ, cậu không tiếc. Sở Tiên nhìn đăm đăm vào hắn:
_Bây giờ cậu không còn là thành viên của đoàn làm phim chúng tôi nữa rồi. Vậy thì chúng ta bàn tiếp chuyện khi nãy nhé, chuyện cậu đẩy diễn viên bên chúng tôi ấy.
Phong Hoả sững người, nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm Sở Tiêm tặng mình, trong lòng Phong Hoả thấy bất an, hắn rụt rè nói:
_Cậu muốn gì? Tôi nói cho cậu hay, tôi là Phong Hoả đấy, nếu cậu tính động chân động tay với tôi tôi tuyệt đối không tha cho cậu đâu.
_Vị Sở tiên sinh đây xin đừng nóng vội, chúng ta có gì thì cứ từ từ nói với nhau, ba của Phong Hoả là một thương nhân nổi tiếng trên thế giới, hơn nữa còn quen biết rất nhiều chính trị gia trên thế giới nữa. Người quản lý của hắn ta lập tức bước tới, hắn ta rõ ràng là có sợ hãi Sở Tiên, chuyện thanh niên lần trước bị đánh cho tàn phế nên hắn ta sợ lần này sẽ xảy ra chuyện với Phong Hoả, Sở Tiên mà mạnh tay thì chả ai ngăn cản được, thế nên phải lập tức lấy danh ba của Phong Hoả ra nhắc nhở hắn.
_Vậy thì sao?. Sở Tiên lạnh nhạt nhìn người quản lý đó thở hắt ra một câu:
_Có quyền có thế thì không cần phải xin lỗi sao? Bây giờ xin lỗi hay là ép tôi phải ra tay!
_Xin lỗi à, chẳng cần phải nghĩ nhiều đâu, tao nói cho mày hay thằng họ Sở kia, đừng có nghĩ mày ở thành phố Thanh Hải có tí quyền thế mà phách lối, tao không sợ đâu, mày mà dám đụng vào một cọng lông trên người tao thì mày sẽ biết tay tao, không tin mày cứ thử đi!.
Phong Hoả bị Sở Tiên chọc cho nổi khùng lên, chỉ trỏ tay vào hắn mà gầm rống.
Người quản lý nghe thấy vậy liền chau mày lại, lúc sau cũng nghiến răng rôm rốp gân cổ lên phụ hoạ theo:
_Phải đấy, Phong Hoả là người của công chúng, hơn nữa gia thế cũng chẳng tầm thường, dù cậu có lợi hại đi chăng nữa thì một số việc cậu cũng không gánh nổi hậu quả đâu.
_Chỉ có xin lỗi một cậu thôi mà đối với các người khó khăn vậy sao?.
Sở Tiên thấy bộ dạng bọn chúng bây giờ rất nực cười liền cười phá lên.
Người quản lý không nói câu nào, còn Phong Hoả lạnh nhạt hứ một câu, chắc mẩm rằng Sở Tiên không dám ho he gì nữa nên yên tâm rồi nhìn về phía Đoàn Khoa ra lệnh:
_Đạo diễn Đoàn, gọi xe đưa chúng tôi về!
Đoàn Khoa nhìn thấy Sở Tiên liền hơi hấp hé môi.
_Được rồi, bọn họ giờ đây đã không còn là người của đoàn phim chúng ta nữa, thì, Nhị Kiếm, lôi cổ hai tên này vứt ra ngoài cho ta!
Đoàn Khoa còn chưa kịp nói gì thì Sở Tiên đã nói với Nhị Kiếm ở bên cạnh như vậy rồi.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, nhìn thấy Nhị Kiếm đi tới, Phong Hoả cùng người quản lý của hắn nhìn thấy con người “đồ sộ” như tháp ấy thì sợ mặt cắt không còn giọt máu.
_Sở Tiên sinh, cậu nên nghĩ đến hậu quả trước khi làm, tôi nói cho cậu hay, chúng tôi nếu có mảy may xơ xảy chút nào thì các cậu...
_Anh nhiều lời quá rồi đấy!. Hắn còn chưa kịp nói xong thì đã bị Nhị Kiếm dùng một chưởng dội vào ngực hắn, liền sau đó nhấc bổng hắn lên ném xuống dưới biển.
_Tùm!
_A a, cứu tôi, cứu tôi với!
Người thanh niên bị ném xuống nước hoảng loạn cực độ, hắn dùng anh mắt cầu cứu kinh sợ nhìn lên thuyền cá.
Sở Tiên sắc mặt không hề thay đổi, Nhị Kiếm lại tiếp tục không chần chừ bước từng bước về phía Phong Hoả.
_Anh, anh tính làm gì? Không, không không muốn đâu!. Phong Hoả nhìn thấy Nhị Kiếm đầu trọc lốc sắc mặt dữ tợn đó mà hồn bay phách lạc.
_Sở Tiên, cậu định làm thật đấy à. Đoàn Khoa đứng cạnh sợ hãi nuốt nước bọt khan, lập tức nói với cậu.
Sở Tiên hơi lắc đầu rồi hướng ánh mắt về Phong Hoả.
_Tôi sai rồi, tôi xin lỗi xin lỗi, được chưa, cầu xin anh tha cho tôi, xin anh đấy, tha cho tôi!.
Phong Hoả giờ đây đang vô cùng hoảng loạn, lui về sau vài bước.
Nhị Kiếm dừng lại rồi quay sang thăm dò ý Sở Tiên.
Sở Tiên nhìn Phong Hoả không thèm để ý tới mà cười nhạt một cái:
_Quỳ xuống xin lỗi!
_Mày... Sắc mặt của Phong Hoả lập tức thay đổi, hắn nhận thấy mình đang bị lăng mạ một cách quá đáng, nhưng không còn cách nào khác, hắn tối sầm mặt mũi lại, mắt đảo quanh sợ hãi.
_Không cần đâu không cần đâu, Sở tiên sinh, không cần thật mà!
Lão Vương nghe thấy Sở Tiên yêu cầu như vậy lập tức xua xua tay.
Sở Tiên nhìn ông cười ồ lên, lắc đầu, rồi lại nhìn sang Phong Hoả:
_Cho cậu mười giây để lựa chọn, cậu có thể thử xem tôi là người nói được có làm được không!
_Mày mày... Phong Hoả giận tím tái mặt mày, nhưng khi nhìn thấy Nhị Kiếm ở đó thì liền hoảng sợ lùi về sau mấy bước, trong đầu hắn trống rỗng.
_Hết thời gian rồi! Nhị Kiếm đợi hết mười giây liền đi tới, đưa tay ra nhấc cơ thể hắn lên.
_Tôi xin lỗi tôi xin lỗi, đừng có ném tôi ra biển... Phong Hoả ré lên hoảng hốt rồi ngậm bồ hòn làm ngọt quỳ xuống:
_Xin lỗi, đừng ném tôi xuống biển.
_Thế này có phải mọi chuyện êm xuôi không, hà cớ gì cứ phải phô trương thanh thế làm gì. Sở Tiên cười phá lên, rồi nhìn lão Tầm bảo với ông:
_Vớt hắn lên đi.
_Thật ra kể cả cậu có không xin lỗi đi chăng nữa tôi cũng không thể ném cậu xuống biển mà không quản được. Nói rồi Sở Tiên cười sảng khoái.
_Mày... Phong Hoả tức điên lên nhìn hắn, nhưng rất nhanh sau đó liền cúi gần mặt xuống.
Sở Tiên ra hiệu cho Nhị Kiếm:
_Chả qua là tôi nhìn cậu ngứa mắt từ lâu rồi.
Hắn vừa dứt lời thì Nhị Kiếm liền bước tới xốc cơ thể của Phong Hoả lên rồi bồi cho hắn một phát vào bụng, tiếp theo sau đó tiếng đánh người bôm bốp vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.