Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 179:




Lại nhiều ngày sau đó.
Phải vất vả lắm thì Lý Thuần Quân mới tìm được một toà thành trông tương đối khá giả. Mặc dù hắn không chắc nơi này sẽ có thứ gì đó giúp hắn rút ngắn thời gian trở về hay không... Nhưng sự thật là hắn vẫn nuôi một niềm hi vọng vào nơi này.
Dưới trướng Nhân Hoàng có mười đại vương quốc phụng sự với danh nghĩa chư hầu do các đại trung thần trấn thủ. Và bên dưới các vương quốc chư hầu kia lại phân ra rất nhiều tiểu vương quốc nhỏ phụ thuộc, tạo nên một hệ thống phong kiến phân quyền rất phức tạp.
Nhưng cũng vì diện tích lãnh địa quá lớn, quá khó kiểm soát nên không thể không chia nhau ra mà tiếp quản.
<
Có lẽ chỉ có Thái Hoàng đời đầu mới có thể một mình thống trị cả nhân tộc, và các Nhân Hoàng đời sau thì thường là không làm được chuyện này.
Trở về hiện tại, thật ra toà thành nơi mà Lý Thuần Quân đang nuôi hi vọng chính là kinh thành của một tiểu vương quốc phụ thuộc vào vương quốc chư hầu. Thế nên, có thể nói sự kỳ vọng của Lý Thuần Quân cũng không phải quá vô lí.
Cảm thấy việc dò hỏi dân thường sẽ không có thu hoạch gì khả quan, Lý Thuần Quân liền lựa chọn phi thẳng vào bên trong bảo các lớn nhất kinh thành.
Chủ nhân của toà bảo các này chính là một nữ tử trẻ tuổi phi thường mỹ lệ. Tuy nhiên, vì tính chất công việc khá khắc nghiệt nên nàng cũng không có bao nhiêu khí chất thanh xuân trên người, thay vào đó là một loại lãnh đạm cùng sắc bén.
Sau khi mua một vài món đồ đắt tiền nhằm tăng thêm trọng lượng, Lý Thuần Quân mới bắt đầu thu thập thông tin: "Các chủ đạo hữu, thật không biết ở đây có không gian pháp bảo hay thứ gì đó tương tự hay không?"
Advertisement
"Mặt hàng này quá hiếm, không có" Nữ các chủ lắc đầu.
"Vậy thì vương của chúng ta khi đi chầu các đại vương quốc xa xôi kia sẽ dùng loại phương thức gì?" Lý Thuần Quân lại hỏi.
"Bệ hạ cùng các tùy tùng sẽ sử dụng không gian pháp trận do các đại sư thiết lập bên trong hoàng cung... Nhưng người thường như chúng ta thì căn bản không có cửa để hưởng dụng"
Ngẫm nghĩ một chút, nữ các chủ mới hỏi: "Đạo hữu là người từ nơi khác đến sao? Vì người bản địa như chúng ta thường sẽ không có loại nhu cầu như thế này"
"Ta đang định trở về nhà, mà nhà của ta thì
lại cách khá gần khu vực trung tâm của lãnh địa nhân tộc. Có lẽ cách nhau khoảng mấy tháng ngồi phi kiếm" Lý Thuần Quân trả lời: "Mà từ đây về đó thì lại quá xa, chỉ ngồi phi kiếm thì mất quá nhiều thời gian"
"Ồ..."
Thở dài một hơi, Lý Thuần Quân liền đưa một mảnh giấy ra, nói: "Đến nước này thì chỉ có thể tự lực cánh sinh thôi. Đành nhờ đạo hữu chuẩn bị giúp ta đống này vậy"
Nữ các chủ liếc qua danh sách, trầm tư một chút rồi nói: "Chỗ của ta chỉ có một vài món trong số này thôi, còn những thứ còn lại thì ta căn bản chưa từng nghe qua, xin thứ lỗi"
"Nhờ đạo hữu" Lý Thuần Quân lại thở một hơi thật dài.
Một lúc sau, nữ các chủ liền đã mang hàng ra ngoài. Vì Lý Thuần Quân quá dư tiền nên cũng chẳng thèm cò kè mặc cả làm gì, hai bên giao dịch rất sảng khoái.
Nhận đồ xong xuôi, đang lúc định rời đi thì Lý Thuần Quân đột nhiên quay lại ngắm nghía nữ các chủ mất một lúc. Chuyện bất ngờ này để nàng cả người không tự nhiên, gò má cũng có hơi ửng đỏ.
Nàng biết rõ với túi tiền khổng lồ của người này, hắn có mua đứt cả gia sản của nàng cũng không phải chuyện đùa, chỉ là... Tên này trông thì chính nhân quân tử, nhưng thật ra cũng giống như những tên khác hay sao?
Lại một lần nữa, nữ các chủ đánh mất niềm tin vào nam nhân.
"Hừm, vì tiểu cô nương đã đối đãi với ta không tệ nên ta cũng không ngại tiết lộ cho cô nương biết một chuyện"
Lý Thuần Quân nhìn thẳng vào mắt nữ các chủ, chần chừ một lúc rồi nói: "Tuy mệnh số của tiểu cô nương không tồi, nhưng sắp tới ngươi sẽ gặp phải sát kiếp... Mà sát kiếp này có liên quan đến vấn đề tình cảm nam nữ, thế nên ta cũng không biết rõ ràng, chỉ mong cô nương hãy lưu ý"
Nữ các chủ ngẩn ra: "Hả?"
Tiểu cô nương? Ta?
Rõ ràng mới vừa rồi hắn còn gọi nàng là "đạo hữu", xưng hô hai bên coi như ngang hàng... Thế mà bây giờ hắn lại giở giọng trưởng bối rồi lên mặt dạy nàng? Đây là đang có ý gì chứ?
"Xem ra là ngươi không tin ta" Lý Thuần Quân cười ha ha: "Cũng phải thôi, vì nhân dạng của ta hiện tại là một nam nhân trẻ tuổi nên thành ra lời nói của ta tương đối không có sức thuyết phục nhỉ?"
Dứt lời, Lý Thuần Quân liền đưa tay tới vỗ lên đầu nữ các chủ, chậm rãi nói tiếp: "Để xem nào... Ngươi sinh ra trong một gia đình khá giả nhưng lại có một người cha lăng nhăng tệ bạc, chỉ được mấy năm thì hai mẹ con đã bị đuổi đi. Và vì để nuôi ngươi khôn lớn, mẹ ngươi đã một tay vất vả lập nên cơ đồ, tất cả chỉ vì muốn ngươi toàn vẹn trưởng thành"
"Tuy nhiên, vì ám ảnh bởi quá khứ nên ngươi cực kì căm ghét đàn ông. Nhưng bù lại, ngươi lại yêu mẹ mình hơn bất kì thứ gì trên đời... Bất quá, vào mấy năm trước khi ta đến đây, mẹ ngươi đã qua đời vì bị người ta ám sát..."
Khi nghe đến đây, nữ các chủ không nhịn được kinh ngạc thành tiếng: "A!?"
Thấy vậy, Lý Thuần Quân nghi hoặc hỏi lại: "Ta đã nói sai gì sao?"
Nữ các chủ lắc đầu, sắc mặt tối sầm lại, miệng lưỡi run rẩy nói ra: "Không nói sai, ta đã tin tiền bối rồi, chỉ là... Mẹ của ta... Thì ra là bị người ta ám sát sao?"
"Hừm... Có thể là do thế lực đối địch với các ngươi ra tay ám sát, hoặc là do chính cha ngươi lo sợ bị mẹ ngươi báo thù nên mới ra tay ám sát" Lý Thuần Quân tùy tiện đưa ra hai giả thiết.
Nữ các chủ khẽ cắn răng.
Nàng đang rất muốn khóc, nhưng nàng đã tự thề với lòng mình rằng sẽ không khóc thêm một lần nào nữa... Và cũng nhờ vậy nên nỗi hận thù trong lòng nàng mới lớn lên với tốc độ kinh hồn.
"Nha đầu, ta không ngăn cản ngươi báo thù, cũng không định xen vào chuyện của ngươi... Ta chỉ hi vọng ngươi đừng đánh mất bản thân mình... Ý ta là, đừng để mẹ ngươi phải thất vọng" Lý Thuần Quân nhẹ nhàng lên tiếng khuyên nhủ.
"Ta hiểu rồi, thưa tiền bối" Nữ các chủ nặng nề gật đầu.
"Đừng chết đấy"
Lý Thuần Quân chỉ nói thêm một câu như vậy rồi yên lặng rời đi.
Cùng lúc đó... Trong lòng Lý Thuần Quân lại có một loại cảm giác rằng trong tương lai không xa, hắn nhất định sẽ gặp lại vị tiểu cô nương này.
Bất quá đó là chính nàng, hay là ai đó khác bên trong nàng thì... Hắn lại không thể biết được.
...
...
Tiếp tục mất thêm nhiều ngày để thu thập thêm nguyên vật liệu cùng bày trận, rốt cục thì đến hôm nay Lý Thuần Quân cũng thành công tạo ra được một pháp trận truyền tống hoàn mỹ vô khuyết.
Chỉ là... Vì địa điểm truyền tống được thiết lập theo trí nhớ nên hắn đang có chút không xác định được thứ này sẽ đưa hắn đi đâu.
Chỉ hi vọng giữa chừng sẽ không xảy ra vấn đề, bằng không thì hắn sẽ khóc mất.
"Khởi trận!"
Dứt lời, hào quang của pháp trận lập tức sáng lên, không gian xung quanh dần bị bóp méo, rồi cuối cùng, Lý Thuần Quân đã hoàn toàn biến mất khỏi nơi này... Và tất nhiên, cả pháp trận cũng tan biến theo.
Vì nguyên vật liệu được chuẩn bị tương đối rẻ mạt nên pháp trận này thuộc vào diện hàng chỉ sử dụng một lần. Bất quá, lỗ hổng này vừa hay lại hợp ý hắn.
Sau khi truyền tống thành công, Lý Thuần Quân đã lập tức mở mắt ra, nhanh chóng xác định xem chỗ mình đang đứng là chỗ nào... Tuy nhiên, khi nhìn thấy một biệt phủ đơn sơ đang nằm ngay bên cạnh mình, sắc mặt của hắn lập tức tối sầm lại.
Xong, lạ hoắc, quả nhiên đã xảy ra vấn đề.
"Hửm?"
Chưa kịp cảm thấy tuyệt vọng thì Lý Thuần Quân đột nhiên nhận ra một thứ âm thanh tuyệt diệu nào đó đang ngân lên bên tai mình. Đây là lần đầu tiên hắn nghe được âm thanh nào tuyệt mỹ đến thế, thật là êm tai cùng... Dễ chịu.
"Nghe thật hay quá... Đây là nhạc cụ gì? Là loại đàn nào đó của dân bản địa sao?"
Bị tiên âm thu hút, cơ thể Lý Thuần Quân như thuận theo bản năng mà tự động nhích đến chỗ nơi âm thanh phát ra. Toàn bộ quá trình này đều không có sự khống chế của Lý Thuần Quân, bởi vì ý thức của hắn đã hoàn toàn đắm chìm vào bên trong tiếng đàn tuyệt diệu mất rồi.
Thế là từ lúc nào, Lý Thuần Quân đã âm thầm bước vào bên trong biệt phủ mà chẳng thèm chào hỏi một câu. Mãi đến khi nhìn thấy nữ tử đang ngồi đánh đàn, hắn mới có thể lấy lại được một chút ý thức.
Khuôn mặt kia bực nào quen thuộc, xinh đẹp rạng ngời mà không một chút tì vết. Nàng chính là Mộ Khuynh Tiên, người mà Lý Thuần Quân đã từng muốn trốn chạy... Nhưng cuối cùng chỉ có thể cam chịu.
Tuy nhiên, ít nhất là hiện tại, chuyện đó đã chẳng còn quan trọng nữa.
Mộ Khuynh Tiên lúc này đang ngồi trước một loại đàn vừa lạ mắt vừa đồ sộ, ngón tay ung dung uyển chuyển như nhảy múa trên những phím đàn. Rồi sau đó, tiên âm cứ thế vang lên, từng từng đợt từng đợt như thẩm thấu vào sâu trong tâm hồn Lý Thuần Quân mà không cách nào cưỡng lại.
Tiếng đàn của nàng tựa như tiên âm cõi trời, lại tựa như một cơn gió lành trên đồi cỏ rộng, thật chậm rãi, nhẹ nhàng thổi thẳng vào linh hồn người nghe.
Nó thật êm đềm, thanh bình, du dương, chứa đầy hi vọng cùng sức sống, giống như một lời thì thầm đầy ấm áp bên tai, dễ làm người nghe sinh cảm xúc hoài niệm, thậm chí là bất giác bật khóc.
Dưới tiếng đàn của nàng, vạn vật xung quanh như trở nên ngưng trệ, ngay cả cơn gió đang đi qua cũng cố gắng nán lại để lắng nghe. Tất cả mọi thứ từ sinh vật đến tử vật, không một thứ gì có thể cưỡng lại được thứ sức hút này.
Mãi đến khoảng gần một khắc sau đó, tiếng đàn mới dừng lại. Mộ Khuynh Tiên cũng quay đầu, ngắm nhìn Lý Thuần Quân với một nụ cười đầy dịu dàng.
"Mừng ngươi đã về, phu quân của ta" Nàng nói.
Lúc này, Lý Thuần Quân mới chợt bừng tỉnh khỏi cõi mộng.
Do trong lòng vẫn còn bồi hồi vì những giai điệu vừa rồi nên phải thật gian nan thì hắn mới có thể đáp lại nàng bằng một nụ cười: "Ta đã về rồi, Mộ Khuynh Tiên"
Mộ Khuynh Tiên đứng dậy, không nhanh không chậm lao mình tới, thân thể mềm nhũn ngã vào lòng Lý Thuần Quân: "Đã hơn năm mươi năm cô độc rồi, ngươi nhớ phải bù đắp cho ta đấy"
"Ờ... ừm... Thôi được rồi..."
Bù thì bù thôi, nhưng trước đó có vài vấn đề hắn cần phải làm rõ đi đã.
Lý Thuần Quân: "Ngươi là ai?"
Người này chắc chắn không phải Mộ Khuynh Tiên!
Có thể dung mạo trông rất giống, nhưng người này tuyệt đối không thể là Mộ Khuynh Tiên được!
==================
Ta dính độc nên muốn nhiều người cũng dính độc như ta.
Chết chùm cho nó vui:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.