Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 167:




Không nói thêm nửa lời, hai bên đã bắt đầu triển khai đại chiến. Lần này Thái Thần Nguyệt đã đích thân xuất trận, dùng minh hoả kì dị của mình phá tan từng đợt tiến công của Độc Giác Thiên Hạc.
Từ tình hình hiện tại xem ra là nàng vẫn chưa bị dồn vào thế khó.
Lý Thuần Quân không thể tham chiến, chỉ có thể lặng lẽ dẫn Phan Y Y tìm một nơi vắng vẻ để trốn đi. Đồng thời, hắn cũng có nhờ hệ thống thử kiểm tra tu vi của con yêu hạc kia.
"Chậc, Vũ Hoá sơ kỳ... Lần này gay rồi"
Với thiên phú tuyệt đỉnh của mình, Thái Thần Nguyệt có thể vượt cấp khiêu chiến dễ dàng như cơm bữa vậy... Nhưng vấn đề ở đây là con yêu hạc kia cũng tương tự như nàng, và quan trọng hơn là hiện tại tu vi của nó còn mạnh hơn nàng!
Điều này có nghĩa là sẽ không bao lâu nữa, Thái Thần Nguyệt sẽ bị nó đẩy vào thế bất lợi, thậm chí là bại trận!
<
Bất quá cũng thật may là nó đã hao phí không ít tinh lực để phong toả không gian, vậy nên Thái Thần Nguyệt mới có thể đánh tay đôi với nó được lâu như vậy.
Nhưng mà, nếu cứ tiếp tục đứng nhìn như thế này, việc cả ba người bị yêu hạc sát hại cũng chỉ là chuyện sớm muộn!
"Thần Nguyệt, ngươi có thể cầm cự được bao lâu?" Lý Thuần Quân truyền âm
"Nhiều nhất nửa canh giờ, ngươi đã nghĩ ra cách chưa? Ta cảm thấy nó dường như còn chưa dùng toàn lực đâu" Thái Thần Nguyệt lo lắng truyền âm trở lại.
Phía dưới, Lý Thuần Quân thật sâu nhíu mày lại. Yêu hạc còn chưa dùng toàn lực nha... Đây rõ ràng không phải tin tức tốt.
Nếu như trên thân không mang thương thế, hắn tuyệt đối sẽ không phải chui vào chỗ tối mà nấp tựa như một chú chuột như thế này... Nhưng đáng tiếc là hắn hiện tại không có bất kì quyền năng gì để xoay chuyển thế cục, chỉ có thể đứng nhìn Thái Thần Nguyệt đang ngày càng chật vật.
"Nghĩ đi... Mau nghĩ đi... Trong túi của ta có cái gì? Ta đang có gì trong tay? Ta đang có gì có thể lợi dụng"
Advertisement
...
...
"Xem ra là hắn vẫn không có cách, tất cả chỉ có thể dựa vào ta" Thái Thần Nguyệt hung hăng cắn môi, máu tươi chảy đỏ cả khoé miệng: "Ta không muốn dùng chiêu này vì sợ mất hình tượng... Nhưng bỏ đi, giờ đã là lúc nào rồi, ta không cần thiết phải giữ thể diện nữa!"
Ngay lập tức, không chỉ bờ môi mà toàn bộ da thịt trên cơ thể nàng đều như rách toạc ra, máu tươi phun lên tựa như suối trào. Diễn biến bất ngờ này làm cả nhóm Lý Thuần Quân cùng yêu hạc đều ngây ra.
Bất quá, hầu hết số máu tươi kia đều không rơi xuống đất mà bám lại trên da thịt nàng, sau đó dần hình thành một lớp vảy dài màu đen, giúp nàng chống lại đa phần sát thương do yêu hạc tạo ra.
Cùng lúc đó, vì là huyết tế nên thực lực của nàng cũng đại tăng, linh lực trở nên hung mãnh cường bạo, minh hoả cũng bừng lên như lửa địa ngục, làm cho lớp màn phong toả của yêu hạc cũng bắt đầu có chút lung lay.
Nhưng đáng tiếc, chỉ bấy nhiêu đó là không đủ.
Ngay sau khi phát giác ra động tác của nàng, Độc Giác Thiên Hạc đã lập tức cố định lại không gian. Đồng thời, nó cũng không ẩn nhẫn nữa mà trực tiếp lộ diện, chứng tỏ cho việc nó sẽ dùng toàn lực.
"Người ta muốn thanh toán là hắn, không phải ngươi. Thế nên nếu như ngươi muốn, ta hoàn toàn có thể để ngươi rời đi" Yêu hạc nói: "Ta không muốn phải liều mạng với ngươi, đó là thật lòng"
"Đừng nói nhiều, nếu đã muốn động đến hắn thì ngươi phải bước qua xác của ta" Thái Thần Nguyệt lãnh đạm hồi đáp.
"Ai..."
Thở dài một hơi, rốt cục yêu hạc cũng chịu lộ ra trước ánh sáng. Nhân dạng của nó mười phần trung tính, vừa giống một cô gái "đẹp trai", vừa giống một cậu trai "xinh gái"... Nói chung là rất quỷ dị, khó mà dùng ngôn ngữ để miêu tả vẻ đẹp này.
"Quả nhiên là yêu nhân, trông thật kì dị" Thái Thần Nguyệt nhận xét.
Yêu hạc: "..."
Đột nhiên, yêu hạc biến mất ngay tại chỗ, sau đó lại đột ngột xuất hiện sau lưng Thái Thần Nguyệt. Việc nó bất ngờ đột kích đã khiến nàng nhất thời không kịp phản ứng, từ đó hứng chịu phải một chưởng toàn lực của nó.
Chưởng lực mà yêu hạc tung ra đã đánh tan lớp vảy đen trên lưng nàng, hình thành một đại thủ ngay trên tấm lưng nhỏ nhắn xinh xắn. Cảnh tượng này thật làm người ta phải xót xa cõi lòng.
Tuy nhiên, Thái Thần Nguyệt cũng không phải dạng vừa, vì ngay sau khi ăn thua thiệt, nàng đã lập tức triển khai phản công, không cho yêu hạc có cơ hội sử dụng năng lực không gian.
Thấy Thái Thần Nguyệt bất chợt xoay người phản công, yêu hạc liền không nhịn được cả kinh. Nó nhanh chóng đem cánh của mình co cụm lại thành một lớp khiến chắn trước người, chống lấy một quyền toàn lực của nàng.
Uỳnh~
Quyền lực của Thái Thần Nguyệt không tính là quá mạnh, thế nhưng ngọn lửa màu xanh trên đó lại muôn phần quỷ dị. Nó dễ dàng xuyên qua lớp linh lực bảo hộ mà đốt đến lông vũ, thậm chí là đến tận da thịt của yêu hạc.
Thấy thế, yêu hạc liền vội vàng lùi ra xa mấy trăm trượng, sắc mặt có phần kém cỏi cùng... Phẫn nộ.
"Vẫn không làm nó bị thương sao... Khục!"
Việc chuyển tư thế bất ngờ đã làm cho cơ địa của nàng không phản ứng kịp, dẫn đến linh lực tán loạn, tàn phá chính kinh mạch của mình. Đây rõ ràng là một đòn đánh đổi, thế nhưng những gì nàng nhận lại lại không hề xứng đáng với cái giá phải trả.
Sau khi ho một ngụm máu, sắc mặt của Thái Thần Nguyệt đã kém đi rất nhiều. Nàng không nhịn được nhìn về phía Lý Thuần Quân, trên mặt như đang lộ vẻ thống khổ.
Phải thật vất vả mới được gặp lại nhau... Thật không ngờ nhanh như vậy đã phải chia lìa thêm một lần nữa...
Nàng không cam lòng.
Nhưng nếu như một trong hai phải chết, nàng sẽ lựa chọn để hắn sống.
Như nhận ra ánh mắt của Thái Thần Nguyệt, Lý Thuần Quân cũng nhìn về phía nàng rồi truyền âm: "Nghĩ quẩn cái gì? Muốn tự bạo cho ta có cơ hội thoát chết đúng không?"
Thái Thần Nguyệt giữ im lặng.
"Ta có một kế hoạch" Lý Thuần Quân lại nói: "Nếu như ngươi tin tưởng ta, chúng ta có bốn thành xác suất có thể chạy thoát. Còn trong thường hợp thất bại, có lẽ ta đã không cần phải nói nữa"
Thái Thần Nguyệt lại im lặng một chút rồi hỏi: "Kế hoạch gì?"
...
...
"Mặc kệ là các ngươi đang âm mưu cái gì, các ngươi vẫn sẽ không thể thoát khỏi cái chết được đâu"
Nhìn thấy Thái Thần Nguyệt cùng Lý Thuần Quân liên tục truyền âm, yêu hạc đã sớm đoán ra được hai người này đang có mưu đồ gì đó... Nhưng nó mặc kệ.
Khi đứng trước sức mạnh tuyệt đối, mọi tiểu kĩ đều không đáng nhắc đến.
"Ha, có chắc không?"
Đối diện, Thái Thần Nguyệt đột nhiên nở một nụ cười đầy mỉa mai. Tiếp sau đó, nàng rút ra Long Phụng Song Kiếm, cũng bắt đầu triển khai toàn lực, lấy cứng chọi cứng với yêu hạc.
"Bị xem thường rồi nhỉ..." Yêu hạc thấy vậy liền thở dài.
Cả nó cũng không ngờ rằng đối phương từ đầu tới cuối cũng chưa dùng toàn lực... Giống như nó.
Long Phụng Song Kiếm xuất hiện, một bên có chân long vũ động, một bên có chân phượng bay múa. Long kiếm khiếu, phượng kiếm minh, uy thế vô tận, uy lực vô song. Chỉ luận sắc bén, thiên hạ này không mấy ai sánh bằng!
"Viêm Dương Thập Tự Trảm!"
Song kiếm vừa xuất hiện đã được Thái Thần Nguyệt chém ra hai đường kiếm quang hình chữ thập, tựa như vượt qua không gian lao nhanh tới chỗ yêu hạc.
Tuy nhiên, thân là đại yêu, nó biết rõ mình không nên chịu thiệt dưới kiếm này, thế là nó lập tức vận dụng năng lực không gian tránh né đi.
Phía bên dưới, Lý Thuần Quân phải thật vất vả mới ngưng tụ ra được một đòn tấn công ra trò. Thật ra là trước khi Thái Thần Nguyệt triển khai tiến công, hắn đã âm thầm nấp vào một chỗ thích hợp, ẩn nhẫn chờ đợi thời ra cơ tay ám toán.
Và hiện tại chính là thời điểm thích hợp!
Từ trong bóng tối, một đạo bạch lôi kì dị được Lý Thuần Quân phóng thích. Uy lực của nó tuyệt đối không lớn đến mức có thể đả thương được yêu hạc, thế nhưng nó lại có khả năng quấy nhiễu không gian, khiến cho yêu hạc nhất thời không kịp phản ứng, trúng phải hai đường kiếm quang của Thái Thần Nguyệt.
Nó thất thủ, chỉ vì nó quá dựa dẫm vào năng lực không gian của mình.
Đôi cánh bị kiếm khí vừa nóng bỏng vừa sắc bén chém đứt, lông vũ rơi xuống lả tả, máu tươi trút xuống như suối, trông thảm thiết không sao nói hết.
Ngay lập tức, yêu hạc liền dùng ánh mắt thống hận nhìn về phía Lý Thuần Quân, nghiến răng nghiến lợi gầm gừ: "Nhân loại bỉ ổi, ngươi dám thừa cơ ám toán ta!"
Lý Thuần Quân không nói gì, chỉ đạp không mà lao thẳng về phía yêu hạc. Đó rõ ràng là hành động trông không khác gì một kẻ điên đang muốn tự sát.
Thấy cảnh tượng này, Thái Thần Nguyệt đầu tiên là ngẩn ra, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ hôm đó, hốc mắt liền rướm lệ la lên: "Không!"
Cái này không nằm trong kế hoạch!
Yêu hạc thấy Lý Thuần Quân như thêu thân lao đến chỗ mình, cũng khẽ nhếch miệng cười gằn: "Tìm chết!"
Như trong dự tính, yêu hạc căn bản không thèm so chiêu với Lý Thuần Quân. Nó chỉ đợi hắn tiếp cận nó rồi mới xuất thủ, một trảo chọc thủng ngực trái, thậm chí ngay cả trái tim cũng bị bóp nát thành thịt vụn.
"Lão gia!"
"Lý Thuần Quân!"
"Nghe thấy không, bọn hắn đang gọi ngươi đấy" Yêu hạc cười lạnh.
Lý Thuần Quân nặng nề thổ huyết, khí sắc nhanh chóng yếu đi... Thế nhưng, chẳng biết vì lí do gì mà hắn lại có thể nở một nụ cười quỷ dị trong hoàn cảnh này.
"Đừng coi thường nhân loại, đại yêu"
Nói xong, Lý Thuần Quân lập tức vươn tay tới nắm lấy chiếc sừng của yêu hạc, như thể muốn dùng hết sức bình sinh để đem nó nhổ ra...
Tất nhiên, hắn không thể nhổ được... Và thế là hắn đã lập tức thay thế bằng một biện pháp dự phòng.
Nhận thấy năng lực của mình đã không còn nghe theo chỉ thị, yêu hạc lập tức nhận ra là tên điên này đang âm thầm giở trò. Theo bản năng, nó nhanh chóng xô Lý Thuần Quân ra khỏi người, đau khổ bưng bít lấy sừng nhọn rồi sau đó rống lên một tiếng đầy thống hận.
"Ngay lúc này, Thần Nguyệt!" Lý Thuần Quân yếu ớt lên tiếng.
Thái Thần Nguyệt cắn chặt răng, trên má nàng từ lúc nào đã giàn giụa nước mắt. Thật ra nàng đã nhận ra Lý Thuần Quân đang cố tình câu kéo thời gian từ lâu, thế nên nàng mới ủ sẵn một đại chiêu, chỉ đợi lúc này mới khai triển.
"A a a a a a!"
Nàng như muốn nổi điên, dồn hết sinh mệnh của mình vào song kiếm. Đây rõ ràng không phải kiếm chiêu, mà chính là kiếm liều mạng.
Không sử dụng được năng lực không gian, yêu hạc chỉ có thể cố sức tránh đi. Thế nhưng, nó căn bản không thể tránh khỏi đòn tất công của một kẻ đang điên cuồng đến bán mạng như Thái Thần Nguyệt... Và chỉ không lâu sau đó, nó đã bị Thái Thần Nguyệt đâm thủng hai bên ngực.
Ba thân ảnh từ trên trời rơi xuống, và Lý Thuần Quân chính là kẻ tiếp đất đầu tiên. Ngực trái của hắn bây giờ đã trống rỗng, trong người đã không còn trái tim để duy trì sự sống... Và theo một lẽ tất yếu, hắn sẽ chết, rất nhanh thôi.
Thái Thần Nguyệt đau khổ lê lết đến chỗ Lý Thuần Quân, ôm chặt lấy hắn mà khóc.
Trận chiến này tuy không dài nhưng nàng và hắn đã phải bỏ ra quá nhiều. Nhưng mà... Quan trọng nhất là nàng đã không thể tránh khỏi kết quả trong giấc mộng tiên tri.
"Lý Thuần Quân, chúng ta thắng rồi... Ngươi mau mở mắt ra đi..." Thái Thần Nguyệt sờ sờ lên má Lý Thuần Quân, gượng gạo nở lấy một nụ cười.
"Lão gia..." Phan Y Y chết lặng bên cạnh hai người, ánh mắt cũng như mất đi ánh sáng.
"Thắng sao... Xem ra nhà ngươi vui mừng hơi sớm rồi..."
Thanh âm cất lên, yêu hạc nguyên bản đang nằm bất động đột nhiên ngồi dậy. Cặp mắt của nó sung huyết đỏ bừng, ánh mắt rõ ràng ngập tràn thù hận, kể cả có ăn tươi nuốt sống nhóm ba người cũng không thể làm dịu đi hận ý bên trong nó.
Nó đem song kiếm rút ra khỏi ngực, sau đó từ từ tiến đến chỗ nhóm ba người. Năng lực không gian của nó đã khôi phục, thế nên chỉ cần động một ý niệm, nó liền có thể giết chết tất cả.
Nhưng mà... Chỉ như vậy thì quá đơn giản, không thoả mãn được lòng thù hận điên cuồng của nó.
Thấy Lý Thuần Quân đã chết, Thái Thần Nguyệt cùng Phan Y Y cũng không còn ý định phản kháng nữa. Nhất là Thái Thần Nguyệt... Một người luôn xem Lý Thuần Quân như sự sống của chính mình.
"Tiện nhân, mau chết đi!"
Yêu hạc hung bạo gầm lên một tiếng rồi lao thẳng về phía Thái Thần Nguyệt. Ma trảo của nó giơ cao nhắm thẳng về phía ngực trái của nàng, cũng chính là đầu của Lý Thuần Quân.
Rất rõ ràng, nó muốn hủy đi cơ quan sinh mệnh của cả hai chỉ trong một đòn.
Bỗng lúc này, từ phía chân trời, một điểm sáng màu vàng bất chợt loé lên trực tiếp xuyên thủng qua lớp không gian đang bị phong toả, thậm chí còn lao tới định tấn công con yêu hạc vô cùng cường đại kia.
Bị tập kích bất ngờ, yêu hạc đã không kịp phản ứng, chỉ có thể bày ra một số thủ đoạn phòng ngự yếu ớt rồi bị kim quang xuyên phá tất cả. Kết quả là không quá nửa tức, yêu hạc đã bị luồng kim quang đó chọc thủng đầu, chết ngay tại chỗ.
Không gian phong toả đã được giải trừ, một nữ tử tuyệt sắc cũng theo đó bước vào. Nàng sở hữu dung mạo mỹ lệ chói mắt, mái tóc xanh lam dài trĩu xuống tựa như thần khê, trên đầu cài một chiếc kẹp tóc hình hồ điệp xanh lam, trông tựa như một nàng tiên bước ra từ cõi mộng.
"Đừng sợ, hắn vẫn chưa chết đâu. Nếu như ngươi chịu để ý thật kĩ thì ngươi có thể nhìn thấy lỗ hổng trên ngực hắn đang dần nhỏ lại đấy" Nữ nhân tóc lam nói.
Thái Thần Nguyệt nghe xong, không tự chủ ngắm nhìn vết thương của Lý Thuần Quân một chút rồi nhíu mày: "Đúng thật, nhưng bằng cách nào cơ chứ?"
"Ta không biết. Ta chỉ biết hắn sẽ không bao giờ làm việc mà không có sự tính toán từ trước đâu" Nữ nhân tóc lam nhún vai.
"Ngươi là ai, quen biết hắn sao?" Thái Thần Nguyệt ngẩng đầu, trên mặt lộ rõ vẻ thù địch.
"Ta ấy à, có quen... Ân, để hắn tỉnh dậy rồi sẽ nói cho ngươi biết" Nữ nhân tóc lam mỹ lệ cười một tiếng: "Bây giờ thì ngươi mau trả hắn lại cho ta nha, lâu rồi không thấy mặt, ta cũng rất nhớ hắn"
"Không trả, ta không quen ngươi, cũng không biết ngươi là ai, việc gì ta phải làm vậy?" Thái Thần Nguyệt cảnh giác.
"Nhưng ta là ân nhân cứu mạng của ngươi đó nha"
"Ta không cần ngươi cứu"
"Chà, sao người này lại bướng bỉnh thế nhỉ? Còn nhỏ mà tính cách đã thế này thì lớn lên sẽ không lấy chồng được đâu"
Thái Thần Nguyệt nổi giận: "Mặc xác ta!"
"Ha ha ha~"
Phan Y Y: "..."
Thôi kệ, cứ trong suốt như vầy cũng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.