Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 122:




Hôm sau.
Từ trong cơn mê, Lý Thuần Quân dần lấy lại tỉnh táo với một cơ thể mệt mỏi, suy nhược, cũng như một cơn đau lưng khó mà nói bằng lời được. Ban đầu thì hắn cũng rất nghi hoặc, thế nhưng khi nhìn thấy đại mỹ nữ đang ngủ say bên cạnh mình, hắn mới kịp nhớ lại chuyện tối hôm qua.
"Sơ suất"
Im lặng nửa ngày, Lý Thuần Quân chỉ có thể bi thán một câu như vậy.
<
Nhưng kỳ lạ là lần này hắn không những không thấy bất ngờ hay sợ hãi, mà ngược lại trong lòng còn sinh ra một cảm giác cam chịu.
Có lẽ... Sống quá lâu trong cái khổ nên thành ra hắn cũng quen khổ rồi.
Thật đuối, thật đau lưng, muốn ngủ tiếp.
"Đừng ngủ ở đây, sẽ rất đau lưng" Mộ Khuynh Tiên mở mắt, nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở: "Vào trong nhà ngủ tiếp đi, ta sẽ thu dọn tàn cục"
"Ta đau lưng là do ai ban phước đây?" Lý Thuần Quân mắt lớn mắt nhỏ nhìn nàng.
"Được rồi, khởi nguồn của tội ác thì đúng là ta thật, nhưng ngươi cũng nên nghĩ lại tối hôm qua mình đã thô bạo như thế nào với ta đi. Cũng may đó là ta đấy, đổi lại là người khác thì đã sớm đau đến khóc lớn rồi" Mộ Khuynh Tiên mặt dày nói.
Advertisement
Nói xong, nàng cũng từ từ ngồi dậy, triển lộ ra trước mắt Lý Thuần Quân cỗ thân thể trắng mịn hoàn mỹ không chút tì vết. Thậm chí, đâu đó một số khu vực trên cơ thể nàng còn muốn phản quang, lóng lánh lung linh dưới ánh mắt trời.
"Mặc dù ban đầu hơi đau thật, nhưng về sau thì lại rất thoải mái... Cơ mà, so ra vẫn hơi kém hơn một chút so với thần hồn song tu" Mộ Khuynh Tiên có chút không thoả mãn nói khẽ.
Về chuyện này thì nàng cũng không trách Lý Thuần Quân. Tu vi của hắn không theo kịp nàng, vậy nên việc hắn có thể khao hết cường độ mãnh liệt nhất của nàng trong một đêm đã là xuất sắc lắm rồi.
Nàng có cách để giúp hắn tăng cường sinh lực, chỉ là hiện tại không phải lúc.
"Nhìn này" Mộ Khuynh Tiên có chút kinh hỉ xoay người lại, dùng sức vỗ vỗ lên phần bụng dưới của mình: "Đánh dấu thành công, giờ ta đã chính thức trở thành song tu đạo lữ của ngươi rồi~"
Lý Thuần Quân có chút trợn mắt ra mà nhìn hoa văn nằm trên phần bụng dưới của Mộ Khuynh Tiên. Đó là một hoa văn có màu sắc vẫn hình thái đều rất kì lạ, nửa vàng nửa cam, lại còn có hình trái tim pha trộn với hoa văn mặt trời, trông có phần tương đồng với thuộc tính của hắn.
Tiện đây cũng nói luôn. Việc song tu trực tiếp với Mộ Khuynh Tiên đã tiện thể thúc đẩy quá trình thuế biến trong cơ thể của Lý Thuần Quân, giúp hắn từ trạng thái bán hoàn chỉnh sang hoàn chỉnh.
Tuy là thị lực của hắn tạm thời vẫn chưa khôi phục, nhưng chí ít thì hắn đã có được một phần quyền hạn của thuộc tính Thiên Chiếu Đại Thần.
Tỉ như... Ngoài lôi điện ra thì hắn còn có thêm một thuộc tính nguyên tố mới là quang thuộc tính?
Đây hẳn là lí do chính khiến cho hoa văn được đánh dấu trên bụng của Mộ Khuynh Tiên có pha chút hương vị của mặt trời.
"Ngươi có, vậy hẳn là ta cũng có sao?" Lý Thuần Quân hỏi.
"Có, nhưng sẽ không được đánh dấu ở đúng chỗ đó đâu~ Còn về vị trí cụ thể thì ngươi phải tự tìm hiểu nha~" Mộ Khuynh Tiên cười cười, bắt chước y chang giọng điệu lởn phởn của Lam Hồ Điệp.
Nghe rất dễ ghét.
Thấy sắc mặt Lý Thuần Quân nhanh chóng trầm xuống, Mộ Khuynh Tiên liền ho nhẹ một tiếng, có chút vội vàng chuyển chủ đề: "Khụ, được rồi, giờ ta sẽ nói đến chuyện chính nha"
"Ngay sau khi ngươi đoạt lấy Nguyên Âm của ta, ta đã kịp thời phong ấn nó lại trong cơ thể ngươi. Nguyên nhân là vì Nguyên Anh của ngươi có chút đặc biệt, và nếu như ngươi vội vàng hấp thụ Nguyên Âm của ta ngay lúc đó thì thế cân bằng trong linh hải của ngươi sẽ lập tức bị phá vỡ. Khi đó, nhẹ thì ngươi tu vi mất hết, nặng thì ngươi trực tiếp nổ tan xác luôn"
"Cho nên, ta muốn nhắc nhở ngươi là trước khi Dương Anh của ngươi trở nên cường đại hơn Âm Anh thì ngươi tuyệt đối không được giải phong Nguyên Âm chi khí của ta. Bằng không, hậu quả sau đó thật sự rất khó liệu"
"Hiểu rồi" Lý Thuần Quân gật đầu.
Coi như ngươi còn có lương tâm.
"Thật là, quần áo đều tan nát hết rồi, tối hôm qua ngươi thật sự không dịu dàng chút nào" Mộ Khuynh Tiên lại thấp giọng mắng mỏ: "Bình thường ngươi vẫn luôn rất ôn nhu với ta, thế mà tối qua... Ngươi lại làm ta đau muốn chết"
"Hết cách, ai bảo ngươi chơi liều mạnh làm gì? Làm ngay cả ta cũng không thể tự khống chế được" Lý Thuần Quân nhún vai rũ bỏ trách nhiệm.
"Hừ, lại đổ lỗi cho ta" Mộ Khuynh Tiên chọc chọc lên lồng ngực đối phương, có chút ủy khuất nói ra: "Ta thừa nhận là mình sai, nhưng mà... Hôm qua có nhìn kiểu gì cũng thấy giống như ngươi đang cưỡng bức ta"
"..."
"Ngươi rốt cục đang muốn nói cái gì?" Lý Thuần Quân cau mày chất vấn nàng.
"Không... Không có gì"
Nàng nguyên bản còn đang định nhân cơ hội này chọc ghẹo hắn một chút, nhưng xem ra lúc này nàng vẫn là không nên chọc hắn, kẻo rước phải điểm cừu hận.
Bị một nữ nhân tính kế hố như vậy, thân là nam nhân, hắn tất nhiên sẽ có chút không nhịn được. Dù sao thì... Nam nhân vốn dĩ là một giống loài đầy kiêu hãnh mà.
"Ngươi vào trong ngủ đi, ngoài này sẽ do ta dọn. Mặt khác, sau khi tỉnh lại, ta sẽ cho ngươi ăn chút đồ bồi bổ tráng dương" Mộ Khuynh Tiên nói rồi chủ động lánh mặt đi thu dọn "chiến trường".
Trông thì có vẻ nhu thuận biết điều, nhưng trên thực tế thì sự thật là Mộ Khuynh Tiên đang rất đắc ý.
Nhưng mà, bây giờ Lý Thuần Quân đã quá lười để suy đoán tâm tư của nàng rồi. Hắn lảo đảo cuốc bộ vào nhà ngồi ngã mình lên giường, hoá thân cá chết trong một khoảng thời gian thật lâu...
...
...
Một thời gian sau.
Nhờ sự chuộc lỗi tận tình của Mộ Khuynh Tiên mà giờ đây Lý Thuần Quân đã hoàn toàn khôi phục. Quan trọng nhất là trong khoảng thời gian này, thị lực của hắn đã khôi phục được một chút, hoặc ít nhất là hắn đã không phải chìm đắm trong bóng tối nữa.
Mặt khác, cả tuần nay tỷ muội Lý Tử Đằng cùng Lý Hồng Trần đều chưa hề tỉnh lại. Có vẻ như hai đứa con gái của hắn đã được Mộ Khuynh Tiên dạy cho thứ gì đó rất khó lường.
Chỉ hi vọng là không phải dạy hư.
Hôm nay cũng là một ngày khá quan trọng đối với Lý Thuần Quân, bởi vì đây chính là ngày ước hẹn giữa hắn với Lam Hồ Điệp. Tranh thủ lúc nàng ta còn chưa tới, hắn nhất định phải đi thu thập thêm một chút manh mối mới được.
"Ta ra ngoài đây, có thể sẽ phải mất cả tháng mới về được, thành ra trong thời gian này đành phiền ngươi thay ta chiếu cố lũ trẻ, bao gồm ba tỷ đệ họ Khương" Lý Thuần Quân dặn dò Mộ Khuynh Tiên.
Mộ Khuynh Tiên gật đầu: "Cứ đi đi, cũng không cần lo lắng về ả yêu nữ đó. Hôm đó ta đã công khai bảo vệ ngươi rồi, nên hẳn là nàng ta sẽ không tùy tiện làm bậy đâu"
"Được, tạ ơn"
Nói xong, Lý Thuần Quân liền khăn gói lên đường.
Trên đường đi, nhân lúc rảnh rỗi, hắn đã có nhờ hệ thống giúp hắn thôi diễn trạng thái xem mình đã có những thay đổi gì. Nhưng khó hiểu là hệ thống lại không thể thôi diễn với một lí do hết sức nhảm nhí là "thuế biến vẫn chưa hoàn thiện".
Có thể là do nó lười hay gì đó khác, thật sự là hắn cũng không rõ ràng lắm. Nhưng nếu nàng đã không chịu cho xem thì thôi vậy.
Đi được không lâu, Lý Thuần Quân liền đã tìm đến Miếu Thành Hoàng. Ở đó có một vị quỷ sứ đã chờ đợi sẵn, mắt thấy người đến liền chủ động tiến tới khom lưng chào hỏi: "Tiên sinh chắc là vị tiên nhân mà Thành Hoàng đại nhân thường nhắc đến đúng không?"
"Là ta, Thành Hoàng tiên sinh đi đâu rồi?" Lý Thuần Quân hỏi.
"Thành Hoàng đại nhân đi chầu cấp trên định kỳ rồi, hẳn là trong thời gian ngắn sẽ không về kịp" Quỷ sứ nói: "Nhưng vì đề phòng tiên sinh bất ngờ đến thăm nên Thành Hoàng đại nhân đã chuẩn bị sẵn rồi. Đại nhân nói tất cả những gì tiên sinh muốn tìm đều nằm trong quyển sách này"
Nói xong, quỷ sứ liền tự tay dâng lên cho Lý Thuần Quân một quyển cổ thư mục nát đến cực điểm, thật không biết nó đã tồn tại qua bao nhiêu niên đại rồi.
"Tạ ơn, nhờ ngươi chuyển lời cho Thành Hoàng tiên sinh là sau khi trở về, ta nhất định sẽ có hậu báo"
"Tuân mệnh"
Lấy đồ xong, Lý Thuần Quân liền ôm sách bỏ đi. Vì nếu Thành Hoàng đã không có mặt ở đây thì hắn cũng chẳng việc gì phải ở lại lãng phí thời gian.
"Lịch sử sao? Bảo sao trong đây toàn là văn tự cổ, đoán chừng ngay cả lão Thành Hoàng cũng không đọc nổi"
Lý Thuần Quân chậc lưỡi tấm tắc nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ bất ngờ. Có vẻ như chuyện này đã sớm nằm trong dự liệu của hắn rồi cũng nên.
Hắn đọc quyển cổ thư này một cách rất say mê, đến mức Lam Hồ Điệp xuất hiện bên cạnh hắn từ lúc nào mà hắn cũng chẳng hề hay biết.
Đến khi tỉnh hồn lại, hắn mới nhận ra là mình đã rời khỏi thành từ thời điểm nào không hay, và Lam Hồ Điệp thì cũng đã đến nơi ước hẹn đúng giờ.
"Đây là sách gì? Hiếm khi nhìn thấy ngươi tập trung đến mức phớt lờ ta như vậy. Hẳn là thứ này không tầm thường nha?" Lam Hồ Điệp cười hỏi.
Lý Thuần Quân lắc đầu: "Nói không tầm thường thì cũng không hẳn, vì chính ta cũng không biết những gì được ghi chép trong này có thật hay không... Lại hoặc là đã được thần thánh hoá lên rồi"
Lam Hồ Điệp thử liếc mắt qua trang sách, một chữ cũng không hiểu.
Nàng nhận biết đây đều là những văn tự cổ của những thời đại trước, cũng nằm gọn trong mục sở đoản của nàng nên nàng liền từ bỏ rất nhanh chóng.
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tầm bảo"
Lam Hồ Điệp tạm thời gạt bỏ đi chuyện này, vô cùng vui vẻ kéo tay Lý Thuần Quân chạy đi đâu đó.
Lý Thuần Quân để mặc cho nàng lôi kéo, bởi vì hắn không biết đường nào dẫn đến di tích. Mặc dù hắn cũng không thích bị ai đó chiếm tiện nghi, nhưng hiện tại thì hắn đành nhẫn nhịn một chút vậy.
Tốc độ của Lam Hồ Điệp thật sự rất nhanh, Lý Thuần Quân căn bản theo không kịp, bị nàng kéo đến chân không chạm đất, thành ra cảnh tượng trông cứ như nàng cứ như đang thả diều hắn vậy.
Chỉ không lâu sau, Lam Hồ Điệp liền đã kéo Lý Thuần Quân đến một ngọn núi vắng vẻ không người. Bầu không khí ở đây tuy có hơi se lạnh nhưng nhìn chung thì đây vẫn là một ngọn núi nhìn rất bình thường, không có gì nổi bật.
Đó là trước khi Lam Hồ Điệp đột nhiên tung một chưởng cường hoành đánh nát phần lưng núi. Ngay sau khi màn cát bụi qua đi, một mật đạo u tối đã bắt đầu hiện ra ngay trước mắt Lý Thuần Quân, để hắn cảm thấy không rét mà run.
Từ bên ngoài nhìn vào, mật đạo bằng đá này đã xuất hiện rất nhiều vết nứt loang lổ chằng chịt, trông không an toàn chút nào, nhưng dù đã tồn tại qua biết bao niên kỷ, nó vẫn cứ ngoan cường không chịu sụp đổ. Chỉ như thế thôi đã đủ để hiểu rằng nhân vật sáng lập ra nó hoàn toàn không phải hạng người tầm thường gì.
"Đi thôi"
Lam Hồ Điệp có chút hưng phấn dẫn hắn tiến vào trong, hoàn toàn không để ý tới bộ mặt kinh hãi của Lý Thuần Quân.
Hắn không nhìn thấy, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được bên trong di tích có thứ gì đó đang dòm ngó mình... Một thứ gì đó kinh khủng, đáng sợ vượt xa tưởng tượng của hắn!
Thật muốn về nhà.
Lý Thuần Quân muốn về, nhưng Lam Hồ Điệp còn lâu mới chịu cho hắn về.
Thôi.
Có Mộ Khuynh Tiên ở phía sau chống lưng, hắn cũng không cần lo nghĩ gì nhiều. Đi được đến đâu hay đến đó đi, cùng lắm thì lấy cái chết để giải thoát thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.