Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 22: Đập​




" Xe thể thao của ta là xe mới, bảo hiểm chưa kịp mua." Thanh niên nghe được cảnh sát giao thông nói, lập tức la lên: "Mấy vị cảnh sát giao thông, ta sẽ không vô duyên vô cớ vu oan người khác, ta cũng không quan tâm chút tiền lẻ này, thế nhưng tiểu tử này luôn miệng đổ lỗi cho ta, cho nên chuyện này không có khả năng tính như vậy."
"Con đường này rất hẹp, nên xe của ta đi sát lề đường cũng là bình thường, là do hắn không có mắt quẹt phải xe ta." Thanh niên nói tiếp.
"Mỗi người gánh chịu một nửa trách nhiệm sao? Ngươi đi tới chỗ bán xe hỏi thử chiếc xe này sơn lại cần bao nhiêu tiền, ngươi phán xử như vậy là không công bằng." Thanh niên hướng về cảnh sát giao thông nói lần nữa.
Sở Tiên nghe được Cảnh Sát Giao Thông phán quyết cũng nhíu mày một cái, hướng về phía đám người chung quanh nói: "Các vị đại ca đại tỷ, có ai thấy chuyện đã xảy ra mời đứng ra làm chứng cho ta, là hắn tông phải ta, không phải ta quẹt hắn, cám ơn mọi người!"
"Hình như là xe phía sau đâm phải xe điện của cậu này!"
Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng thanh âm rất nhỏ.
Sở Tiên trong lòng vui vẻ vội vàng nói: "Chị gái ơi, làm phiền ngươi đến nói lại cho cảnh sát giao thông nghe."
"Chị gái này, lời của ngươi phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, ngươi nói chuyện không thể dùng hình như, ngươi phải chắc chắn, ta hỏi lại: ngươi chắc chắn mình đã thấy rõ ràng?" Cảnh sát hỏi lại người phụ nữ.
"..." Người phụ nữ liền không dám lên tiếng nữa.
"Nếu không có nhân chứng, vậy thì song phương mỗi người gánh chịu một nửa trách nhiệm có vấn đề gì sao?!" Cảnh sát giao thông tuyên bố.
Sở Tiên nhìn người cảnh sát giao thông này nhíu mày một cái, sắc mặt có chút khó chịu hỏi: "Mấy vị cảnh sát giao thông, xác định cứ xử như vậy sao?"
"Xác định, tổn thất của hai người sẽ chia đều, nếu có khiếu nại có thể làm đơn kiện." Cảnh sát giao thông gật đầu xác nhận.
"Không có vấn đề." Thanh niên gật đầu, buồn bực nói: "Coi như ta ngày hôm nay gặp xui xẻo!"
"Toàn bộ tổn thất chia đều?" Sở Tiên sắc mặt âm trầm hỏi lần nữa.
"Không sai, ngươi bồi thường cho vị thanh niên này mấy vạn tiền sửa chữa là được rồi." Thanh niên Cảnh Sát Giao Thông gật đầu.
"Tốt!" Sở Tiên hít một hơi thật sâu: "Xin hỏi, chiếc xe thể thao này của ngươi giá trị bao nhiêu tiền?"
"Một trăm năm mươi vạn, hai ngày trước mới vừa mua, hiện tại tổn thất nghiêm trọng như vậy, không có năm, sáu vạn là tuyệt đối không giải quyết được!" Thanh niên nhìn chằm chằm hắn nói.
"Tốt, một trăm năm mươi vạn đúng không?" Sở Tiên gật đầu, đi tới bên cạnh tìm một tảng đá cầm lên.
"Ngươi làm gì? Ngươi muốn làm gì?" Thanh niên thấy hắn lại tới ven đường cầm lên một tảng đá, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, không nhịn được lui về phía sau vài bước.
"Ngươi muốn làm gì? Mau đem tảng đá trên tay bỏ xuống!" Vài Tên Cảnh Sát Giao Thông lập tức bao vây!
"Yên tâm đi mấy vị cảnh sát giao thông, ta biết ta đang làm cái gì? Nếu tổn thất chia đều, như vậy ta lấy lại một chút tổn thất của ta!" Sở Tiên chen qua Cảnh Sát Giao Thông, đi tới bên cạnh chiếc xe thể thao, tảng đá trong tay hung hăng ném về phía chiếc xe.
"Rầm!" Tảng đá nặng nề rơi vào trên xe thể thao, trên xe xuất hiện một chỗ lõm xuống, Sở Tiên cầm lấy tảng đá lại ném tới phía xe thể thao.
"Ngươi có phải muốn chết hay không?" Thanh niên thấy xe của mình bị đập, hai mắt đỏ bừng chạy tới.
"Làm gì làm gì, nhanh dừng lại cho ta, ngươi có biết cố ý phá hoại tài sản của người khác là hành vi phạm tội?" Vài tên Cảnh Sát Giao Thông cũng vậy ngây ra một lúc, sau đó vội vàng đi tới.
Chung quanh quần chúng vẻ mặt kinh ngạc, vài người còn trợn mắt hốc mồm.
"Làm gì đó? Mau chóng đem tảng đá bỏ xuống!" Vài tên cảnh sát giao thông đi tới, phẫn nộ quát hắn.
"Mấy vị cảnh sát giao thông, các ngươi đã đã nói là trách nhiệm chia đều, vậy ta đồng ý chia đều trách nhiệm." Sở Tiên về phía bọn họ nhún vai: "Làm phiền cho ta nhặt một vật lên đã."
Đi tới bên cạnh xe điện, Sở Tiên đem rương cá từ dưới đất cầm lên, sau đó mở nhìn hai con Cẩm Lý bên trong,
Khóe miệng lộ ra dáng cười tà, con mắt thống trị nhanh chóng mở ra, hai con Cẩm Lý đang bơi qua bơi lại, trong nháy mắt liền không nhúc nhích, hệt như là đã chết.
"Nếu trách nhiệm chia đều, chúng ta bây giờ liền nói về vấn đề bồi thường." Sở Tiên khóe miệng giễu cợt nhìn về thanh niên lái xe thể thao, trong ánh mắt nghi hoặc của vài tên Cảnh Sát Giao Thông đem rương cá trong tay để ở trước mặt bọn họ.
"Cá Cẩm Lý chủng loại Tây Thi và Nữ Sư Vương, mỗi một con giá trị không kém một trăm năm mươi vạn, không tin thì cầm đi giám định, vốn ta không định bắt ngươi đền, nhưng ngươi đã ngoan cố yêu cầu chia đều trách nhiệm? Ta cũng không cần ngươi bồi thường tiền, ta sẽ đem xe của ngươi đập nát là được."
Sở Tiên rút ra một điếu thuốc, châm lửa sau đó hướng phía bọn họ nói.
Vài tên cảnh sát giao thông hai mặt nhìn nhau, thanh niên thì kinh ngạc nhìn hắn.
"Thật là Sư Nữ Vương cùng Tây Thi, dĩ nhiên là thật!" Cách đó không xa có một người quần chúng vây xem thấy bên trong rương có hai con Cẩm Lý, đột nhiên kích động lớn tiếng kinh hô, vội vàng đi tới.
"Thật đẹp, thực sự là quá đẹp, đây đúng là cá hạng nhất, thật sự là cá hạng nhất!" Người đó là một vị trung niên hơn năm mươi tuổi, ngồi xổm xuống tỉ mỉ đánh giá hai con Cẩm Lý.
" Hai con Cẩm Lý giá cả tối thiểu hơn ba trăm vạn, thậm chí hơn bốn trăm vạn đều rất bình thường, màu sắc so với con Nữ Sư Vương mà hai năm trước đã đoạt giải tại Thâm Quyến còn đẹp hơn, đáng tiếc đáng tiếc, hai con Cẩm Lý đẹp như lại chết rồi!"
Nghe được nam tử trung niên liên tục cảm thán, người chung quanh cũng hít một hơi lạnh, trợn mắt nhìn hai con cá!
Thanh niên lái xe thể thao nghe được chỉ cảm thấy sắc mặt tối sầm, hít một hơi lạnh, có chút ngu ngơ nhìn hai con cá trên đất!
"Mấy vị Cảnh Sát Giao Thông, nếu mà không tin vị đại thúc này nói, các ngươi có thể tìm thêm người giám định, nhìn xem có đúng theo lời hắn nói hay không, hai con cá giá cả cứ tính là ba trăm vạn, xe của hắn giá trị một trăm năm mươi vạn, ta đem xe thể thao của hắn đập thì cứ để ta đền, không có ý kiến chớ!"
Sở Tiên nói xong, lại đem ánh mắt nhìn về phía thanh niên xe thể thao, giễu cợt hỏi: "Ngươi có ý kiến gì không? Bồi thường tiền cũng được, thế nhưng ta lại muốn đem xe thể thao của ngươi đập nát."
Nhìn chung quanh, phát hiện một cửa hàng bán dụng cụ, Sở Tiên liền đi tới, dưới sự kinh ngạc của ông chủ, Sở Tiên mượn một cái búa đi tới bên cạnh xe thể thao, làm vẻ mặt hài hước nhìn về phía thanh niên: "Vốn ngươi tông phải ta là tai nạn, chuyện vô ý thì ta sẽ so đo, chỉ có hai con cá mà thôi, thế nhưng ngươi lại nói ta quẹt xe của ngươi, ha ha!"
"Nhìn cho kĩ chiếc siêu xe của ngươi!" Sở Tiên nói xong, liền đạp một búa vào xe.
"Ngươi..." Thanh niên vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Sở Tiên, sắc mặt vô cùng khó chịu, nhưng hắn không định ngăn cản, để hắn bồi thường ba trăm vạn thì thà để xe cho Sở Tiên đập còn hơn.
"Rầm, rầm, rầm." Thanh âm không ngừng vang lên, một chiếc xe thể thao hoành tráng dần dần trở nên gập ghềnh, mặt ngoài hoàn toàn hư hại.
"Hô!" Ước chừng khoảng năm phút đồng hồ, Sở Tiên hơi mệt chút thở hổn hển, nhìn mọi người đứng xem còn đang khiếp sợ, lúc đó mới trả cây búa lại.
Đi tới bên cạnh thanh niên, Sở Tiên nở nụ cười hỏi: "Được rồi, hiện tại hài lòng chưa? Còn muốn yêu cầu vấn đề bồi thường không? Mấy vị Cảnh Sát Giao Thông đều ở đây, nếu như không có vấn đề vậy ta liền đi."
"Ngươi..." Thanh niên sắc mặt biến thành màu đen nhìn hắn, thật sự không dám nói thêm một lời nào.
"Ta đi đây!" Sở Tiên hướng phía thanh niên cùng với vài tên Cảnh Sát Giao Thông cười cười, nhất là đối với hai gã Cảnh Sát Giao Thông tới sau, nụ cười có thâm ý, ôm lấy rương cá trên đất, nâng xe điện lên, phát hiện vẫn còn có thể dùng, liền chạy ra xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.