Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 209: Phiên Đấu Giá (Phần 1)




Sở Tiên lái xe đưa tiểu Dĩnh về trường, dạo quanh tiệm cá vàng một lúc rồi vòng qua tiệm bể thuỷ sinh.
_Ông chủ! Nhìn thấy Sở Tiên bước vào, Trương Tiêu Hoa trên người bận một bộ đồ công chức nom rất nhã nhặn cười bước tới bên hắn.
_Thế nào rồi? Sở Tiên cười nói với cô.
_Mấy hôm nay doanh thu rất ổn định, một số loại cá kiểng và tôm nhỏ bán rất chạy! Nói xong Trương Tiêu Hoa cũng hơi trách móc nhìn hắn nói:
_Ông chủ, anh cũng phải hay qua tiệm xem xét tình như thế nào mới phải chứ, trừ hôm khai trương ra anh có ở lại tầm hai hôm, ngoài dạo đó anh xem anh đến đây được mấy lần không?
_Khà khà, ở đây chả phải là có cô quán xuyến rồi sao, phải rồi, thời gian này cô vất vả nhiều rồi, thưởng cho cô! Sở Tiên đột nhiên buông lời nịnh nọt, rồi quay về xe lấy ra một cái túi.
_Này, đừng có mà nói anh ngược đãi nhân viên của mình! Tiêu Hoa đưa cái túi đến trước mặt cô.
_Wa! Hàng hiệu này! Cảm ơn ông chủ. Trương Tiêu Hoa đón lấy cái túi, mắt cô như thể có hào quang phát ra quét lấy chiếc túi vậy.
_Ừm, mấy hôm nữa đi cùng tôi tới Kinh Hải một chuyến! Sở Tiên vừa nói vừa cười. _Chúng ta chuẩn bị mở một cửa hàng ở Kinh Hải ạ? Trương Tiêu Hoa hứng khởi hỏi.
_Đúng thế! Sở Tiên gật đầu rồi do dự một lúc nói ra ý tưởng ấp ủ trong lòng mình.
_Tôi có một ý tưởng như thế này, với năng lực của chúng ta hiện tại thì muốn mở cửa hàng bể thuỷ sinh trên khắp cả nước e là hơi khó, thế nên ý tưởng của tôi là, bao toàn bộ thành phố trọng điểm, sau đó các thành phố khác muốn gia nhập sẽ phân cho họ.
_Gia nhập sao? Trương Tiêu Hoa hơi sững người, sau đó liền gật đầu:
_Đây là một sáng kiến rất hay ho, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian và nhân lực cho chúng ta!
_Đúng thế! Sở Tiên ray nhẹ trán:
_Chúng ta bây giờ không có khả năng mở cửa hàng trên khắp cả nước, nhứ nhất là để cho một phần lợi thu về nhuận nhanh chóng biến thành tiền lãi, hai là có thể kết giao thêm một số người nữa, có thể giúp chúng ta mở rộng thị trường!
Việc gia nhập này Sở Tiên trăn trở rất lâu rồi cuối cùng cũng ra quyết định, thị trường bể thuỷ sinh đang màu mỡ vô cùng, nhưng hắn không thể nuốt trọn được, chỉ có thể ăn một phần, nhường một phần mà thôi, gia nhập là cách tốt nhất, vừa có thể đảm bảo lợi nhuận bản thân đạt tới mưc cao nhất, vừa có thể nhanh chóng kiếm được một món lời lớn.
Xét về lâu dài thì gia nhập tìm đối tác hay hơn nhiều so với tự mình mở cửa hàng, nhẹ nhàng hơn nhiều, hơn nữa lại vô cùng thích hợp cho những người lười biếng như hắn!
_Được! Trương Tiêu Hoa gật đầu, gia nhập vào cửa hàng bán bể cá cảnh quả thực là một cách không tồi, nếu như bọn họ chỉ mở cửa hàng ở một thành phố thì một năm mở được nhiều nhất hơn mười cửa hàng, cứ đà đó thì phải tới bốn năm năm sau mới phủ khắp cả nước được.
_Em đã đồng ý rồi thì chúng ta bắt ta vào triển khai thôi!. Sở Tiên đập vào bàn một cái:
_Đầu tiên, tôi chuẩn bị mở một cửa hàng flagship (1) tại thành phố Kinh Hải, đồng thời sẽ đặt một trụ sở bể thuỷ sinh Tiên Cảnh chính tại thành phố Kinh Hải, sẽ do em đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc của bể thuỷ sinh Tiên Cảnh!
_Á? Không được không được đâu!. Trương Tiêu Hoa nghe xong mà “hết hồn” lắc đầu nguây nguẩy nói:
_Ông chủ, em chỉ là một nhà thiết kế thôi, anh để em làm tổng giám đốc điều hành em không làm nổi đâu!
_Làm được có gì mà lại không làm được?Sở Tiên nhún vai:
_Công ty sau này chắc cũng không có việc gì mấy, chỉ trừ việc phải đấu thầu tìm các thương nhân gia nhập cùng chúng ta, ngoài ra cũng không có việc gì khác, phải rồi, em có thể làm kiêm cả vị trí tổng giám đốc thiết kế nữa!
_Nói cũng phải ha! Trương Tiêu Hoa nghe xong lời hắn nói đột nhiên cười toe toét:
_Ông chủ, anh kiểu này là muốn “vắt chanh lấy nước cốt” em, muốn em mệt chết có phải không!
_Không dám không dám. Sở Tiên ngại ngùng lắc đầu, liền tìm cách chuyển chủ đề:
_Ồ đúng rồi, bể thuỷ sinh của chính phủ thành phố tiến hành tới đâu rồi?
_Ông chủ à em làm xong từ lâu rồi, chủ nhiệm Tống còn oán trách lúc làm bể thuỷ sinh anh toàn vắng mặt cơ! Trương Tiêu Hoa lườm nguýt hắn.
Sở Tiên cười ha hả:
_Mấy hôm đấy anh bận thật, chả có thời gian nên cũng quên béng đi mất!
_Về phía chính phủ thì họ tỏ ra hài lòng vô cùng với bể thuỷ sinh chúng ta làm, em có chụp ảnh quay video lại đây, anh xem đi!
_Tốt tốt, đợi lát nữa tôi xem! Sở Tiên gật đầu nói:
_Em về chuẩn bị đi, chúng ta cùng tới Kinh Hải có thể sẽ phải ở đó một hai hôm đấy!
_Dạ vâng ông chủ! Trương Tiêu Hoa gật đầu.
Sở Tiên ở lại tiệm bể thuỷ sinh một lát, đột nhiên nhận được cuộc gọi của Cổ Lực.
_Anh Cổ Lực, anh mà không nhắn tin gọi điện cho em là em chuẩn bị bán hải sâm đi rồi đấy. Sở Tiên bắt máy liền nói đùa với hắn.
_Haha, ngại quá đi tiểu Tiên, tôi vừa mới đi du lịch về!. Cổ Lực cười:
_Phải rồi, mai có thời gian rảnh không, tiện thì vận chuyển hải sâm qua chỗ anh, giá cả đảm bảo sẽ khiến cậu hài lòng!
_Được! Sở Tiên gật đầu, với ân tình giữa hắn và Cổ Lực thì về việc bán hải sâm hắn chắc chắn sẽ không bị thiệt, bán cho hắn cũng đỡ phiền toái cho bản thân.
Cúp điện thoại, Sở Tiên liền lái xe về biệt thự, tìm một xe vận chuyển sáng sớm hôm sau đánh hàng tới thành phố Kinh Hải.
Ngày hôm sau, sau khi nghe một tràng dài trách móc của tiểu Dĩnh thì Sở Tiên cũng lên được máy bay đến thành phố Kinh Hải, cầm theo một chiếc túi nhựa đi về hướng tập đoàn Cổ Thị.
Tập đoàn Cổ Thị là một tập đoàn lớn với mô hình kinh doanh đa dạng từ khách sạn, phần mềm Internet cho tới đầu tư, vân vân, sở hữu ba công ty con trong thành phố, là một tập đoàn vô cùng lớn mạnh.
Sở Tiên bước tới đại sảnh của tập đoàn Cổ Lực, nhìn chung quanh trong lòng thầm ngưỡng mộ, không biết hắn khi nào mới có thể sở hữu một công ty đầu não cao cấp to lớn như này.
Tiến tới quầy lễ tân ở đại sảnh tầng một, phát hiện ra bên trong có rất nhiều trai tài gái sắc, nam thì mặc âu phục, nữ thì mặc váy hoặc lễ phục, ai nấy ăn mặc đều trông rất bảnh bao và hấp dẫn.
Sở Tiên ngắm nhìn đánh giá mấy người đẹp chân dài dáng vẻ yêu kiểu thầm tặc lưỡi, tập đoàn lớn đúng là tốt à nha!
_Alo, anh Cổ Lực, em đã tới tập đoàn các anh rồi đây! Sở Tiên rút điện thoại ra gọi cho Cổ Lực.
_Vậy được, em ở đây đợi, không cần phái người tới đón em đâu, vậy em đợi ở đại sảnh nhé!
Sở Tiên lắc đầu, hắn nhìn đồng hồ trên tay, đã gần mười giờ rồi mà còn chưa thèm đi làm.
Nhàn nhã nhìn ngó nam thanh nữ tú ở bên cạnh đang làm việc hắn bèn đứng dậy đi tới, ngồi cách đó không xa ngắm các người đẹp đốt thời gian cũng không phải phải một lựa chọn quá tồi.
_Này, anh bạn, anh cũng tới báo danh tham gia buổi đấu giá đúng không?. Sở Tiên vừa ngồi xuống thì bị một thanh niên sáp tới hiếu kì hỏi.
Sở Tiên quay đầu về phía có tiếng nói:
_Hửm? Buổi đấu giá??
_Đúng thế anh bạn, chả lẽ cậu không phải hả? Nhìn cậu ăn vận như vậy không phải là tới báo danh thì là gì? Với cả hôm nay người đến cũng khá là nhiều, áp lực lớn lắm!. Anh thanh thiên đó hồn nhiên như thể quen thân với Sở Tiên lắm.
Sở Tiên lắc đầu:
_Không phải đâu, tôi không phải tới tham gia báo danh gì gì đâu, tôi chỉ đang đợi người thôi!
_Haha, nhìn tướng mạo với body của cậu tôi cứ tưởng là cậu tới báo danh cơ, vậy thì tốt rồi vậy thì tốt rồi, cậu không tới thì cũng bớt đi một đối thủ!. Thanh niên đó cười cười đùa giỡn.
Sở Tiên cũng quay ra cười đáp lại hắn, so với đám người đang đứng tại đó người thanh niên ấy trông rất đại chúng, cũng không mấy làm cao ráo, nhìn thoáng qua thì có vẻ thuộc dạng tính cách sôi nổi hoà đồng, nhưng cũng có thể phát hiện ra anh ta đang rất căng thẳng.
_Đây là cuộc đấu giá gì vậy, sao lại có nhiều người như vậy? Sở Tiên khá tò mò bèn hỏi tiếp.
_Cậu không biết à? Thanh niên đó nhìn cậu vô cùng kinh ngạc:
_Buổi đấu giá một năm tổ chức một lần hoành tráng nhất của tập đoàn Cổ Thị, tất cả đều là bảo vật cao cấp trên thế giới, cuộc đấu giá sẽ được tổ chức trong vòng hai ngày, người tới tham dự đều là thương nhân có quyền có thế cả!
_Ồ? Sở Tiên kinh ngạc gật đầu, hắn không ngờ tới là tập đoàn Cổ Thị lại còn có cả buổi đấu giá như thế này, nghĩ tới san hô đỏ của mình, hắn đột nhiên nảy ra ý tưởng.
_Trước buổi đấu giá làm thế nào để báo danh vậy? Sở Tiên hiếu kì hỏi.
_Buổi đấu giá của tập đoàn Cổ Thị cần mười nữ và năm nam tiếp đón quan khách, tiền lương mỗi ngày tám trăm tệ, tôi thuộc dạng làm ăn không cố định, nay có việc mai chết đói mà gặp phải cơ hội tốt như này chả khác gì bắt được vàng cả, nếu mà số tốt thì có thể vào đội ngũ model của tập đoàn Cổ Thị ấy chứ!. Người thanh niên đó giới thiệu.
Sở Tiên gật gù.
_Người anh em có bạn bè làm ở đây à?Thanh niên đó hiếu kì hỏi.
_Ừm, làm việc ở đây, chắc cũng sắp tới rồi!. Sở Tiên gật đầu.
_Ê ê, cậu bạn, nhìn người đẹp ở đằng kia đi, xinh xắn quá đi mất! Đột nhiên, anh thanh niên nó chép chép miệng phát ra tiếng động rất chi là lạ lùng, liền sau đó nhìn về phía hắn ra hiệu về hướng người đẹp.
Sở Tiên quay đầu lại nhìn thì quả nhiên phát hiện bên đó có một mĩ nhân, ngực to mông nở!
_Chậc chậc, hotgirl đây, cậu nhìn đôi môi đó kìa, đúng là...
Anh thanh niên đó lắp ba lắp bắp bình luận khiến Sở Tiên bật cười, nhìn cô gái đó bằng con mắt thích thú vô cùng.
Trong khi anh thanh niên đó đang liên mồm tán dương bỗng đột nhiên khựng lại.
Sở Tiên khó hiểu nhìn anh ta, tự dưng thấy anh ta đứng phắt dậy chỉnh sửa lại quần áo cà vạt.
_Lãnh đạo của tập đoàn Cổ Thị tới rồi! Cậu thanh niên dùng ánh mắt căng thẳng nhìn cậu.
Sở Tiên nhìn cậu ấy cười rồi nhìn qua phía đó.
Nhìn thấy một cô gái đi tới, chắc là xuất thân từ nghề người mẫu, chân dài miên man cùng khuôn mặt xinh đẹp vô cùng.
Nhìn thấy mĩ nhân đó bước tới, những người báo danh xung quanh đều đứng hết dậy.
_Thời gian không có nhiều, tôi sẽ chọn ra mười lăm người trong số các anh, tôi chỉ ai thì người đó qua đây là được! Người đẹp ở tập đoàn Cổ Thị nói thẳng.
_Anh anh, cả anh nữa...
Anh thanh niên bên cạnh vô cùng trông ngóng nhìn theo hướng người đẹp của tập đoàn Cổ Thị, thế nhưng nhìn thấy người được chọn ra ngày một nhiều lên anh ta đâm ra dần mất hi vọng.
_Người cuối cùng! Người đẹp ở tập đoàn Cổ Thị nhìn về phía vị trí của Sở Tiên rồi bước qua đó, chỉ vào người ngồi trên ghế:
_Người đang ngồi ở đó đi theo tôi!
_Ế? Sở Tiên hơi sững người, đứng dậy cười gượng:
_Người đẹp à, thật ngại quá, tôi không phải tới để báo danh, nếu không thì cô chọn anh bạn đứng đằng trước tôi đi, tôi thấy cậu ta ổn đấy!
_Không tới đây để báo danh vậy anh ngồi đó làm gì!. Cô gái đó nghe thấy Sở Tiên đáp liền ngẩn người ra, sốt ruột nhìn sang cậu thanh niên bên cạnh hắn mỉa mai:
_Đúng là hạng người nào cũng có thể tới báo danh được!
Sở Tiên nghe thấy vậy liền chau mày:
_Đây là đại sảnh, tôi đang đợi bạn, chắc cũng không cản trở gì tới công việc của quý cô chứ, còn nữa, tôi cảm thấy là một người của tập đoàn lớn, ít nhất cũng nên có văn hoá mới phải!
Người đẹp đó nghe thấy Sở Tiên nói vậy liền cứng tê cả mặt lại:
_Cậu nói sai rồi đấy? Chúng tôi là tập đoàn Cổ Thị chứ không phải nơi bán gà vịt, còn nữa, cậu nếu không phải tới đây để báo danh mà tới làm loạn thì cút mau đi cho tôi!
Cô gái đó vừa dứt lời thì người thanh niên ở bên cạnh khó chịu tới tức giận đỏ mặt tía tai, cúi gầm mặt xuống xấu hổ, nắm chặt bàn tay lại tức tối.
(1) Flagship ban đầu là thuật ngữ được dùng trong hải quân, có thể hiểu là một con tàu chủ đạo và quan trọng nhất.
Thuật ngữ này cũng để chỉ những "sản phẩm chủ lực" của một của công ty, hay một "thương hiệu hàng đầu" hay Flagship Store để chỉ các cửa hàng chính của hãng nổi tiếng các Flagship Store này thường nằm ở trong các khu mua sắm lớn các cửa hàng này chủ yếu nhắm vào các khách hàng có thu nhập cao với số lượng hàng hóa phong phú. Với mục đích không phải nhắm vào lợi nhuận mà quan trọng nhất là phải truyền tải hình ảnh, thu hút sự chú ý vào thương hiệu, khẳng định đẳng cấp và giúp thương hiệu nổi bật so với các đối thủ. (Chú thích từ người dịch).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.