Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 87: Ác Như Trâu






Sau khi tiếp nhận quân phục cùng quân hàm, Lý Thuần Quân theo lệnh của Đại Ngưu tìm đến căn liều dành cho người mới đến để nghỉ ngơi.
Đồng thời chuẩn bị tinh thần sẵn cho buổi huấn luyện sáng mai.
Bên trong căn lều lớn thấp thoáng có vài thân ảnh đã ở đó sẵn.
Dường như những người đó đều là những người đã đến đây từ trước, và Lý Thuần Quân thuộc tốp người đến sau.
Vén bức màn lên, Lý Thuần Quân bước vào bên trong, tùy tiện chào hỏi vài câu rồi lẳng lặng đi tìm chỗ nghỉ ngơi dành cho mình.
Vì lí do đến trễ nên căn lều này chỉ còn độc một chỗ ngủ duy nhất nằm trong góc tối, trông có phần đáng sợ.
Đúng là có hơi đáng sợ, nhưng đối với Lý Thuần Quân mà nói, nơi đó mới chính là thiên đường dành cho hắn.
Một nơi mà hắn không phải ở gần bất kì ai, và cũng không bị ai làm phiền.
"Tuyệt vời"
Lý Thuần Quân âm thầm hoan hô, đồng thời chạy tới chỗ đó thật nhanh, trước khi ai đó xung quanh xuất hiện làm khó hắn.
Cũng may là ở đây không có ai thất đức đến vậy.
Ngồi một mình trong góc tối, Lý Thuần Quân mang quân phục cùng một số vật dụng cá nhân nhanh chóng xếp vào trong tủ gỗ.
Sau đó, thay vì ngồi tám chuyện như bao người khác ở đây, hắn đã lựa chọn khép mình trong bóng tối mà tu luyện.
Hệ thống tu luyện giữa nhân tộc và ma tộc là tương đối khác nhau.
Bất quá, nhờ vào khối ký ức của Quân Thiên Tứ, hắn biết được mình cần phải làm gì để tiến vào cảnh giới tiếp theo.
Hắn muốn đột phá cảnh giới trước khi buổi huấn luyện diễn ra.
Hoàn toàn nhập tâm vào thế giới bên trong cơ thể, ý thức của Lý Thuần Quân đã hoàn toàn bị cách ly khỏi thế giới bên ngoài.
Thế nên, hắn hoàn toàn không nghe được những ma tộc xung quanh đang bàn luận về hắn như thế nào.

"Tên này cũng thật kì quái, vừa mới tới đây liền đã ngồi xuống tu luyện, không nói cũng không rằng, lẽ nào...!Hắn bị hâm sao?"
"Có thể là do thiên phú không tốt..."
"Không đâu, ngươi mau nhìn cặp sừng kia đi, nó không những không thô cứng mà còn vô cùng sáng loáng cùng cao quý, trông hệt như bạch ngọc vậy...!Điều này nói rõ huyết thống của hắn phi phàm, không phải hạng xoàng như chúng ta đâu"
"Thế thì vì cái gì hắn lại làm vậy?"
"Không biết, nhưng ta có cảm giác người này rất kì quái, không thể tùy tiện động chạm vào đâu, cứ coi như chưa thấy gì đi"
"..."
Sau một hồi bàn tán, chủ đề về Lý Thuần Quân đã dần trôi qua, và dường như không ai ở đây có ý định nhắc thêm gì về hắn nữa.
Còn chính chủ Lý Thuần Quân thì do mải mê tu luyện nên không biết gì cả.
Mãi đến khi chiều tối, khi cái bụng đã bắt đầu đánh trống biểu tình, hắn ta mới chịu ngồi dậy đi kiếm ăn.
"Thức ăn dự trữ vẫn còn...!Nhưng tốt nhất vẫn nên tiết kiệm đi"
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân đứng dậy ngắm nhìn không gian xung quanh một chút.
Bất ngờ là lúc này căn lều đã trở nên rất vắng người, không còn ồn ào náo nhiệt như lúc hắn mới vào đây nữa.
Có lẽ là họ đã ra ngoài ăn cơm chiều rồi đi.
Lê lết ra khỏi căn lều, ngay tức thì, một cỗ hương thơm kì lạ lập tức xông tới xâm chiếm lấy khoang mũi của hắn.
Hắn cũng thuận theo hương thơm kia mà đi, không lâu sau liền đã tìm tới chỗ phân phát cơm cho quân sĩ.
Giống như Lý Thuần Quân, hầu hết mọi người ở đây đều chưa đạt đến giai đoạn có thể tích cốc.
Hơn nữa, vì hành trình đến đây rất dài nên cơ thể họ cần bổ sung rất nhiều năng lượng, do vậy nên họ mau đói cũng không phải chuyện gì quá mức kì lạ.
"Đãi ngộ tốt thật"
Lý Thuần Quân chủ động bước đến trước quầy, lễ phép cất tiếng gọi các đầu bếp đang bận rộn trong kia.
"Muốn ăn gì?" Lập tức có thanh âm đáp lại Lý Thuần Quân.
"Cái gì cũng được, nhưng xin hãy làm đơn giản một chút" Lý Thuần Quân nói.
"Được, hiếm thấy ai dễ nuôi như ngươi đấy, tiểu huynh đệ" Một lão đầu bếp sang sảng cười to một tiếng rồi bắt đầu chuẩn bị suất ăn đơn giản cho Lý Thuần Quân.
Khoảng năm phút sau, suất ăn của hắn đã được hoàn thành.
Không thể không nói, tay nghề của lão đầu bếp này đúng là đỉnh thật.
Mặc dù những gì Lý Thuần Quân yêu cầu đều rất chi đơn giản, nhưng chỉ trong vòng năm phút mà hoàn thành đầy đủ năm món thì...!Thật quá đỉnh rồi.
"Tạ ơn"
Lý Thuần Quân chân thành nói một tiếng cảm ơn rồi mang suất ăn kia đi, để lại lão đầu bếp kia đang sững sờ nhìn hắn với ánh mắt cổ quái.
Lão gãi đầu, có chút không hiểu thấu lẩm bẩm: "Kì quái, thế hệ trẻ bây giờ vẫn còn người lễ phép như vậy sao?"
Đây rõ ràng không phải lần đầu lão nghe thấy ai đó nói cảm ơn mình...!Nhưng nói với thái độ chân thành như vậy thì lại rất hiếm gặp.
Đặc biệt là khi ở trong cái doanh trại ngư long hỗn tạp này.
"Dị biệt, dị biệt..." Lão trầm tư nhìn bóng lưng của Lý Thuần Quân một chút rồi thở dài, quay lại tiếp tục công việc của mình.
Lý Thuần Quân không nhận ra ánh mắt quái dị của lão đầu bếp, trái lại chỉ chăm chăm vào suất ăn của riêng mình.
Tuy là đồ ăn ở ma tộc đều cực kỳ không bắt mắt, nhưng về hương vị thì cơ bản không có chỗ nào để chê.
Kể cả các món ăn có đơn giản đi chăng nữa...!Thế nhưng khi đã qua tay lão đầu bếp đại tài kia, nó liền biến trở nên ngon miệng đến khó hiểu.
Muốn ăn thêm, nhưng Lý Thuần Quân lại ngại đi xin.
Kỳ thật, hắn cũng không nghĩ tới đột nhiên da mặt mình lại biến mỏng manh đến như vậy.
Thôi.
Dù sao thì hôm nay cũng không phải lần cuối cùng được ăn.
Không mất quá nhiều thời gian vào chuyện ăn uống, Lý Thuần Quân bưng mâm cơm trống không trở về trả cho tay đầu bếp kia.
Hắn mỉm cười, không keo kiệt vỗ mông ngựa một cái: "Tiền bối, đồ ngươi nấu đều rất ngon, thật sự cảm ơn"
"Tiểu huynh đệ, trông ngươi gầy như vậy, thật sự không muốn ăn thêm sao?" Lão đầu bếp mỉm cười hỏi thăm.
"Ách..." Lý Thuần Quân nghe xong, không khỏi có chút chột dạ: "Nhiêu đó cũng đủ no rồi, tiền bối không cần lo cho ta"
Không đợi lão hỏi gì thêm, Lý Thuần Quân liền chuồn đi mất dạng.
Thật ra hắn cũng không đi đâu xa, mà lại trở về trong căn lều tiếp tục tu luyện, không rảnh đi già mồm như những người ngoài kia.
"Rút kinh nghiệm, ngày mai liền vòi lão ta suất ăn phức tạp đi" Lý Thuần Quân tự nhủ một câu rồi thuần thục ngồi xếp bằng xuống, hai mắt nhắm nghiền, miệng niệm ma công, bắt đầu nạp khí tu luyện.
Trái ngược với cách tu luyện của nhân tộc, ma tộc thường coi trọng cường độ thể chất hơn tu vi của khí hải.
Thế nên, thay vì tu luyện từ trong ra ngoài, ma tộc lại luyện từ ngoài vào trong.
Hai cách tu luyện đều có những ưu nhược điểm riêng.
Ví dụ như mặc cho nhân tộc có tu vi thâm hậu đến mấy, thế nhưng một khi đã bị ma tộc áp sát, kiểu gì họ cũng sẽ bị chùy cho chết tươi...
Đổi lại là ma tộc, nếu như ma tộc không đủ khả năng để tiếp cận đối phương thì kiểu gì họ cũng sẽ bị nhân tộc xiên cho thành cái rổ.
Đó chính là ví dụ dễ thấy nhất.
Thế nên, nếu đứng trên phương diện người phán xét, Lý Thuần Quân vẫn không dám phán cái nào tốt hơn cái nào...!Bởi vì hai bên đều có những điểm khắc chế nhau cả, không thể tùy tiện nói loạn được.
...
...
Mất một đêm ròng rã tu luyện, rốt cục Lý Thuần Quân đã thành công phá cảnh.
Tố chất thân thể từ đó nhận được cải thiện vượt bậc, hẳn là đủ để hắn chống cự qua đợt huấn luyện lần này.
Hắn không rõ năm đó Quân Thiên Tứ đã làm gì khi đang ở giai đoạn này, nhưng đoán chừng những gì hắn ta làm cũng không khác Lý Thuần Quân là mấy.
Mặc quân phục thật gọn gàng, Lý Thuần Quân theo chân những người khác rời khỏi căn lều, lần lượt tiến đến chỗ thao trường...!Cũng là nơi bọn hắn sẽ tiếp nhận huấn luyện hôm nay.
Tại nơi đó, Đại Ngưu đã đứng chờ sẵn.
Phong cách của hắn vẫn nghiêm trang, giọng nói vẫn dõng dạc cùng cương nghị như ngày nào: "Xem ra đã đến khá đông đủ rồi nhỉ?"
Ra hiệu cho thuộc hạ đánh trống lên, Đại Ngưu lập tức dùng âm ba công, đem thanh âm truyền đi khắp cả doanh trại: "Từ giờ khắc này, bất cứ ai đến trễ đều sẽ bị phạt chạy năm mươi vòng sân, không hoàn thành thì không được ăn cơm!"
Lý Thuần Quân: "..."
Mọi người: "..."
Mỗi một vòng sân ngắn nhất cũng tính là cả trăm, thậm chí hai trăm trượng.
Thế mà cái tên này mở miệng ra là năm mươi vòng...!Lại còn không được ăn cơm...
Ác ma chắc?

Không ít người ở đây dù may mắn tới sớm những vẫn không nhịn được có chút mềm nhũn cả chân tay.
Không lâu sau, cả quân đoàn tân binh gồm hơn trăm người tất bật chạy đến đây tập hợp.
Nhưng bất kể là họ có giải thích kiểu gì, cho dù là bận đại tiện hay đau bụng đột xuất, họ cũng đều không thể tránh khỏi thứ hình phạt khủng khiếp kia.
Cho dù có là ma tộc đi chăng nữa, sau khi chạy từng ấy vòng...!Khá chắc sẽ có không ít kẻ trực tiếp lăn đùng ra bất tỉnh.
Vị đội trưởng này đúng thật là thân thiện nha...
"Nơi đây là quân doanh, nên tuyệt đối sẽ không có chỗ trống cho bất kì sai lầm nào" Đại Ngưu dùng thanh sắc cực kì lãnh khốc nói tiếp: "Từ nay đến mấy tháng về sau, bổn ngưu gia sẽ cho các ngươi nếm thử cái gì mới gọi là địa ngục trần gian!"
Nghe xong câu này, không ít tân binh ở đây bị hù cho phai màu.
Thậm chí ngay cả Lý Thuần Quân cũng có chút tái mặt, không nguyện ý đi theo vị đội trưởng quá mức lạm quyền này.
Thậm chí, nếu có đủ thực lực mà nói, nói không chừng Lý Thuần Quân đã lao lên đấm con trâu này một trận rồi cũng nên.
"Thù này ta ghim" Lý Thuần Quân thầm nghĩ: "Tùy theo cách huấn luyện của ngươi mà độ sâu của cái ghim này cũng sẽ tăng hay giảm theo"
Còn tưởng con trâu này tốt tính lắm, ai dè chưa gì con hàng này đã bày trò ỷ mạnh hiếp yếu, hừ!
Quá đáng!
Bất quá...
Sau này, hắn nhất định phải dậy sớm mới được.
"Mặc kệ mấy tên ngốc kia đi, giờ sẽ là chuyện của các ngươi" Đại Ngưu đội trưởng lại nói: "Mau theo ta qua kia, cầm binh khí lên và lao vào giết nhau đi"
Lý Thuần Quân: "..."
Mọi người: "..."
Đù, thật luôn?
"Đội trưởng, làm vậy hình như có chút..."
Một người trong số họ có chút sợ hãi lên tiếng hỏi thăm, nhưng hắn ngay lập tức bị Đại Ngưu ngắt lời: "Các ngươi nghĩ chiến trường là nơi nào? Là một nơi rất an toàn sao? Là nơi để các ngươi đá bóng sao?"
"Cho nên, trước khi các ngươi thật sự phải tiến ra nơi đó liều mạng, thân là đội trưởng, ta sẽ cho các ngươi làm quen với hương vị của cái chết...!Để khỏi phải lạ lẫm"
"!!?"
"Yên tâm, vì đây là huấn luyện nên sẽ không chết thật đâu..." Đại Ngưu mỉm cười, trông chất phác không khác gì ác ma: "Bất quá, nằm liệt giường vài bữa nửa tháng thì chắc là có đấy"
"..."
Lý Thuần Quân chắp tay, âm thầm mặc niệm cho toàn bộ các con dân xấu số ở đây.
Bọn hắn thật xui xẻo khi đụng phải ông thần la sát này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.