Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 186: Rắn Biển Thái Lan




Mấy người bọn họ cầm thẻ đánh bạc đi dạo ở xung quanh, trò đơn giản nhất là mấy trò xúc xắc, đại tiểu, ba cây các loại…
- Nào, nào, Sở Tiên, chúng ta tới đây chơi tài xỉu một chút! Cổ Lực nhìn dạng đánh bạc này, tràn ngập hứng thú nói ra, nói về đánh bạc, hắn cũng chỉ mới chơi qua vài lần.
Sở Tiên tùy tiện gật gật đầu, ở bên cạnh đứng nhìn hai ván, lập tức đặt cửa lớn một vạn, Cổ Lực do dự một chút cũng đặt theo hắn.
- Wow, thắng rồi!
Cổ Lực hung phấn giơ tay lên ôm đầu, Sở Tiên cũng cảm thấy cao hứng, mặc dù thắng được tiền đối với bọn hắn cũng không đáng la gì, nhưng hưởng thụ cảm giác thắng lợi đúng là vô cùng thoải mái.
Lại tùy ý chơi thêm vài ván, có thua có thắng, cuối cùng cũng không tiêu tốn bao nhiêu.
- Tôi muốn chơi bài ba cây với Baccarat! Mười mấy phút sau, Sở Tiên nhìn ba mươi thẻ đánh bạc còn sót lại trong tay mình, nói với bọn Cổ Lực.
- Được! Bọn họ gật đầu với Sở Tiên.
- Đi kiếm tiền sửa chữa thuyền đánh cá thôi! Sở Tiên cười haha, lập tức đi đến chiếu bạc có bài ba cây ngồi xuống.
Chơi bài ba cây, Baccarat cùng những loại trò chơi cùng dạng, hắn có năng lực thị giác đặc biệt, cho nên về cơ bản là bất khả chiến bại.
Hắn có thể nhìn thấy bài của đối phương, vận khí của hắn lại không tệ cho nên sẽ không thua.
Năng lực thị giác đối với việc đánh bạc mà nói giống như một cái máy gian lận, nhưng hắn không có ý định sử dụng loại năng lực nay đi đến song bạc kiếm chác lợi lộc gì.
Có thể lên được du thuyền cờ bạc này đều không phải người đơn giản, nếu như hắn thật sự thắng tiền liên tục, bọn họ nhất định không bỏ qua, nếu bọn họ muốn, lại liên tục chia cho hắn lá bai nhỏ nhất, thì cho dù hắn có được năng lực đặc biệt cũng không có chỗ dùng đến.
- Tuy nhiên thắng mấy trăm vạn thì cũng không có vấn đề gì lớn. Sở Tiên cười cười, mặt mũi tràn đầy tự tin ngồi xuống.
Trên chiếu bạc có sáu người, đa số là người Châu Á như Hàn Quốc, Thái Lan, đánh bài không cần nói chuyện, một hành động tay đưa ra thì tất cả mọi ngươi đều hiểu, chỗ bọn họ cũng là khu giải trí bình thường, không có quy tắc điều lệ gì đặc biệt.
Sau nửa giờ, thẻ đánh bạc trên ngươi Sở Tiên đã đạt tới hơn bốn trăm vạn, đây còn la thỉnh thoảng hắn nhường đối phương vai ván.
"Ba!" Một tên trung niên người Thái Lan cầm bài trong tay, trên mặt hiện ra thân sắc phẫn nộ, gục đầu trên mặt bàn.
Còn có một người hơi hơi lắc đầu, đứng lên đi ra ngoài.
Sở Tiên cũng cười tủm tỉm đứng lên.
Cầm lấy thẻ đánh bạc trên mặt bàn, đi đến vị trí bên cạnh nghỉ ngơi.
Điều làm hắn ngoài ý muốn nhất, chính là người trung niên Thái Lan ngồi bên cạnh hắn, có một thiếu niên thỉnh thoảng nói với hắn điều gì đó, người trung niên đáp lại, không kiên nhẫn lắc đầu.
Sở Tiên đi đến, tên trung niên người Thái Lan này trong thơi gian hắn chơi đã thua hơn hai trăm vạn, trước đó thì không biết như nào.
- Ai da! Thiếu niên ngồi bên cạnh mặt mũi tràn đầy thống khổ, thỉnh thoảng nói.
Lúc này người trung niên kia đứng lên, từ trên ngươi ném ra một cái thẻ ngân hàng, lập tức đi về phía chỗ đổi thẻ đánh bạc.
Thiên niên lập tức đứng lên, lớn tiếng nói vài lời, nhưng lại bị người trung niên kia trực tiếp đẩy ra, thân hình thiếu niên lảo đảo một cái, ngã vào trên ghế sa lon.
Nhìn thiếu niên kia tự ngồi lẩm bẩm.
Trên mặt Sở Tiên nở ra nụ cươi đắng chát:
- Cái kịch bản này không đúng rồi, nếu đổi lại là một cô gái xinh đẹp, mình cũng sẽ mở rộng vòng tay, cô gái kia trượt chân ngã xuống, lập tức trở thành một cuộc gặp gỡ bất ngờ nha!
Nhưng cho dù không phải cô gái xinh đẹp, Sở Tiên vẫn tiện tay đỡ lấy, nhưng khi hắn nhìn thấy mấy dấu vết trên tay ngươi thiếu niên hắn vẫn có chút kinh ngạc.
- Ui! Thiếu niên có chút bốt rối liền vội vàng nói., tuy nhiên khi nhin thấy SỞ Tiên đang mang bộ mặt thăm dò liền nói một câu:
- Cảm ơn ngươi!
- Hả? Câu cám ơn này Sở Tiên lại nghe hiểu, mà ngươi nói cũng nói một cách rất tiêu chuẩn, liền hơi nghi hoặc hỏi lại hắn:
- Cậu biết tiếng Trung sao?
- Vâng, bà nội tôi la người Châu Á, tôi du học ở Trung Quốc, vưa tốt nghiệp xong, xin chào, vưa rồi cám ơn anh, tên tiếng trung của tôi là Lý Long! Lý Long nhìn hắn gật đầu nói.
- Ô, xin chào, tôi tên Sở Tiên, cậu đi cùng ai tới nơi này du lịch vậy? Sở Tiên gật đầu, sắc mặt có chút trầm xuống hỏi Lý Long.
- Đi cùng với cha tôi! Lý Long đắng chát cười cươi, ngẩng đầu nhìn về phía người trung niên đang ngồi trên chiếu bạc, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Sở Tiên nhin biểu hiện vừa rồi của bọn họ liền đoán được một chút, liền dò hỏi thử một câu:
- Cha cậu nghiện đánh bạc sao?
- Đúng vậy! Lý Long thở dài một hơi:
- Hằng năm mỗi khi kiếm được tiền ông ấy đều đổ hết vào sòng bài, lần này tôi vốn định đi theo ngăn cản ông ấy, nhưng vẫn ngăn không được!
Thất vọng tràn trề, Lý Long ngẩng đầu nhắc nhở Sở Tiên đầy thiện ý:
- Đại ca, anh không thể đam mê thứ cờ bạc nay đâu, cờ bạc này hại con người ta thê thảm đó.
Sở Tiên cươi cười gật đầu, lập tức ánh mắt nhìn về phía cánh tay hắn:
- Tay cậu tại sao lại có nhiều vết rắn cắn như vậy?
- Haha, anh nói cái nay sao? Lý Long cười cười, kéo cao tay áo lên:
- Đây đều là do lúc đi bắt rắn biển bị cắn, nếu bị rắn biển cắn thì về sau sẽ lưu lại vết sẹo như vậy.
- Rắn Biển? Sở Tiên có chút suy nghĩ gật đầu hỏi tiếp:
- Cậu ở Vịnh Thái Lan bắt rắn biển sao?
- Đúng vậy, nhà tôi ở một thành phố gần vịnh Thái Lan. Lý Long gật đầu:
- Cha tôi mở một công ty chuyên rắn biển, cho nên chúng tôi thưởng xuyên đi vao biển bắt rắn, không cẩn thận mới để lại vết sẹo.
- Ồ, tôi rất tò mò, ở Vịnh Thái Lan có rất nhiều rắn biển sao? Sở Tiên có chút hiếu kì hỏi.
- Rất nhiêu! Lý Long gạt đầu:
- Ở Vịnh Thái Lan có rất nhiều, nhưng gần hai năm nay, những loài rắn ở đó càng ngày càng ít, còn lại đều là loài rắn độc không có trong tài liệu, hiểu biết của mọi người đối với chúng rất ít, cho nên mỗi lần ra biển đều phải mang dụng cụ chuẩn bị tốt, nếu không mất mạng lúc nào cũng không biết, nhưng mà mặc đô phòng hộ đi bắt rắn biển lại chẳng thuận tiện chút nào.
- Phần lớn rắn biển đều ở tầng sâu, ma chúng tôi lại chỉ có thể bắt ở tầng trên mặt biển, chúng tôi thử dung thiết bị thăm dò, phát hiện ra ở sâu trong đáy biển có rất nhiều rắn biển, nếu như muốn bắt thì phải mua một số dụng cụ đặc biệt, nhưng đáng tiếc giá cả lại tiêu hao quá lớn, không đáng. Mấy tháng trước toàn bộ công ty mới bắt được một ngàn con rắn biển, tiên bán được đêu bị cha tôi đem đi đánh bạc thua sạch rồi.
Lý Long than thở, nhìn lại cha hắn, khẽ lắc đầu.
Sở Tiên gật đầu, lần trước hắn cùng David nói chuyện điện thoại, nghe nói hắn đang tiếp đón một người bạn ở Việt Nam, người đó kể rằng khi đi bắt rắn biển, còn chết mất vài người.
Đây là trong điều kiện hoàn hảo nhất, đầy đủ trang thiết bị hiện đại cũng vẫn sẽ xuất hiện nguy hiểm tính mạng, đủ thấy được bắt rắn biển nguy hiểm đến chừng nao.
- Đúng rồi, ở chỗ các cậu có rắn biển Belcher không, rắn biển Belcher loại hơn năm năm tuổi ấy? Sở Tiên do xét hỏi.
Bạn của David chính la vì tìm kiếm loại rắn biển này đã tổn thất hơn mất trăm vạn.
- Không có! Lý Long sững sờ, lập tức hỏi:
- Anh đối với rắn biển hình như rất có hiểu biết?
- Không phải, tôi có một người bạn, cha cậu ấy bị bệnh, cần dùng đến nọc độc của rắn biển Belcher.
- Rắn biển Belcher la một loại rắn biển vô cùng hiếm hấy, tôi từ nhỏ tới lớn chỉ gặp qua bốn năm lần, mấy năm gần đây đã rất ít nhìn thấy loại rắn này, tuy nhiên trong biển chắc hẳn là có! Lý Long đáp.
Sở Tiên gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.