Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 192:




Chỉ trong một cái chớp mắt, đến hôm nay đã là đêm giao thừa. Mọi người trong biệt phủ đều đã phá quan từ trước đó với ý định cùng nhau đón một cái Tết thật ấm áp trước khi lại lần nữa ra ngoài đương đầu với bao la sóng gió.
Lý Tử Đằng hôm nay cũng đã trở về, trông nàng hiện giờ không khác là mấy so với lúc trước. Mặc dù Lý Thuần Quân có hỏi qua là nàng đã gặp phải kì ngộ gì, thế nhưng thứ đáp lại hắn từ đầu tới cuối vẫn chỉ là cái lắc đầu, tuyệt đối không chịu hé miệng dù chỉ nửa lời.
Thấy con gái đã không muốn nói, Lý Thuần Quân cũng không gượng ép nàng làm gì nữa. Dù sao thì với bổn phận là một người phụ thân, hắn nên tôn trọng những bí mật thầm kín của con gái.
Trái với bộ dạng điềm tĩnh như không của Lý Tử Đằng, Vân Phàm khi biết mình kém hơn Lý Hồng Trần một đoạn liền cắm đầu vào tu luyện hệt như một thằng điên.
Trước đó hắn còn nghĩ là mình mạnh hơn hai người họ một tí, nhưng sự thật bày ra trước mắt lại hoàn toàn trái ngược với những gì hắn đã nghĩ... Và càng quan trọng hơn là với cương vị là một người đang âm thầm theo đuổi Lý Hồng Trần, hắn tuyệt đối sẽ không để bản thân mình trở nên yếu kém hơn nàng!
<
Việc Lý Hồng Trần cùng Lý Tử Đằng cố gắng áp chế thực lực chỉ vì không muốn đả kích đến hắn đã khiến hắn rất cảm động... Nhưng, theo góc độ nào đó mà nói thì việc này chỉ càng làm hắn trở nên điên cuồng hơn mà thôi.
Thấy Vân Phàm bán mạng tập dượt không bỏ sót một giây nào, Lý Thuần Quân đã bắt đầu có chút hối hận vì tội vạ miệng.
"Vân Phàm, hôm nay hãy cố gắng nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ lên đường vào Hoàng đô chơi một chút cho khuây khoả" Lý Thuần Quân lên tiếng khuyên nhủ.
Vân Phàm hơi do dự một chút rồi gật đầu: "Chút nữa sẽ xong, sư phụ đừng lo"
Bản thân hắn tự biết chẳng mấy khi cả nhà có cơ hội sum vầy đủ mặt để có thể cùng nhau đi chơi Tết... Thế nên hắn mới tôn trọng những gì mà Lý Thuần Quân vừa khuyên mình.
Advertisement
Lý Thuần Quân thở dài, một bộ như muốn nói lại thôi.
Thấy Vân Phàm như lại muốn lâm vào con đường cũ, Lý Tử Đằng liền bước tới, thấp giọng dò hỏi: "Ngươi ổn chứ?"
"Thật hiếm khi thấy ngươi hỏi ta câu này, nhưng ta nghĩ là mình ổn" Vân Phàm vừa vung đao vừa trả lời: "Mặc dù ta vẫn sẽ tiếp tục nỗ lực, nhưng ta cũng không phụ tâm ý của các ngươi đâu. Lần này... Ta sẽ cố gắng chú ý đến giới hạn của mình"
"Điều gì khiến ngươi cố gắng đến vậy? Chẳng phải ngươi nói là mình đã từ bỏ cái lí tưởng ngốc nghếch kia rồi sao?" Lý Tử Đằng lại hỏi.
"Hừm... Ta cho rằng lí tưởng mới của mình là hoàn toàn xác đáng, nhưng dĩ nhiên là ta sẽ không nói cho ngươi" Vân Phàm cười nói: "Ngươi không hiểu được nỗi khổ của những kẻ thiên tư thấp kém như ta đâu, đừng hỏi nhiều làm trái tim đau"
Lý Tử Đằng thở dài một hơi đầy khó hiểu, sau đó lại khẽ giọng lên tiếng đề nghị: "Lát nữa đến kinh đô... Hãy đi chơi riêng với ta một chút"
Vân Phàm sững sờ, có chút phát mộng nhìn nàng: "?"
"Đồng ý hay liệt giường nửa tháng?"
"..., Ta có quyền lựa chọn sao?"
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Cuộc nói chuyện riêng của hai người dù khá kín kẽ nhưng vẫn không may lọt vào tai của một số nhân vật tai thính tại đây. Tiêu biểu là Mộ Khuynh Tiên, Lý Thuần Quân cùng cô em gái Lý Hồng Trần.
Mộ Khuynh Tiên chẳng qua chỉ hơi nhíu mày một tí, trong khi Lý Thuần Quân cùng Lý Hồng Trần thì hai mặt nhìn nhau, đồng loạt trợn mắt há hốc mồm.
Động trời rồi!
Đó đại khái là những gì mà hai cha con nhà này đang nghĩ.
"Mộ Khuynh Tiên, xem ra hôm nay ta không đi chơi riêng với ngươi được rồi" Lý Thuần Quân âm thầm truyền âm: "Ta phải bám đuôi hai tên này mới được... Hừm, ta đang rất muốn biết Tiểu Tử đang nghĩ cái gì trong đầu mà lại đi làm vậy"
Mộ Khuynh Tiên: "..."
Thằng cha này lại bắt đầu có những suy nghĩ phức tạp rồi đi?
"Tùy ngươi, nhớ tìm cách bù đắp lại cho ta là được" Mộ Khuynh Tiên rất chi là nhân nhượng đáp lại.
Với nàng, chỉ cần Lý Thuần Quân không bỏ mặc nàng để đi chơi với nữ nhân khác là được rồi, mọi chuyện sau đó liền dễ nói. Dù sao thì từ giờ về sau nàng vẫn còn rất nhiều dịp để đi chơi với hắn mà, bỏ lỡ một lần thì có sao đâu?
Nàng từ lâu đã không còn ích kỷ đến vậy.
Một lúc sau, truyền tống trận đã được Lý Thuần Quân bố cục hoàn mỹ. Cả đoàn người bước vào trong, sau đó cùng nhau xuyên qua không gian để dịch chuyển đến khu vực ngoại vi của Hoàng đô.
Ánh sáng qua đi, đoàn người được dịch chuyển đến khu vực rừng rậm cách Hoàng đô khoảng mười dặm đường. Với khoảng cách này, họ chỉ cần ngự kiếm mấy phút là đến nơi, cũng không tính là quá xa.
"Tiểu Huyên, Huyền Tử, Hư Tử, các ngươi định đi đâu?" Lý Thuần Quân hỏi.
"Chắc là đi ngắm pháo hoa giao thừa, sau đó lại vào Vạn Bảo Các vui chơi một chút. Nói sao thì nói, nhóm chúng ta hiện tại vẫn đang tương đối thiếu thốn vật tư tu luyện, cần phải bổ sung lại một tí" Khương Thải Huyên cười đáp.
Lý Thuần Quân cau mày, lục lọi túi không gian của mình một lát rồi ném vào tay Khương Thải Huyên một tấm thẻ: "Đây là vé thượng khách của Vạn Bảo Các, thứ này sẽ giúp ngươi có thêm một vài đặc quyền khi vào trong đó chơi đùa. Ngoài ra, ta có để lại một ít linh thạch bên trong tấm thẻ đấy, cứ dùng thoải mái đi, sau này lại tìm cách trả lại cũng được"
Khương Thải Huyên sáng mắt lên, lập tức lao tới cho Lý Thuần Quân một cái ôm đầy yêu thương: "Thúc thúc là nhất rồi, yêu thúc thúc lắm nha!"
"Rồi rồi, ngươi gọi ta là cha còn được, chút tiền bạc này thì có là gì đâu?" Lý Thuần Quân cười ha ha xoa đầu Khương Thải Huyên: "Mà lại, nhớ đừng làm nổi bật quá, kẻo lại bị tai mắt dính lên người"
"Tiểu Huyên nhớ rồi!"
Nhận phúc lợi xong, ba tỷ đệ họ Khương liền vui vẻ đi trước.
Còn về phần Vân Phàm cùng Lý Tử Đằng... Hai người đó đã sớm rời đi từ lúc nào không ai hay biết rồi. Điều này làm Lý Thuần Quân cùng Lý Hồng Trần bắt đầu cảm thấy chuyện này có chút tà môn.
Mộ Khuynh Tiên vuốt vuốt trán, không biết phải làm sao với hai người này nữa. Mà lại, nàng không muốn đi chơi một mình, nên có lẽ là nàng sẽ tham gia nhóm này... Chắc là vậy?
"Chúng ta cũng mau đi thôi, trước khi bị hai người đó bỏ lại quá xa"
Lý Hồng Trần gật đầu, lập tức ngự kích đuổi theo.
...
...
Không lâu sau đó, tại trên đường phố Hoàng đô nhộn nhịp vui tươi, nhóm hai người Vân Phàm cùng Lý Tử Đằng đã xuất hiện. Nhưng vì Lý Tử Đằng đã kịp thời đeo khăn che mặt lại nên hai người cũng không bị người ta chú ý cho lắm.
"Lần này thì đừng có vô ý chụp tú cầu nữa, coi như ta cầu xin ngươi" Lý Tử Đằng nói.
Vân Phàm cười ha ha khoát tay: "Đầu năm đầu tháng ai lại đi tổ chức lễ tuyển chồng cơ chứ, ngươi khéo đùa rồi"
Vừa mới nói xong thì một quả tú cầu đã từ phương nào bay tới, trực diện đập thẳng vào mặt Vân Phàm: "Hự!"
Lý Tử Đằng: "..."
Không đến nửa giây, Lý Tử Đằng thuận theo bản năng chụp lấy cánh tay Vân Phàm rồi kích hoạt độn thuật chuồn đi mất... Ân, trước khi bị người ta phát hiện.
Hai người vừa đi chưa được bao lâu thì một bé gái đã lon ton chạy tới nâng quả tú cầu lên, cười hì hì nói: "Gia gia, thứ này chơi vui quá đi! Ta có thể mang về chơi với các bạn được không?"
"Cái này không phải thứ để chơi..." Lão gia gia có chút dở khóc dở cười giật lấy quả tú cầu, sau đó ném trả lại cho người bán.
Vừa hay, phương hướng quả mà tú cầu rơi trúng lại chính là đầu của Vân Phàm.
Vừa rồi Lý Tử Đằng vốn đã định dẫn Vân Phàm chạy thật xa ra khỏi chỗ này, nhưng ngay sau đó nàng lại phát hiện ra quả tú cầu này vốn không phải do một nữ nhân nào đó ném ra nên nàng mới dừng lại.
Kết quả là... Ân, dưới cơ duyên xảo hợp, thần linh chiếu khán, nó lại đập vào đầu Vân Phàm thêm một lần nữa.
Tà môn!
"Xin lỗi tiểu ca! Lão già này mắt kém, không may chọn nhầm địa điểm rơi rồi" Lão nhân có chút xấu hổ giải thích.
"Không sao, ta quen thuộc" Vân Phàm khẽ cười khoát tay, nhặt lấy quả tú cầu rồi thay mặt lão nhân trả lại cho người bán.
Mà ở đằng xa, lão nhân lúc này vẫn đang có chút không hiểu thấu trước câu trả lời của Vân Phàm.
"Quen thuộc" là ý tứ gì?
"Lão bá đừng để ý, tên này mắc bệnh thần kinh đã lâu chưa khỏi nên có đôi khi hắn ta sẽ không khống chế được miệng lưỡi của mình" Lý Tử Đằng lên tiếng giải thích.
Vân Phàm: "..."
Bằng vào sự tinh tế của mình, Vân Phàm dễ dàng nhận ra là vị tiểu tổ tông này đang nổi giận... Thế nên tốt nhất là hắn đừng nên chen mồm vào nói chuyện, kẻo lại rước hoạ vào thân.
Mà lại, chính bản thân hắn còn cảm thấy thể chất của mình đang quá mức tà môn nên hắn cũng không có cơ sở để phản bác lại cơn giận của nàng.
Nghe Lý Tử Đằng giải thích, lão bá chỉ tỏ vẻ thông cảm khuyên nhủ vài câu rồi dẫn đứa cháu nhỏ nghịch ngợm rời đi.
"Đi thôi"
Lý Tử Đằng nói rồi cất bước đi trước, trong khi Vân Phàm chỉ có thể giữ im lặng mà lẽo đẽo đi theo.
"Ngươi thích muội muội đúng không?"
Trong lúc Vân Phàm còn đang sợ hãi dè chừng thì Lý Tử Đằng đột nhiên nói một câu như vậy, làm hắn không nhịn được sững sờ chết trân ra đó, cả ngày trôi qua những vẫn không nói ra được lời nào.
Lý Tử Đằng cũng không quay đầu lại, chỉ đứng yên ở đó chờ đợi câu trả lời của hắn.
Mất một lúc lâu để tỉnh hồn, Vân Phàm hít một hơi thật sâu rồi hỏi: "Nếu ta nói đúng vậy thì sao?"
"Chả sao cả, ta cũng không có giết ngươi, thế thì ngươi còn sợ hãi cái gì?" Lý Tử Đằng nhoẻn miệng cười: "Muội muội ta ngốc lắm, nàng không thường để ý đến những hành động nhỏ nhặt của người khác đâu... Trong khi ta thì hoàn toàn ngược lại"
"Đối với ta mà nói, việc ngươi thích muội muội đã bày ra quá rõ ràng rồi... Và lí do khiến ngươi cố gắng cũng vậy, kể cả ngươi có không nói thì ta vẫn biết, thậm chí hành động đó càng xác minh cho những gì ta đã đoán là đúng" Lý Tử Đằng nói tiếp.
"Biểu hiện của ta trông lộ liễu lắm sao?" Vân Phàm có chút hoảng hốt.
"Không hẳn, nguyên do ta nhận ra đơn giản chỉ vì ta trưởng thành hơn muội muội mà thôi" Lý Tử Đằng cười nói: "Ta nhận ra thứ cảm xúc ẩn chứa trong mắt ngươi khi ngươi nhìn muội muội, nhưng còn muội muội thì lại không... Có lẽ nàng vẫn chưa đủ lớn để biết được thứ cảm xúc đó là gì"
"Ngươi trông vậy mà... Nhạy cảm hơn ta nghĩ..." Vân Phàm có chút kiệt lực nói.
"Đừng xem thường giác quan của nữ nhân chứ, nó đáng sợ hơn những gì ngươi nghĩ rất rất nhiều lần đấy"
Vân Phàm trầm mặc. Đến giờ thì chắc là hắn đã biết được lí do đằng sau chuyện nàng muốn đi riêng với hắn rồi.
Lý Tử Đằng cũng không nói gì, chỉ duy trì một nụ cười mỉm mà nhìn hắn.
"Ngươi vẫn còn gì đó muốn nói với ta nữa đúng không?" Vân Phàm hỏi.
"Hửm? Mà thôi, ta cũng không phủ nhận điều đó" Lý Tử Đằng tỏ vẻ ngạc nhiên rồi khẽ gật đầu.
Thấy nàng dễ dàng thừa nhận, Vân Phàm liền hơi cau mày lại. Hắn dần nhận ra đây mới là vấn đề quan trọng nhất trong cuộc nói chuyện lần này.
"Thế, chuyện đó là gì?" Vân Phàm một mặt nghiêm túc tiếp tục hỏi.
"Nói sao nhỉ... Hừm..." Lý Tử Đằng hơi suy tư một lúc rồi cười nói: "Vì một vài lí do, nếu đã muốn theo đuổi muội muội thì ngươi còn phải theo đuổi luôn cả ta nữa"
Vân Phàm ngây ra: "Hả!?"
Nơi xa, Lý Thuần Quân đang nghe lén cuộc trò chuyện cũng không nhịn được thất thanh kinh hãi: "Hả!?"
Cũng may là hắn đã bịt tai Tiểu Hồng Trần từ sớm, bằng không thì to chuyện rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.