Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 126:




Tại khu tiểu viện nhà Lý Thuần Quân.
"Cha các ngươi chủ động liên lạc về, nói rằng chúng ta sắp sửa gặp nguy rồi"
Trong lúc ung dung ngồi thưởng trà ngắm hoa, sắc mặt Mộ Khuynh Tiên khẽ xuất hiện biến hoá. Lý Thuần Quân biết rõ nàng có để lại vật gì đó trên người hắn nhằm mục đích theo dõi, và dĩ nhiên hắn cũng có thể thông qua đó báo tin về cho nàng.
"Chưa nói tới nguy hiểm là gì nha... Mẹ, ngươi thật sự không cảm thấy việc để lão ba đi riêng với nữ nhân khác là rất nguy hiểm hay sao?" Lý Tử Đằng vừa bóp vai Mộ Khuynh Tiên vừa hỏi.
"Ta tin hắn" Mộ Khuynh Tiên nói rồi nhẹ nhàng nhắc nhở: "Còn nữa, đừng tùy ý ngắt lời ta"
<
Lý Tử Đằng nghe xong lập tức ỉu xìu.
"Hừm... Hắn không kịp báo thêm tin tức gì nữa... Có lẽ thật sự là đang gặp nguy rồi"
Mộ Khuynh Tiên nhắm mắt, tập trung cảm nhận một chút rồi nói tiếp: "Hắn vẫn còn sống khoẻ, chỉ là... Bên dưới lòng đất hình như vừa xuất hiện một loại khí tức tà ác đang điên cuồng trỗi dậy. Hẳn đó chính là mối nguy mà hắn ta nhắc đến rồi"
"Bằng vào hiểu biết của ta đối với cha các ngươi, ta thừa biết là hắn đang muốn ta làm gì" Mộ Khuynh Tiên nói đến đây rồi thở dài: "Mau giúp ta sơ tán người dân đi, càng nhiều càng tốt"
Trước kia tất nhiên nàng sẽ không rỗi hơi đi quan tâm đến sinh mạng của dân thường, và bây giờ cũng vậy... Chỉ có điều nếu đó là điều hắn muốn, nàng tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn làm theo.
"Nguy hiểm như vậy... Lão cha sẽ không sao chứ?" Lý Tử Đằng có hơi lo lắng hỏi.
Advertisement
"Sẽ không sao đâu, trông yếu ớt vậy thôi chứ mạng của hắn ta còn dài hơn các ngươi nghĩ đấy"
"Ồ..."
...
...
"Xem ra Mộ Khuynh Tiên đã hiểu ý ta, thế thì ta có thể yên tâm rồi" Lý Thuần Quân có chút vui mừng nói khẽ: "Tuy là không thể cứu được hết, nhưng được bao nhiêu hay bấy nhiêu"
"Đến lúc này rồi mà vẫn còn nghĩ đến phàm nhân, thật chẳng hiểu nổi đầu óc của ngươi" Lam Hồ Điệp nói.
"Ta cứu người là chuyện lạ lắm sao?" Lý Thuần Quân nghi hoặc.
"Tu sĩ chẳng mấy khi để tâm đến phàm nhân đâu. Duy chỉ có những người trong Hoàng Tộc, cũng như giai cấp thống trị mới để ý đến những con người yếu ớt đó" Lam Hồ Điệp trả lời.
Nhưng dường như lại chạm đến vết thương lòng, sắc mặt của nàng lại biến trở nên ảm đạm, thanh âm cũng vì vậy mà the thé khó nghe.
Lý Thuần Quân biết vậy nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ toàn tâm toàn ý cõng nàng thoát thân ra khỏi khu di tích quá đỗi nguy hiểm này.
Vào lúc sắp đến cửa ra, sắc mặt Lam Hồ Điệp đột nhiên thay đổi, có chút vội vàng nhắc nhở: "Cẩn thận, bên ngoài có rất nhiều người đang phục kích, khí tức rất giống với hai tên kia!"
"Hẳn là đồng bọn rồi" Lý Thuần Quân hơi dừng lại, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Ngươi có thể chiến đấu được không?"
"Tất nhiên là được, ngươi chỉ cần chạy thật nhanh, đừng để chúng kích thương là ổn. Còn lại mọi chuyện cứ giao cho ta" Lam Hồ Điệp nói thật nhanh.
Kế hoạch đã được hai bên đồng loạt nhất trí. Lý Thuần Quân không chút do dự thúc ép lôi điện trong cơ thể mình dồn về dưới hai chân, giúp bản thân di chuyển với tốc độ nhanh nhất có thể.
Sau khi vận sức xong, Lý Thuần Quân cùng Lam Hồ Điệp liền biến mất ngay tại chỗ, cùng lúc hoá thành kinh lôi di chuyển với tốc độ kinh hồn, đến mức mà mắt thường gần như không thể bắt kịp.
Đây chính là ưu thế của lôi thể, cũng như lôi thuộc tính mà Lý Thuần Quân đang nắm giữ.
Hắn bây giờ đang chịu trách nhiệm thay thế đôi chân của nàng. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là lần này hắn chỉ có thể dựa dẫm vào Lam Hồ Điệp mà thôi.
[Chung Yên Ma Thần đã bắt đầu phá phong ấn, chỉ còn mười phút trước khi Ma Thần xuất thế]
"Mười phút? Đủ!"
Nằm gọn trên lưng Lý Thuần Quân, Lam Hồ Điệp có chút không hiểu rốt cục là hắn lấy được thông tin này từ đâu. Nhưng thay vì tiếp tục ôm mối nghi hoặc, nàng đã lựa chọn tin tưởng hắn.
"Mười phút hoàn toàn đủ, thân là Bán Tiên, ta có thừa thủ đoạn diệt sạch bọn chúng trong nháy mắt!" Lam Hồ Điệp cực kì tự tin nói.
Nghe nàng nói vậy, Lý Thuần Quân liền biết yêu nữ này rõ ràng là chỉ muốn chiếm tiện nghi của hắn chứ hoàn toàn không có chuyện nàng bị đuối sức... Nhưng thôi được rồi, đã là lúc nào, hắn không thể cứ nhỏ mọn như vậy.
Đến trước lối ra, gần như ngay lập tức, hàng loạt các đòn tấn công tựa như vũ bão đổ dồn dập về phía hai người. Từ tấn công vật lí, võ kĩ, thần thông đến công kích linh hồn, hoàn toàn không thiếu bất kì phương thức nào cả, đủ để hiểu quân phục kích sẵn là đông đảo đến mức nào.
Chỉ có điều, Lam Hồ Điệp rất nhẹ nhàng phất tay một cái là mọi đòn tấn công ngay trước mắt hai người liền đã bị phá giải.
Tiếp đó, cũng chẳng biết vì lí do gì mà vô số kẻ phục kích có mặt ở đây liền mau chóng già đi, cơ thể không ngừng mục rữa rồi hoá thành các bụi. Duy chỉ có một số ít nhân vật mạnh mẽ là còn sót lại, tràng cảnh có thể nói là cực kì quỷ dị.
"Đại ca với lão nhị... Chắc chắn là chết trong tay các ngươi!"
Một tiếng gầm tê tâm liệt phế vang lên, mang theo vô tận oán hận cùng ngoan độc mà nhằm thẳng vào Lam Hồ Điệp cùng Lý Thuần Quân. Hắn ta là một nam nhân cao to vạm vỡ, huyết khí như rồng, long hành hổ bộ, rõ ràng sở hữu khí khái của bậc đế vương... Thế mà lúc này ánh mắt hắn lại mang theo ngập trời tà khí cùng sát ý.
"Đánh được không?" Lý Thuần Quân hỏi.
"Thả ta xuống đi đã" Lam Hồ Điệp nhảy xuống khỏi lưng Lý Thuần Quân rồi nói tiếp: "Ta đã dọn sạch sỏi đá rồi, và tên này chẳng qua cũng chỉ là tảng đá lớn hơn một chút mà thôi. Hơn nữa... Tên này càng không phải đầu sỏ trong kế hoạch thức tỉnh Ma Thần..."
"Ta nói có đúng không, vị giám mục đang nấp ở chỗ kia?"
"Tiểu thư thực lực kinh người, thật sự để cho chúng ta phải trầm trồ thán phục"
Một tiếng vỗ tay vang lên, kèm theo một thanh âm già lão nhưng mang đầy ma tính. Theo đó, từ sâu trong vách núi, một lão nhân mặc áo choàng đỏ chậm rãi bước ra, biểu lộ mười phần hiền từ nói tiếp: "Hai vị có lẽ đã nhận ra kế hoạch của chúng ta rồi đúng không? Thậm chí, một vài con chiên của chúng ta đã chết trong tay các vị... Và thân là giám mục, việc này ta không thể không quản"
"Giám mục đại nhân, xin người hãy cho ta tự tay giết chúng, chỉ như vậy mới thoả mãn được cơn giận dữ trong lòng ta" Nam nhân kia dùng sức rống lên, sát khí lộ rõ, dường như hắn ta sắp sửa không nhịn được đến nơi rồi.
Lão nhân hé mắt, biểu lộ vẫn vô cùng hiền từ, nhưng ánh nhìn của lão ta lại cực kỳ quỷ bí, để người ta không rét mà run: "Thân là con chiên của sự kết thúc, ngươi phải biết kiểm soát cảm xúc của chính mình. Ta biết ngươi nhất thời vẫn không thoát khỏi ảnh hưởng của thần lực, nhưng ngươi cũng nên biết... Đó là phước lành mà thần linh đã ban cho chúng ta... Và thân là con chiên, chúng ta không thể để thần linh thất vọng"
Nam nhân kia nghe xong, gần như ngay lập tức quỳ xuống trước tên giám mục, lệ rơi như suối chảy: "Giám mục tha tội! Là ta ngu dốt! Là ta ngu dốt!"
"Thần sẽ tha thứ cho ngươi"
Lam Hồ Điệp một bên đứng nhìn, cảm thấy rất chướng mắt liền không nhịn được chửi rủa: "Các ngươi coi lão nương là không khí sao? Có tin lão nương đập các ngươi thành nước tương rồi mang về phết bánh mỳ ăn dần hay không?"
Lý Thuần Quân: "..."
Có chút buồn cười, nhưng thôi, lo chuyện của mình trước đi đã.
Cũng phải cảm ơn Lam Hồ Điệp vì đã câu kéo thời gian.
"Ta sẽ xem như chưa nghe thấy gì" Lão giám mục kia nhìn về phía Lam Hồ Điệp, thanh âm vẫn mang theo ma lực quỷ dị nói tiếp: "Có thể vào trong, hẳn là ngươi cũng đã phần nào hiểu được sự lớn mạnh của Thần rồi đúng không? Một khi Thần xuất thế, người sẽ mang đến kết thúc cho thế gian đầy rẫy tội ác và bất công này"
"Nếu ngươi muốn được Thần cứu rỗi thì hãy đến đây, chúng ta là Chung Yên Thần Giáo, luôn mở rộng vòng tay chào đón những kẻ lạc lối đi đến giác ngộ" Lão nhân mỉm cười mời chào.
"Phi! Ta nhổ vào" Lam Hồ Điệp cực kì thô lỗ đáp trả: "Chẳng qua chỉ là một tên thủ hạ bại tướng, hắn thì lấy đâu ra tư cách để lão nương ta cung phụng? Nói cho ngươi biết, lão nương căn bản không đem hắn ta để vào mắt!"
Lý Thuần Quân nghe xong, trực tiếp trợn mắt há hốc mồm.
Cái bà điên này!
Ở phía đối diện, ngay sau khi nghe xong câu ấy, cả lão nhân lẫn nam nhân kia đều đồng loạt bị kích nộ. Sắc mặt lão nhân từ hiền từ bí ẩn bỗng chốc trở nên âm lãnh tàn khốc, còn nam nhân thì cơ hồ thực thể hoá sát khí, trông hệt như một con quái vật muốn đồ sát nhân gian.
Thấy đối phương đã động sát ý, Lam Hồ Điệp cũng chẳng buồn nói nhiều nữa. Nàng rút ra một thanh kiếm màu xám mang đầy khí vị của tử vong cùng tro tàn, chủ động lao lên cân cả hai người.
"Ngông cuồng!"
Lão nhân lạnh lùng quát khẽ rồi bóp ngón tay, máu tươi hoá thành vô số đạo hồng quang lao thẳng về phía Lam Hồ Điệp. Mà ngay bên cạnh, nam nhân kia cũng không chịu thua kém, hắn ta điên tới mức sử dụng tà thuật tự thiêu đốt huyết nhục, biến mình thành một con quái vật không có thần trí chỉ vì muốn giết chết hai người.
Đối diện với cảnh tượng như vậy, Lam Hồ Điệp chẳng qua chỉ nhoẻn miệng cười nhạt.
"Hoang Thiên...."
"Nhất Thiểm..."
"Thiên-Địa-Động!"
Dứt lời, thanh ma kiếm trên tay Lam Hồ Điệp liền phóng thích ra đầy trời tử khí che lấp ánh sáng, nương theo lực đạo của nàng mà cô đọng thành một đường kiếm quang màu đen, tựa như phá vỡ không giao lao nhanh về phía đối phương.
Ầm~ một tiếng, thiên địa như vỡ nát, nam nhân đã hoá điên kia từ lúc nào đã trở thành một đống cát bụi. Mà lão nhân áo đỏ cũng chẳng khá hơn là bao, trực tiếp trở thành một đống thịt vụn đang không ngừng bị tử khí ăn mòn.
Không chỉ giết người, một kiếm này của nàng còn trực tiếp san phẳng luôn mấy quả núi bên cạnh. Không những vậy, mênh mông tử khí còn biến vùng đất vốn đã thiếu thốn sức sống này nay lại càng thêm phần chết chóc cùng tang thương.
Có lẽ từ nay về sau sẽ không còn ai dám đến sống ở đây nữa, bởi vì ở đây đã gần như không còn cái gọi là "sự sống" rồi.
Lý Thuần Quân như muốn nói gì nhưng lại thôi. Hắn cũng biết một khi Ma Thần xuất thế, nơi này cũng không còn là một mảnh đất có thể sống nữa.
Mà lại, bọn hắn bây giờ cũng chẳng có thời gian để dây dưa với hai kẻ kia.
"Không giết được, Nguyên Anh của lão già thúi kia chạy mất rồi" Lam Hồ Điệp có chút buồn bực thu kiếm trở về: "Có thể sống sót dưới Hoang Thiên Kiếm, chứng tỏ lão ta cũng có mấy phần bản lĩnh"
"Mặt khác, một kiếm này của ta cũng đủ để tạo ra một trận đại hỗn loạn rồi. Nhờ vậy mà công tác sơ tán của Mộ yêu nữ sẽ trở nên dễ dàng hơn một chút" Lam Hồ Điệp lại càng thêm buồn bực nói nhỏ: "Hừ, tiện nghi cho nàng ta"
Lý Thuần Quân: "..."
Ngươi sai rồi.
Không cần ngươi phải vung kiếm, nàng ta chỉ cần thao túng tâm trí của người dân trong thành là xong chuyện... Nhưng mà, như vậy cũng được, nàng ta hẳn là sẽ đỡ vất vả hơn một chút.
Nói gì thì nói...
Chưa đạt tới Tiên Cảnh mà Lam Hồ Điệp đã nắm giữ loại thực lực này rồi sao? Nữ nhân này đúng thật là đáng sợ, không thể trêu chọc.
"Ta đã báo tin cho Nhân Hoàng rồi, hi vọng phi kiếm truyền tin sẽ không gặp trục trặc giữa đường" Lý Thuần Quân nhìn chằm chằm Lam Hồ Điệp một chút rồi nói tiếp: "Lần này có khả năng hai người chúng ta sẽ phải chết thật đấy. Hỏi lại lần nữa, ngươi thật sự muốn mạo hiểm với ta sao?"
"Chết cùng ngươi, đáng"
"..." Lý Thuần Quân dở khóc dở cười vỗ trán một cái: "Coi như ta chưa nói gì"
Nói xong, Lý Thuần Quân liền dán mắt vào đồng hồ đang không ngừng đếm ngược của hệ thống.
[Chỉ còn một phút trước khi Ma Thần xuất thế]
[45...]
[30...]
[15...]
[10...]
[9...]
[8...]
[7...]
[6...]
[5...]
[4...]
[3...]
[2...]
[1...]
[0]
"Tới rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.