Vài tháng sau.
Như những gì đã hứa với Vân Phàm, trong những ngày này, hầu hết khối lượng công việc của Lý Thuần Quân đều là dạy dỗ cho Vân Phàm cùng hai đứa con gái tu luyện. Từng ngày từng ngày cứ yên bình như vậy mà trôi qua, cũng không quá lâu sau... Khí trời đã dần phát sinh những thay đổi rõ rệt, trở nên lạnh hơn trước rất nhiều.
"Mùa đông đã đến rồi sao?" Lý Thuần Quân ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, miệng khẽ thở ra hơi khói: "Có lẽ ba đứa nhỏ kia cũng sắp về rồi đấy nhỉ?"
"Sư phụ đang nói đến ba tỷ đệ Khương Gia phải không? Thường thì họ sẽ về trước khoảnh khắc giao thừa một ngày... Nên chắc là khoảng tuần nữa họ mới về kịp" Vân Phàm ngồi tại bên cạnh nói.
"Thế sao?" Lý Thuần Quân xoa xoa cằm, lẩm bẩm nói khẽ: "Tuy có hơi lâu một chút nhưng thôi kệ đi, ít nhất thì hiện tại chúng vẫn an toàn"
<
Vân Phàm nghe thấy câu ấy, nhất thời không hiểu mô tê ra sao. Nhưng đồng thời hắn cũng biết đây là chuyện hệ trọng nên cũng không có ý định nhiều chuyện.
Không lâu sau đó, Mộ Khuynh Tiên xuất hiện với đôi mắt đang lộ vẻ suy tư. Nàng nhận ra chỉ mấy hôm nữa là đến Lễ Giáng Sinh rồi, vậy nên nàng hiện tại đang phân vân không biết mình nên tặng hắn cái gì vào ngày hôm đó.
Tất nhiên, ở thế giới này thì hoàn toàn không có khái niệm "Giáng Sinh", và ngày lễ này cũng chỉ là thứ mà nàng tình cờ bắt gặp được khi đang du hành giữa các thế giới mà thôi...
Nhưng trọng điểm là khi trái tim này còn đang đắm chìm trong tình yêu, nàng nhất định sẽ nắm lấy mọi cái cớ để có thể bồi dưỡng tình cảm với Lý Thuần Quân.
Nhưng mà... Phải tặng cái gì mới được?
Mộ Khuynh Tiên đột nhiên nhận ra một vấn đề rất lớn.
Advertisement
Lý Thuần Quân thích đọc sách, nàng biết chứ... Nhưng tặng sách cho hắn thì nghe không được hay cho lắm. Vì chuyện này cứ cho nàng cảm giác hệt như mình là một người mẹ cứng nhắc, hằn học với con cái của chính mình vậy.
Càng đáng giận hơn là... Ngoài sách ra, nàng không biết Lý Thuần Quân có thích cái gì khác hay không!
"Tiêu rồi, vẫn chưa đủ độ thấu hiểu..."
Lý Thuần Quân: "Hả?"
"Không có gì, không có gì hết" Mộ Khuynh Tiên có chút lúng túng lắc đầu.
Bí mật! Phải bí mật!
Lý Thuần Quân mắt lớn mắt nhỏ nhìn nàng, trên mặt lộ rõ vẻ không tin cùng đôi chút cảnh giác... Từ biểu cảm này, nàng có thể dễ dàng đoán ra là hắn lại đang nghĩ rằng nàng có ý đồ xấu gì đó với hắn.
Sao hắn không tin tưởng nàng hơn cơ chứ?
Nàng không nhớ trong khoảng thời gian này mình đã làm gì khiến cho Lý Thuần Quân cảm thấy không an toàn.
Nàng không đánh hắn, không mắng hắn, ngược lại còn thả Đại Khuynh Tiên ra yêu chiều hắn đến tận nóc... Thế thì hắn còn cảnh giác với nàng làm gì?
"Gay rồi, sao ta không nhận ra chuyện này sớm hơn cơ chứ?" Mộ Khuynh Tiên có chút phiền muộn thầm nghĩ: "Quyết định rồi, ta nhất định phải nhân cơ hội này gây dựng lại niềm tin mà hắn dành cho ta"
Là một nữ nhân với trái tim chứa đầy ham muốn chiếm hữu, nàng tuyệt đối không chấp nhận việc Lý Thuần Quân cảm thấy nghi ngờ về tình cảm mà nàng đang dành cho hắn... Thế nên, nàng muốn chứng minh!
Nàng muốn chứng minh mình hoàn toàn thật lòng với hắn!
Trong lúc cảm thấy nguy nan, nàng đã dần nhớ lại lời căn dặn của thập tam công công trước khi ra đi:
"Chủ thượng, đàn ông thường có xu hướng quan hệ với càng nhiều nữ nhân càng tốt. Đây là bản năng duy trì nòi giống tồn tại từ thời nguyên thủy rồi, không phải ai cũng có thể khống chế được đâu"
"Để có thể giữ một nam nhân mãi mãi ở bên cạnh mình thì chỉ mỗi việc quyến rũ cùng giao hợp thể xác là hoàn toàn không đủ... Do vậy, ngoài vấn đề thể xác, người còn phải làm rất nhiều, rất nhiều chuyện khác song song với đó để có thể hoàn toàn chiếm lấy trái tim của hắn"
Đến lúc này nàng mới nhận ra chuyên gia tâm lí của nàng không hề nói sai, vì sự thật đã chứng minh chỉ mỗi hoan hợp thể xác là hoàn toàn không đủ!
Bầu bạn với hắn mỗi đêm hoàn toàn không giúp nàng xây dựng lòng tin trong lòng hắn... Đây là chuyện đã quá rõ ràng rồi! Hắn vẫn rất sợ nàng kia mà!
Người khác khi nhìn vào đều có thể cho rằng nàng chẳng qua chỉ đang suy nghĩ viển vông... Nhưng nàng mặc kệ! Mặc kệ là hắn có đang mất niềm tin vào nàng hay không, nàng vẫn cứ làm!
Nàng vốn là một người tham lam mà!
"Hừ, đợi đấy"
Mộ Khuynh Tiên đột nhiên phồng má quay lưng trở về, dùng sức đóng sập cửa phòng lại làm Lý Thuần Quân không nhịn được giật bắn mình.
"Đậu phộng, ta chỗ nào đắc tội nàng ta rồi? Hình như không có nha?" Lý Thuần Quân có chút thất thố gãi gãi đầu.
Vân Phàm khẽ gật đầu.
Từ góc nhìn của hắn, hắn không thấy sư phụ đắc tội sư nương chỗ nào cả... Nói tóm gọn là đang lúc nói chuyện thì sư nương đột nhiên nổi giận bỏ đi, hoàn toàn không thèm giải thích!
"Sư phụ, thì ra nữ nhân đều khó hiểu như vậy sao?" Vân Phàm hỏi.
"Ta từng bị sư nương của ngươi giận vu vơ mấy lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ta trở nên vô lí đến vậy... Thật là kì quái, mấy ngày qua ta có làm gì đâu nhỉ?" Lý Thuần Quân vẫn một mặt không hiểu thấu nhéo nhéo cằm.
Suy nghĩ mất một hồi lâu nhưng vẫn không thể thấu hiểu được, Lý Thuần Quân liền dứt khoát lựa chọn từ bỏ.
Có ngu mới đi suy đoán tâm tư của nữ nhân... Và nhất là loại nữ nhân khó đoán như Mộ Khuynh Tiên.
Đừng trách hắn đầu óc đơn giản, hắn là thật sự không thể hiểu được.
"Thấy không, có vợ nó phiền phức thế đấy. Ta thật lòng khuyên ngươi trước khi bản thân trở nên đủ lớn mạnh, ngươi tuyệt đối đừng nên lấy vợ, tuyệt đối không!"
Sau một lúc cân nhắc, Lý Thuần Quân lại nói thêm: "Hoặc là làm theo hướng ngược lại cũng được đấy. Vân Phàm, ngươi sở hữu thiên phú làm Chạn Vương rất mạnh, thế nên nếu có muốn lấy ai đó thì nhớ lấy nữ nhân nào mạnh mạnh một chút cho sư phụ được nhờ"
Vân Phàm: "..."
Sư phụ, rõ ràng đang rất cảm xúc nha! Đừng có thêm câu sau vào chứ!
Hơn nữa thiên phú làm Chạn Vương là cái quỷ gì? Nghe hoàn toàn không lọt tai nổi!
"Nói đến cũng kì lạ, rõ ràng là được nhiều nữ nhân theo đuổi như vậy, thế mà ngươi vẫn còn cảm thấy cô độc được sao? Tiểu Phàm Tử, ngươi lạ thật đấy" Lý Thuần Quân cười nói. Truyện Hài Hước
"Trong số họ sẽ có mấy ai thật lòng với ta cơ chứ?" Vân Phàm khẽ lắc đầu: "Nhất là ả ma nữ Hợp Hoan Tông kia... Chỉ nghe danh thôi là ta đã không muốn đến gần rồi"
Lý Thuần Quân: "..."
"Được Hợp Hoan Thánh Nữ uy danh lừng lẫy nhìn trúng nha... Tiểu Phàm Tử, nhà ngươi đúng là phúc vận đầy mình" Lý Thuần Quân cười quỷ quyệt: "Cưới nàng luôn đi, sợ gì? Hợp Hoan Tông dĩ nhiên không phải tông phái nhỏ đâu, cưới nàng rồi ngươi sẽ được lợi ích rất lớn đấy"
"Sư phụ, người có thôi việc bắt nạt ta đi có được không? Mấy lời vừa rồi... Người đệ tử này chỉ mới nghe thôi đã cảm thấy đau thận rồi" Vân Phàm có chút bất mãn nói.
Lý Thuần Quân cười ha hả.
"Ta mới rời đi có một chút mà ngươi đã bị loại nữ nhân đó nhìn trúng rồi sao?"
Bất chợt, một thanh âm dễ nghe vang lên sinh sinh chặt đứt tiếng cười của Lý Thuần Quân. Lý Hồng Trần đã xuất hiện với sắc mặt không được tốt lắm, nhưng có lẽ không phải vì chuyện của Vân Phàm mà ra.
"Ngươi lo cho ta sao?" Vân Phàm nhãn thần có hơi sáng lên.
"Không hề, nhà ngươi phước lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ không xui xẻo đến mức rơi vào tay nữ nhân đó đâu" Lý Hồng Trần ra sức khoát tay phủ nhận, sau đó lại quay sang hỏi Lý Thuần Quân: "Lão cha, ngươi có thấy tỷ tỷ đâu không?"
"Không nhìn thấy, nàng đi đâu rồi sao?"
Lý Hồng Trần khẽ gật đầu, lông mày hơi nhíu lại: "Từ sáng đến giờ không thấy đâu... Hay là nàng lại chạy đi đâu đó chiêu âm rồi? Nghĩ lại cũng phải, giờ đang là mùa đông mà... Tuy không phải thời điểm âm khí hưng thịnh nhất nhưng chí ít thì nó cũng không tệ đối với tỷ tỷ"
Lý Thuần Quân khẽ thở dài.
"Đúng rồi lão cha, gần đây ngươi có thiếu gì không?" Lý Hồng Trần lại đột nhiên hỏi.
"Ý ngươi là sao?"
"Kiểu như tài nguyên tu luyện... Hoặc là bảo cụ, pháp cụ gì đấy" Lý Hồng Trần nói.
"Hừm... Chắc là vế hai rồi, gần đây ta đang không có vũ khí xịn trong tay, chỉ có thể dùng tạm bợ vài loại" Lý Thuần Quân xoa cằm đáp lại: "Nhưng đột nhiên ngươi hỏi vấn đề này làm gì?"
"Con gái muốn tặng quà cho lão cha già ngốc nghếch của mình ấy mà" Lý Hồng Trần cười hì hì nói.
"Giỏi lắm, ngứa đòn rồi đúng không?" Lý Thuần Quân xoa xoa nắm đắm, ánh mắt nhìn thẳng về phía mông của Lý Tử Đằng: "Đã lâu rồi không dạy dỗ ngươi một phen, giờ mà đánh vào chắc đã tay lắm nhỉ?"
Lý Hồng Trần hoảng hốt che quả đào của mình lại, một bên ra sức thương lượng: "Muốn đánh cũng được... Nhưng tuyệt đối không phải chỗ này! Lão cha, giờ ta đã là nữ tử thành thục rồi, ngươi mà đánh vào đây thì sau này ta làm sao dám ra ngoài nhìn mặt người khác nữa?"
"Cũng phải nhỉ, con gái đã lớn rồi..." Lý Thuần Quân lại tiếc nuối thở dài.
Lý Hồng Trần cười tinh quái, trước khi Lý Thuần Quân kịp phản ứng đã nhanh chân chuồn đi mất... Bởi vì nàng đã hoàn thành công chuyện của mình rồi, không cần thiết phải ở lại đây nữa.
Day dưa với lão cha quá lâu sẽ có nguy cơ mông sưng đỏ. Và nàng từ lâu đã không còn là một đứa trẻ hư hỏng nổi loạn rồi!
"Trông ngươi có vẻ rất thất vọng nhỉ?"
Khẽ nhấp một ngụm trà nóng, Lý Thuần Quân lại nhìn Vân Phàm bằng một ánh mắt đầy chế giễu. Cứ như thể ánh mắt kia đang nói: "Ngươi thật sự cho rằng con gái ta dễ dãi như vậy ư? Lầm to!"
Vân Phàm chỉ cúi gầm mặt mà không trả lời. Nhưng Lý Thuần Quân có thể xem sự im lặng này như một loại ngầm thừa nhận.
Sau một hồi trầm mặc suy nghĩ, Vân Phàm lại ngẩng đầu dậy, một mặt chân thành hỏi Lý Thuần Quân: "Sư phụ, năm xưa sư nương là vì lí do gì mà yêu người? Nàng thích người ở điểm nào? Có thể cho ta biết được không?"
"Chịu, ngươi đi mà hỏi nàng ấy" Lý Thuần Quân nhún vai.
"Đến người cũng không biết?" Vân Phàm có chút nghi ngờ.
Lý Thuần Quân khẽ thở dài: "Ta biết chứ, nhưng ta lại cứ có cảm giác nó không thực tế cho lắm... Cụ thể thế nào thì ngươi cứ vác mặt đi hỏi nàng đi, có một số chuyện chỉ mình nàng mới biết được thôi"
"Hỏi sư nương sao..." Vân Phàm gãi gãi đầu, sắc mặt lộ vẻ sầu muộn nói ra: "Nhưng ta cứ có cảm giác sư nương không để tâm đến ta cho lắm... Sư phụ thật sự cho rằng sư nương sẽ đồng ý chia sẻ với ta những vấn đề thầm kín này sao?"
"Khả năng không cao" Lý Thuần Quân gật đầu thừa nhận.
Lý Thuần Quân cũng biết đôi chút về tính cách của Mộ Khuynh Tiên. Nàng chính là dạng người như vậy, ngoài bản thân hắn cùng hai đứa con gái ra thì nàng căn bản không hề để tâm đến bất kì ai khác, kể cả đó là Vân Phàm - kẻ có khả năng sẽ trở thành con rể của nàng.
Thế nên, chuyện nàng chia sẻ tâm tư của mình với Vân Phàm... Chỉ nghe thôi liền đã biết là không thể nào xảy ra rồi.
"Tiểu tử này đang cố tìm cách rút ngắn khoảng cách với Tiểu Hồng Trần của ta sao..." Lý Thuần Quân thầm nghĩ: "Ta cũng muốn cho hắn lời khuyên lắm... Nhưng con gái đã lớn rồi, kể cả ta cũng không mấy khi đoán được ý nghĩ của con mình... Thế thì ta làm sao đưa ra lời khuyên bây giờ?"
Lý Thuần Quân chính thức bó tay chịu trói.
"Tiểu Hồng Trần rất thích đồ ăn ngon, đặc biệt là món lẩu chua cay, càng cay càng tốt" Lý Thuần Quân đột nhiên mở miệng: "Nếu muốn thu hẹp khoảng cách với nàng thì tốt nhất là ngươi nên bắt đầu từ dạ dày của nàng... Chỉ vậy thôi"
"Đó là tất cả những gì mà sư phụ có thể giúp cho ngươi, Tiểu Phàm Tử"
Vân Phàm nghe xong, nhãn thần lập tức sáng lên như đuốc.
Nhưng cũng chỉ ngay sau đó, khi đã nhận ra ẩn ý giấu trong lời nói của Lý Thuần Quân, Vân Phàm mới xấu hổ gãi gãi đầu: "Sư phụ... Người nhận ra rồi sao?"
"Ta ăn cơm còn nhiều hơn ngươi ăn muối đấy" Lý Thuần Quân cười nhạt: "Nha đầu đó sau này tất sẽ thành đế vương một cõi... Thế nên, nếu đã muốn theo đuổi nàng thì ngươi nhất định phải cực kì nỗ lực, thậm chí còn phải nỗ lực hơn bất kì ai trên thế giới này"
Vân Phàm khẽ gật đầu.
Quen nhau lâu ngày, Vân Phàm cũng biết Lý Hồng Trần thân mang khí khái của bậc đế vương... Mặc dù nó vẫn chưa lộ rõ, nhưng chỉ nhiêu đó là đủ để Vân Phàm phần nào nhận thức ra được vận mệnh phi thường của nàng.
"Cố gắng là tất cả những gì mà ta có, thưa sư phụ... Chỉ riêng chuyện này thì ta không thua bất kì kẻ nào đâu" Vân Phàm nở một nụ cười đầy tự tin vỗ vỗ lên thanh đao bên hông mình: "Coi như là không thắng được trái tim của nàng, cả đời này ta vẫn sẽ bảo vệ nàng... Vì đó chính là lời thề của ta"
"Thế sao?" Lý Thuần Quân chỉ mỉm cười rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Tuyết đã bắt đầu rơi rồi? Lại một năm nữa sắp sửa trôi qua..."
"Cơ mà năm nay tuyết rơi sớm thật đấy. Xem ra lại một trận phong ba bão táp nữa sắp sửa ập tới rồi sao..." Lý Thuần Quân lại khe khẽ thều thào.
Vân Phàm nghe xong, sắc mặt có hơi ngưng lại nắm lấy chuôi đao trong vô thức.