Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 169:




Đó là câu chuyện về một thiếu nữ bình thường sinh sống trong một thôn làng bình thường, có đôi phụ mẫu bình thường, gia cảnh bình thường, và cả đời nàng cũng chú định là chỉ có một cuộc sống bình thường như bao người dân khác trong làng.
Được sinh ra rồi lớn lên, phụng dưỡng cha mẹ, lấy chồng sinh con, đứng nhìn con nhỏ lớn lên giống mình rồi cuối cùng là táng thân trong năm tháng vô tận.
Nàng sẽ bước vào vòng luân hồi mãi mãi không có điểm kết thúc, một vòng tròn sinh tử bất tận của những người bình thường như nàng.
Hoặc là... Người thiếu nữ đó đã từng nghĩ như vậy.
<
Đến năm mười bốn tuổi, người thiếu nữ nọ đã lớn lên, trở thành một mỹ nhân mỹ mạo như hoa, xinh đẹp có tiếng trong vùng. Biết nàng đã đến tuổi cập kê, một đại thiếu gia tại ngôi làng liền kề đã ra sức mua sắm sính lễ, rồi sau đó tìm đến tận nhà cầu hôn nàng.
Người thiếu nữ chỉ vừa mới lớn lên nên có rất nhiều chuyện không hiểu. Thế là mặc cho sự khuyên ngăn của người nhà, nàng đã bướng bỉnh từ chối, nói là: "Đợi thêm ba năm nữa, nếu như ngươi vẫn không thay lòng, ta sẽ cân nhắc gả cho ngươi"
Người thiếu gia kia nghe xong liền lấy làm không phục. Hắn vốn là một người vừa có tài vừa có trí, lại vừa có gia cảnh hiển hách, rõ ràng là tấm chồng hoàn hảo mà biết bao thiếu nữ mơ ước... Thế mà nàng ta lại thẳng thừng từ chối hắn, việc này đã khiến hắn bắt đầu sinh ra những suy nghĩ có phần cực đoan.
Bằng mọi giá, hắn phải chiếm đoạt nàng.
Nhờ có một lão quản gia hiến kế, tên thiếu gia đó đã cho người đi thuê sơn tặc, hòng diễn một vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân, từ đó chiếm lấy trái tim của thiếu nữ.
Không lâu sau đó, sơn tặc từ hai bên đỉnh núi lũ lượt tràn xuống. Chúng không chỉ đốt phá làng mạc, cướp bóc của cải mà còn ra sức cưỡng bức thôn nữ, thậm chí là thôn phụ. Và lẽ dĩ nhiên, người thiếu nữ nọ cũng không cách nào thoát khỏi tay một đám trai tráng khoẻ mạnh.
Advertisement
Nhận thấy thời cơ đã chín muồi, tên thiếu gia đó liền bước ra, hòng chiếm lấy màn ảnh cuối cùng của vở kịch giả tạo. Nhưng nào ngờ, một chuyện không ai lường trước được đã xảy ra: Thủ lĩnh sơn tặc đã lật lọng, thẳng tay bắt giam tên thiếu gia lại, sau đó... Cưỡng bức người thiếu nữ nọ ngay trước mặt "đối tác", cũng chính là người đã khơi mào tấm bi kịch này.
Thử hỏi người đó có hối hận hay không?
Câu trả lời là có.
Tên thiếu gia đó đã phải trơ mắt ra nhìn người mà mình yêu bị sơn tặc cưỡng bức, dùng đi dùng lại vô số lần chỉ vì một sai lầm của mình. Sau cùng, hắn đã phát điên, vì không chấp nhận hiện thực nên đã đập đầu tự sát ngay trong cũi sắt.
Tương tự, người thiếu nữ đó cũng đã sớm cắn lưỡi tự sát, thế nhưng vận mệnh lại như muốn trêu ngươi nàng, bằng một cách thần kì nào đó nàng đã không chết.
Từ đó, nàng đã dùng chính thân thể này cảm nhận lấy nỗi thống khổ lớn nhất trên thế gian, cũng trải nghiệm được thế nào được gọi là địa ngục.
Sau khi bị sơn tặc dùng chán dùng chê, nàng đã bị chúng bán vào lầu xanh. Tuy cơ thể đã bị vẩn đục nhưng dung mạo của nàng vẫn được giữ nguyên. Chỉ đáng tiếc ở chỗ là nàng lại không thể nói được, vì đầu lưỡi của nàng đã bị chính nàng cắn mất rồi.
Với dung mạo hút mắt, nàng nhanh chóng lọt vào mắt xanh của vô số tên ăn chơi trong khắp cả vùng. Cơ thể nàng lại lần nữa bị lợi dụng, bị khuấy đục từ thể xác đến tận tâm hồn.
Những chuyện đó đã diễn ra trong rất nhiều năm, và tâm tính của nàng cũng vì đấy mà hoàn toàn chết lặng.
Không nói, không cười, quanh năm chỉ có một bộ mặt thẩn thờ cùng đôi mắt trống rỗng. Nhiều lúc nàng đã tự hỏi mình đang tồn tại là vì cái gì... Nhưng mà, có lẽ nàng sẽ chẳng bao giờ có được câu trả lời.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra... Cho đến một ngày nọ, nàng đã vô tình mang thai.
Nàng chẳng biết cha nó là ai, tuy nhiên sự tồn tại của đứa nhỏ này đã cho nàng một chút hi vọng sống. Nàng đã dùng chút tiền ít ỏi mà mình tích lũy được trong bao năm qua để chuộc thân. Mặc dù cũng bị tú bà làm khó dễ, thế nhưng nàng vẫn thuận lợi thoát khỏi chốn lầu xanh hệt như địa ngục với nàng trong suốt thời gian qua.
Tưởng chừng đã thoát khỏi khổ ải, làm lại một cuộc đời mới... Nhưng không, nàng sẽ không bao giờ có được cái gọi là hạnh phúc, kể cả nàng lẫn đứa con của nàng.
Với xuất thân là kỹ nữ, nàng đã bị vô số người xung quanh soi mói phỉ nhổ. Nhiều người còn sỉ vả nàng là yêu nữ muốn quyến rũ chồng nhà người ta, sau đó lại ra sức ném đá, ném trứng thối, ném hết tất cả những gì dơ bẩn nhất lên người nàng, khiến nàng dù có đi đâu cũng không tìm được chốn dung thân.
Phải chịu đói, chịu khổ, chịu rét lâu ngày, lại thêm đi đường vất vả, đến sau cùng, chuyện không may rốt cục đã diễn ra: Nàng đã sảy thai trong một lần vô tình vấp ngã vì quá đỗi mệt mỏi.
Không chốn dung thân, mất hết tất cả, kể cả niềm hi vọng duy nhất cũng không còn... Thế là vào thời điểm đó, oán khí của nàng cứ thế bốc lên, dâng trào đến cực điểm, làm nàng triệt để đánh mất chút nhân tính cuối cùng của mình.
Dáng vẻ của nàng u uất tối tăm, tựa như lệ quỷ hình người, lẳng lặng đi vào trong sơn cốc rồi từ đó tuyệt tích.
Nhiều năm sau đó, người thiếu nữ ngày nào đã trở lại. Với quyền năng lớn mạnh của mình, nàng đã tìm về chốn cũ, tự tay bóp nổ đầu từng tên sơn tặc một, kể cả hậu đại của những kẻ năm xưa đã từng lăng nhục nàng.
Chỉ trong một đêm, cả sơn trại đã từng hô phong hoán vũ mấy chục năm liền không sợ trời đất kia đã bị hủy diệt hoàn toàn. Toàn bộ sơn tặc từ già đến trẻ, từ cụ ông đến hài đồng, bất kể trai gái, lớn nhỏ, tất cả đều hoá thành biển máu, không một kẻ nào may mắn sống sót.
Ngay ngày hôm sau, gia tộc của tên đại thiếu gia kia cũng phải chịu cảnh ngộ tương tự... Chỉ là lần này nàng đã nương tay, quyết định tha cho những đứa trẻ chưa kịp trưởng thành.
Lại ngày hôm sau nữa, người ta nhìn thấy nàng đã tìm đến nơi lầu xanh nọ, dùng tay bóp chết từng người một. Ả tú bà năm xưa giờ đã già lão nhưng cũng không thoát khỏi số phận, bị nàng phân thây thành vạn mảnh, toàn bộ đem vứt cho chó ăn.
Không dừng lại ở đó, nàng tiếp tục đem toàn bộ những thi thể mà mình thu thập được gom lại một chỗ rồi huyết tế toàn bộ, luyện chế Huyết Hải Thạch ngay trước mặt vô số bàn dân trong thiên hạ.
Hành động ngông cuồng này của nàng đã khiến cho không chỉ một vùng, mà là cả thiên hạ đều chấn động kịch liệt, thật lâu không thể bình tĩnh lại được.
Đối với chính đạo, nàng là một đại ma đầu phải bị tru sát bằng mọi giá... Nhưng đối với ma đạo, nàng lại như một khoả lưu tinh quét ngang bầu trời, trở thành tín ngưỡng của vô số ma tu.
Vì để minh chứng cho sự tái sinh của mình, nàng đã tự lấy cái tên Lam Hồ Điệp, sáng tạo ra Hồ Điệp Chi Văn, một người đơn độc quậy nát cả thiên hạ vốn đã không còn tĩnh lặng này.
Cả đời nàng căm hận nhất là nam nhân, hầu như mọi nam nhân trên đời đều khiến nàng cảm thấy không vừa mắt, thậm chí là muốn diệt sát ngay lập tức. Duy chỉ có Nho Môn hành giả cùng Phật Môn tăng lữ mới không bị nàng giết khi vô tình đụng phải, tuy nhiên thế gian lại không ai biết vì lí do gì nàng lại làm vậy.
Thật nhiều năm sau đó, cuộc đời nàng vẫn cứ nhàm chán như vậy mà trôi qua. Bị chư hùng truy sát, trốn chạy, đột phá, rồi sau đó lại lẩn quẩn trong quá khứ tối tăm... Mãi cho đến khi nàng gặp một người, một nam nhân mà nàng vừa thấy đã yêu.
Chuyện này nghe rất kì lạ, rất không hợp lí, vì trước đó rõ ràng là nàng căm thù nam nhân hơn bất kì thứ gì trên đời... Thế mà bây giờ nói yêu liền yêu, ai mà tin cho nổi?
Nhưng bất kể có muốn tin hay không, sự thật vẫn chính là như vậy.
"Đó là lí do tại sao khi đó tên kia lại nói nàng ta đã không còn là xử nữ sao..."
Nghe tới đây, Lý Thuần Quân không nhịn được nặng nề thở dài một hơi.
"Thế đấy, ngươi cũng tưởng tượng được người thiếu nữ kia là ai rồi đúng không?" Lam Hồ Điệp cười mỉm.
Chính miệng ngươi đã thừa nhận rồi, còn cần gì phải tưởng tượng nữa?
Lý Thuần Quân ngẩng đầu, yên lặng nhìn nàng một chút rồi duỗi tay vỗ vỗ lên đầu nàng: "Đừng làm bộ mặt đó, rất khó coi"
Quả thật, vẻ mặt của Lam Hồ Điệp bây giờ đang rất phức tạp. Nàng như muốn khóc nhưng lại cố gắng mỉm cười, và kết quả là hai luồng cảm xúc va chạm với nhau, tạo ra một thứ biểu cảm chẳng đâu vào đâu.
"Thế ta phải biểu lộ như thế nào bây giờ?" Lam Hồ Điệp hỏi.
Lý Thuần Quân: "Ta làm sao biết được? Bất quá... Ta nghĩ ngươi nên thành thật với bản thân, chắc vậy"
"Là thành thật à... Vậy cho ta mượn vai ngươi một chút"
Không đợi Lý Thuần Quân nói đồng ý, Lam Hồ Điệp đã chủ động ngã đầu lên vai hắn, trong thâm tâm cũng không còn ý định kìm nén cảm xúc nữa.
Sau nhiều năm trôi qua như vậy, nàng đã khóc quá nhiều, khóc nhiều đến mức cảm xúc trở nên chai sạn, theo thời gian cũng dần quên đi thế nào là khóc.
Mặc dù cười cũng tương tự như vậy. Nhưng kể từ khi gặp Lý Thuần Quân, từ trong vô thức, nàng đã dần nhớ lại cách để cười, thậm chí còn có thể cười theo rất nhiều ý nghĩa khác nhau.
Và bây giờ cũng vậy. Nhờ Lý Thuần Quân, nàng đã dần nhớ lại cách để khóc.
Nàng không nức nở, cũng không buông lời oán thán. Nàng chỉ để mặc cho hai dòng lệ không ngừng lăn lê trên má, rồi hoá thành từng giọt nước mà rơi xuống mặt đất.
"Với xuất thân là gái lầu xanh, ta thật chẳng dám nghĩ tới chuyện mình sẽ có gì đó với ngươi, nhưng mà... Ít nhất thì ta vẫn muốn được ở bên cạnh ngươi, chỉ vậy thôi là đủ" Lam Hồ Điệp nói khẽ.
"Đã không cần danh phận, vậy thì ngươi còn cãi nhau với Mộ Khuynh Tiên làm gì?"
"Đó là bản năng của phụ nữ, ta nhất thời không khống chế được" Lam Hồ Điệp cười đáp: "Nhưng phần lớn nguyên nhân vẫn là do ta muốn chọc tức nàng ta"
Lý Thuần Quân: "..."
Im lặng một lúc, Lý Thuần Quân rốt cục cũng chịu lui binh: "Thôi được rồi, chỉ riêng tối hôm nay, ta cho phép ngươi tùy ý... Ân, chỉ cần nó không quá đáng là được"
"Ngươi đang thương hại ta sao?"
"Ta không phủ nhận"
"Kể cả vậy... Cảm ơn"
Lam Hồ Điệp không thèm khách khí nữa, trực tiếp ngã đầu lên đùi Lý Thuần Quân rồi cười nói: "Ta vẫn luôn muốn được làm như vầy, thật thoải mái quá đi"
"Theo lí mà nói thì vị trí sai rồi"
"Phì phì, cái này thì liên quan gì đến vị trí đâu? Nếu ngươi muốn thì hôm sau ta sẽ cho ngươi gối đầu nha, dù gì thì ta cũng không mất miếng thịt nào" Lam Hồ Điệp khẽ bĩu môi, nín khóc chỉ trong chốc lát.
Lý Thuần Quân trầm mặc, dùng khăn tay lau nước mắt cho nàng rồi nói: "Ta cũng nợ ngươi một lời cảm ơn nữa... Thế nên kể cả khi có quá đáng một chút, ta vẫn sẽ cố nhịn cho qua"
Thấy Lam Hồ Điệp lại muốn rục rịch, Lý Thuần Quân vội vàng nói bổ sung: "Tất nhiên, đó chỉ là cân nhắc mà thôi. Còn nhịn được hay không thì phải tùy vào tâm trạng của ta nữa"
Nghe vậy, sắc mặt của Lam Hồ Điệp lập tức biến ỉu xìu.
"Ấy, tính ra thì quá khứ của ngươi cũng khá giống ai đó đấy, nên ta nghĩ giữa các ngươi sẽ có chung chủ đề để nói chuyện" Lý Thuần Quân đột nhiên nở một nụ cười.
"A? Là ai?" Lam Hồ Điệp nháy nháy mắt.
"Đoán xem?"
"Không đoán ra" Lam Hồ Điệp lắc đầu.
"Tốt thôi, chính là nữ nhân đang cách chúng ta rất rất gần"
Lam Hồ Điệp: "..."
À... Thì ra là nàng ta nha... Nhưng nàng ta thì giống nàng ở chỗ nào?
Lam Hồ Điệp cảm thấy rất khó hiểu.
Một công chúa tôn quý như vậy thì liên quan quái gì đến nàng đâu?
"Về vì sao ta nói như vậy thì hôm sau ngươi cứ việc đến hỏi nàng, nàng sẽ nói cho ngươi biết" Lý Thuần Quân búng lên trán nàng một cái, cười híp mắt nói tiếp: "Giờ cũng muộn rồi, mau ngủ đi"
"Ta hỏi này, ngươi vẫn luôn đối xử với người khác dịu dàng như vậy sao?" Lam Hồ Điệp lại nói: "Nếu thật sự là như vậy thì nguy rồi, Mộ yêu nữ hẳn là sẽ phải rất vất vả đây. Ngươi biết đấy, tuy dịu dàng là vũ khí lớn nhất của nữ nhân, nhưng trái lại, chính bản thân nữ nhân cũng rất dễ yếu mềm trước sự ấm áp của nam nhân"
Lý Thuần Quân: "Vậy ra hình như ta vẫn chưa đủ lạnh nhạt với ngươi sao?"
"Ít nhất... Lúc này thì không" Lam Hồ Điệp nhoẻn miệng cười khẽ, sau đó từ từ khép mắt lại.
Lý Thuần Quân hiện tại vẫn chưa đủ sức để khiến nàng cảm thấy an toàn. Nhưng bù lại, khi ở bên cạnh hắn, nàng lại cảm thấy rất ấm áp, trong vô thức muốn được dính chặt với hắn, mãi mãi không tách rời.
Chẳng mấy khi được dịp hắn cho phép nàng ỷ lại tùy ý, vậy nên tất nhiên là nàng sẽ tận dụng cơ hội đến mức tối đa.
Có lẽ người đó đã nói đúng... Nam nhân này chính là người duy nhất trên thế giới có thể cứu rỗi nàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.