Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 207: Rắn Biển Belcher




_Đi, chúng ta bơi vòng qua lũ rắn biển này!
Sở Tiên quay lại nói với đám lão Tầm một tiếng, bầy rắn biển này bọn họ không gây vào được.
Khi đi vòng qua khu đó, năng lực con mắt của thượng đế khoá chặt vào bầy cá, nhóm lão Tầm nhìn thấy bầy rắn biển bên cạnh chỉ biết bất lực mà lắc đầu.
_Ông chủ, tôi thấy nên để tiểu Giác ở lại trông chừng bầy rắn này, chúng ta về rồi đánh một chuyến tàu sang đây gom rắn về! Lão Tầm trông thấy bầy rắn béo bở nên cũng rỏ ra thèm thuồng.
Sở Tiên nghĩ ngợi liền gật đầu:
_Được đấy, tiểu Giác cậu ở lại đây nhé, nếu mà bầy rắn biển không tản đi thì chúng ta quay lại bắt chúng về!
_Vâng ông chủ! Từ miệng tiểu Giác phát ra tiếng nói của con người, cảnh này mà bị ai đó bắt gặp kiểu gì cũng đem hắn tới viện thí nghiệm mà tiến hành nghiên cứu cho xem!
Sở Tiên xoa xoa đầu hắn, rồi bơi về hướng xa, nhưng trong lúc đang bơi qua, con mắt của thượng đế của hắn vô tình liếc bày cá biển thì đột nhiên phát hiện ra một con rất quen.
Nói rằng con rắn biển này vô cùng quen thuộc bởi vì Sở Tiên đã không ít lần tìm kiếm tư liệu về loại cá này, thậm chí hội David cũng tìm kiếm không ngừng loại rắn biển ấy.
Đây là một con rắn biển toàn thân màu đỏ thẫm, mắt đỏ, nổi bật nhất trong bầy.
_Rắn biển Belcher, không thể ngờ tới lại chính là con rắn biển Belcher. Sở Tiên vô cùng phấn khích nhìn chăm chăm vào con rắn.
David cùng đám bạn của hắn đã cất công tìm hơn một tháng rồi, ở Việt Nam tìm kiếm nửa tháng trời nhưng cũng không có kết quả, họ còn đang chuẩn bị đi Thái Lan một chuyến để săn tìm.
_Bắt bây giờ hay là đợi! Sở Tiên có chút do dự, bầy rắn biển này có giá trị mấy tỉ lận, nếu như đợi bọn họ về mà bầy rắn này vẫn chưa tản đi thì đây đúng là một món hời cực lớn.
Nhưng nếu đi bắt con rắn biển Belcher này thì hiển nhiên bầy cá sẽ tản đi hết.
Đây là một quyết định vô cùng trọng đại!
_Thôi bỏ đi! Rất nhanh sau đó Sở Tiên lắc đầu, bầy rắn biển này không chừng sẽ tản đi trong chốc lát nữa thôi, rắn biển Belcher thì lại hiếm thấy vô cùng, rất khó để gặp, hơn nữa, quan hệ của David và mình lại tốt như vậy, không thể vì một điều không chắc chắn mà đánh mất đi cơ hội ngàn vàng này.
_Tiểu Giác, nhìn thấy con rắn biển màu đỏ đó chứ, bắt nó lại đây cho ta!. Sở Tiên bơi đến bên cạnh tiểu Giác chỉ về phía con rắn biển Belcher màu đỏ nói với hắn.
_vâng ông chủ! Tiểu Giác trồi lên mặt nước, nhìn vê phía con rắn biển, liền sau đó hắn hừng hừng khí thế bơi đến đến chỗ bầy rắn biển.
Tiểu Giác bá khí vô cùng, cả một bầy chi chít lít nhít rắn biển trong mắt hắn chỉ là một đám kiến không hơn không kém, lao trực diện về phía đó.
"Xoẹt xoẹt xoẹt!"
Tiểu Giác tới làm kinh động cả bầy rắn biển, chúng hoảng sợ bơi toán loạn về tứ phía.
Đây là kẻ thù trong giới tự nhiên.
Cá mập ăn rắn biển rõ ràng nó là thiên địch của rắn biển rồi, hơn nữa lại còn là loại kẻ thù không để đối phó được.
Đứng trước thiên địch to lớn, bầy rắn biển không còn một chút gì là đáng sợ nữa cả, ngược lại tiểu Giác không hề kiêng nể gì gạt một gạt, lập tức từng con rắn một phải dạt đường ra cho hắn.
_Ngưỡng mộ quá đi mất, tại sao cá mập có được khả năng miễn dịch độc rắn biển nhỉ, nếu như ta nuốt một con cá mập thì liệu ta có được khả năng miễn dịch đó không, chỉ e là hi vọng không lớn lắm!
Sở Tiên nhìn thấy tiểu Giác như hổ được thả vào bầy cừu mà ngưỡng mộ vô cùng.
Nhưng hắn nghĩ nếu bản thân nuốt nhiều loại cá vào thì năng lượng ắt cũng tăng cao theo, về sau này chắc cũng sẽ có được khả năng miễn dịch với độc tính!
Tiểu Giác tiến vào trong bầy rắn nước, ánh mắt chỉ chăm chăm vào con rắn biển Belcher màu đỏ.
Con rắn biển Belcher bị nhắm trúng vô cùng kinh hãi, nó vẫy vẫy cái đuôi bơi đi hòng trốn thoát.
Tiểu Giác nhếch khoé môi lên như thể cười chế nhạo, nhanh chóng và vô cùng mãnh liệt lắc cái đuôi của mình nhẹ nhàng đuổi theo con mồi, đưa móng vuốt ra bắt lấy nó.
"Khè khè!"
Con rắn biển thè cái lưỡi của mình ra doạ nạt, nhưng thực chất là nó đang vùng vẫy đấu tranh trong sự hoảng loạn.
_Lợi hại quá, cứ như là cao thủ bắt rắn vậy!
Sở Tiên nhìn thấy tiểu Giác bắt con rắn biển Belcher một cách ngon ơ, hắn liền trở nên hưng phấn tột độ.
_Ông chủ, bắt được rồi! Tiêu Giác đắc ý lắc lắc rắn biển Belcher trong tay.
_Cẩn thận chút, đừng làm nó chết! Sở Tiên vừa cười vừa nói với hắn.
_Ông chủ yên tâm đi! Nói rồi tiểu Giác đem con rắn biển Belcher để vào trong cái lưới.
Cái lưới này là tối qua lão Tầm đưa cho hắn, nói với hắn có thời gian thì đi bắt thêm rắn biển cho vào đó.
_Tốt, đưa ta đi! Sở Tiên đón lấy cái lưới từ tay tiểu Giác, chọt chọt vào trong nghịch con rắn biển Belcher, nó đột nhiên mở to miệng tính cắn hắn.
_Rắn biển Belcher được coi là con rắn biển độc nhất trên thế giới, vô cùng xung hãn, nhìn con rắn biển này cũng phải tầm năm năm rồi!. Sở Tiên cười.
Con rắn biển Belcher này nặng hơn năm cân, dài hơn hai mét, là một con rắn biển trưởng thành, chắc là sẽ phù hợp với yêu cầu của bọn David.
_Đi thôi! Sở Tiên nhìn thấy bầy rắn biển đã tản đi gần hết lắc đầu, liền sau đó bơi nhanh về phía bến cảng.
Tầm ba tiếng sau, bọn Sở Tiên lần lượt từ biển nổi lên, lúc này trời vẫn còn chưa sáng hẳn.
_May đấy, đây là Tứ Xuyên! Sở Tiên nhìn chung quanh, mặc dù không về lại được đúng bến cạng bọn hắn rời đi bàn đầu, nhưng cũng không rời xa khu vực Tứ Xuyên mấy.
_Ông chủ, tôi biết nơi này, cách phạm vi khu nuôi cá của Wang Galeoko không xa. Lão Tầm nhìn chung quanh liền nói.
_Hửm, khéo quá vậy, vậy chúng ta lập tức tới đó! Sở Tiên mừng rỡ gật đầu, sau đó đi theo sau lão Tầm.
_Chính là chỗ này, toàn bộ khu vực này đều là khu nuôi cá của Wang Galeoko. Lão Tầm đưa hắn đến một vùng biển nhỏ trong đất liền.
_Khu nuôi cá lớn thật đấy, to hơn cả hồ Phong - Đài ấy chứ!
Sở Tiên bị khu vực độc lập rộng lớn này làm cho choáng ngợp.
Khu vực biển trong đất liền, ở ngay lối ra vào có một cái đê chắn, nhìn rõ ràng sự phân cách, giống như một cái hồ độc lập vậy, không hổ danh là hộ nuôi cá to nhất Tứ Xuyên!
Sở Tiên thầm cảm thán cho sự đầu tư mạnh tay của hắn, nhưng mà số của hắn cũng không được tốt lắm.
_Các ngươi ở đây đợi ta nhé! Sở Tiên dặn dò xong bèn nhảy vào trong.
_Không tệ không tệ, các loại cá phong phú vô cùng, hơn nữa con nào cũng bự cả!
Vừa vào trong Sở Tiên đã vận dụng năng lực con mắt của thượng đế khiến cho đàn cá đông nghịt ở trong khu nuôi cá bơi về phía hắn, béo tốt vô cùng.
Biến thành cá!
Sở Tiên hơi cựa mình, trong nháy mắt liền biến thàng một quái thú dữ tợn dài hơn bốn mét.
Thống trị!
Sở Tiên bơi vào bên trong, mở hệ thống thống trị ra, các loại cá ở khu nuôi cá này to nhất cũng chỉ ba bốn cân, so với Sở Tiên thì cách một trời một vực.
Đứng trước một Sở Tiên dài hơn bốn mét thì những chú cá này dường như không có chút năng lực nào để phản kháng lại, một lần ăn một con, kể cả loài cá ba bốn cân cũng thế nuốt trong một lần ngoạm.
Lúc này nếu đứng từ trên cao nhìn xuống vị trí trung tâm trong khu nuôi cá thì chỉ thấy một màu đen kịt, tụ lại nhi nhít các loại cá, nhưng bầy cá này cũng đang “biến mất” với một tốc độ chóng mặt.
Về sau, Sở Tiên không dùng răng nhai nữa, trực tiếp nuốt luôn vào trong bụng, dù sao thì bụng hắn cũng là một cái hố không đáy!
Sau một hai tiếng, trời bắt dầu sáng dần lên, Sở Tiên lúc này cũng xảy ra sự biến hoá cực lớn.
Hình thể ban nãy của hắn mới chỉ hơn bốn mét mà giờ đây đã lên đến năm mét, đồng thời cơ thể cũng cường tráng hơn một vòng, nom vô cùng uy dũng đáng sợ.
Năng lượng tích trữ trong cơ thể cũng biến từ hơn hai ngàn hai trăm lên tới hai ngàn tám trăm mười lăm, thêm được gần tròn sáu trăm năng lượng.
Trong khi đó khả năng thống trị đã tăng lên chín con, cũng đồng nghĩa với việc hắn tổng cộng có thể thống trị hai mươi lăm con cá.
Cảm ứng nhìn chung quanh, Sở Tiên thấy không có người ngay lập tức chui ra ngoài, vuốt ve cơ thể được cường hoá của mình ban nãy hắn vô cùng đắc ý mỉm cười.
_Chắc là có để chống đỡ được sự tấn công của đạn rồi! Sở Tiên cười sau đó đi ra.
_Ông chủ, ở phía xa có người đang tới rồi, chúng ta cũng mau rời đi thôi! Lão Tầm nhìn thấy Sở Tiên bèn nói.
_Được rồi về thôi!
Sở Tiên gật đầu rồi đi về hướng khu biệt thự của Lý Long.
_Anh Sở Tiên anh quay lại rồi!
Lý Long đang tập gym thì nhìn thấy Sở Tiên quay về lập tức đi qua đón.
_Ừm, về rồi, mọi việc đã được giải quyết ổn thoả, nghỉ ngơi một lát rồi tôi sẽ về nước luôn!. Sở Tiên gật đầu.
Tắm táp xong, Sở Tiên nằm trên giường ngủ một mạch đến tận buổi chiều mới chịu dậy.
Lúc đi tới phòng khách thì nhìn thấy ba con Lý Long đang xem ti vi, Sở Tiên cũng ngó vào xem, ti vi đang chiếu cảnh một bãi biển, trên bãi biển có một con tàu đánh cá đã bị huỷ hoại nghiêm trọng, đồng thời còn có một cái xác.
_Tin tức gì vậy! Sở Tiên bước tới ngồi lên ghế Sopha hiếu kì hỏi.
_Anh Sở Tiên! Lý Long nhìn thấy hắn bước tới lập tức đứng lên, ba của cậu cũng đứng lên, hai ba con họ nhìn cậu bằng ánh mắt sợ sệt.
_Sao vậy, ngồi xuống đi! Sở Tiên cười.
_Anh Sở Tiên, tối qua các anh đụng phải bão biển à? Bây giờ ti vi đang chiếu tin tức, tối qua tại vịnh Thái Lan có bão biển tập kích giật cấp mười, rất nhiều tàu đánh cá ra khơi tối qua đều bặt vô âm tín, e là đã chìm dưới đáy biển rồi. Lý Long chỉ vào ti vi nói.
_Gặp rồi, chỉ có điều gặp may, cách bến cảng cũng không xa lắm, mặc dù thuyền bị đánh chìm dưới biển, nhưng chúng rôi đã bơi về!. Sở Tiên tường thuật lại một cách đơn giản.
_Vậy thì anh Sở Tiên số đỏ thật đấy!. Lý Long tin răm rắp vào lời hắn nói, hớn hở cười, ba Lý Long đứng bên cạnh miệng hơi đơ ra, mở một nụ cười gượng gạo hết sức.
_Về sau không một ai có thể làm khó chúng ta ở Tứ Xuyên nữa rồi, hi vọng công ty có thể nhanh chóng được thành lập, đánh bắt rắn biển không thành vấn đề, ngoài ra, nhớ lấy lời tôi nói, đừng có chỉ đơn thuần coi rắn biển là nguyên liệu để bán, chúng ta cũng có thể tự mình nghiên cứu, tìm thêm một vài chuyên gia đến giúp!
Sở Tiên nhắc nhở.
_Em biết rồi anh Sở Tiên, yên tâm đi, những việc này em đều biết cả! Lý Long đáp.
_Ừm, vậy tôi đi trước đây, có việc gì cậu có thể tìm lão Tầm!. Sở Tiên nhìn cậu gật đầu rồi đi ra phía ngoài.
Lý Long cũng đứng ngay dậy đi theo ra ngoài.
_Nhất Lư, cậu cũng ở lại đi.
Việc lái tàu trước kia đều do Nhất Kiếm đảm nhiệm, bây giờ Nhất Kiếm mất rồi thì để Nhất Lư thay thế vậy, mấy bữa nay lão Tầm cũng ra sức chỉ bảo cho cậu ta, bây giờ cũng đã không còn vấn đề gì nữa rồi.
Ngồi lên xe, Sở Tiên nhìn con rắn biển Belcher bên cạnh đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Rắn biển không thể mang lên máy bay được, nếu có vận chuyển về cũng phải qua kiểm tra kiểm dịch hết sức phức tạp.
_Điện cho David đến lấy trực tiếp, tin chắc rằng hắn sẽ vui mừng lắm!
Sở Tiên rút điện thoại ra, ấn vào một cái ảnh rồi gọi điện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.