Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 119:




Ngày hôm sau.
Từ hôm nay, Lý Thuần Quân đã chính thức từ bỏ công việc đánh cá, cũng chẳng buồn đi lấy tiền hoa hồng nữa. Mộ Khuynh Tiên ở đây đã làm đảo lộn hết cả lối sinh hoạt thường ngày, cũng như cuộc sống bình phàm ngắn ngủi của hắn.
Mặt khác, con thuyền của Lý Thuần Quân rất nhỏ, chỉ đủ chỗ cho duy nhất một người sinh hoạt. Và bây giờ lại thêm Mộ Khuynh Tiên cố tình chen chân vào, khiến cho không gian vốn dĩ đã bé nhỏ này trở nên chật chội, ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Lý Thuần Quân không muốn ở chung với Mộ Khuynh Tiên, nhưng hắn có đuổi thế nào nàng cũng không chịu đi. Thành ra ngay buổi tối hôm qua, cả hai đã lại xảy ra một trận cãi vã nhỏ, bất quá cuối cùng vẫn là êm xuôi đi qua.
Mặt trời dần lên, ánh bình minh tươi mới cũng bắt đầu xuất hiện, chiếu rọi xuống mặt nước trong veo, và Mộ Khuynh Tiên cũng từ từ tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
Nàng khẽ mở mắt, dễ dàng nhìn thấy Lý Thuần Quân đã thức dậy từ sớm và đang ngồi câu cá. Thấy vậy, khoé miệng nàng liền nâng lên một ý cười nhàn nhạt.
"Lâu rồi mới được ngủ chung với hắn, cảm giác cũng không tệ" Đó là những gì nàng đang nghĩ.
"Dậy rồi thì chuẩn bị bếp than giúp ta" Lý Thuần Quân lên tiếng nhắc nhở.
<
"Được~"
Mộ Khuynh Tiên bấm ngón tay một cái, tức thì bộ y phục trên người nàng liền phát sinh thay đổi, trở thành một bộ y phục bình dân hệt như y phục mà Lý Thuần Quân đang mặc.
Nàng biết hắn đang hoà mình vào cuộc sống của phàm nhân, và nàng cũng không có ý định phá vỡ thú vui của hắn... Thế nên, nàng đã thuận theo hắn.
Tuy là Mộ Khuynh Tiên không giỏi chuyện nữ công gia chánh, nhưng ít ra thì nàng cũng không tệ đến mức không biết nhóm bếp lửa. Kết quả là chỉ không lâu sau, hương khói thơm của than củi đã bắt đầu truyền ra từ phía sau lưng, để Lý Thuần Quân khẽ gật đầu hài lòng.
"Sáng nay chúng ta sẽ ăn gì?" Mộ Khuynh Tiên vừa làm vừa hỏi.
"Bình thường thôi, không ngon miệng mấy đâu" Lý Thuần Quân cười cười: "Nguyên liệu nấu ăn trong tay ta không nhiều, thành ra không đủ để khoản đãi cái miệng sành ăn của ngươi được đâu"
Vừa nghe là biết hắn ta đang muốn lấy cớ đuổi nàng đi.
Mộ Khuynh Tiên liếc xéo hắn một cái, nhưng rồi nàng cũng chợt nhận ra là hắn đang bị mù, thành ra hắn căn bản không biết là nàng đang đe doạ hắn.
Thôi bỏ đi, cứ coi như không nghe thấy là được.
Câu được vài con cá xong, Lý Thuần Quân liền quay trở vào bắt đầu nấu ăn. Và đúng như những gì mình đã nói, những món hắn nấu ra thật sự không quá đặc sắc, nếu không muốn nói là quá tầm thường.
Cá rán, rau luộc, nước tương cùng một chút bánh đậu. Chỉ như thế là đã xong một buổi sáng rồi.
Advertisement
Mộ Khuynh Tiên không nói gì, cũng không mở miệng bình phẩm. Nàng chỉ ăn rồi uống nước, sau đó lại không ngừng nhấp nháp món bánh đậu xanh được hắn chuẩn bị như một món tráng miệng.
Mặc dù gần đây Lý Thuần Quân có hơi độc miệng với nàng, nhưng sự thật là tính cách dịu dàng tử tế của hắn vẫn còn nguyên ở đó. Hắn biết nàng rất thích bánh đậu xanh, vì thế nên hắn đã cố tình dự trữ một ít trên thuyền với lí do dự phòng.
Hắn biết nàng sẽ đến làm phiền nên mới chuẩn bị trước. Hắn không nói thẳng ra, nhưng nàng đủ tinh tế để hiểu được tấm lòng của hắn.
"Tên này... Từ lúc nào trở nên khẩu thị tâm phi như vậy chứ?" Mộ Khuynh Tiên có chút thích thú thầm nghĩ.
"Phải rồi, Mộ Khuynh Tiên, mau đưa cho ta chiếc trâm phượng của ngươi đi" Lý Thuần Quân đột nhiên mở miệng: "Bây giờ ta đã đủ mạnh để tế luyện nó rồi. Nhân cơ hội này, ta phải tranh thủ hoàn thành lời hứa giữa ta với ngươi"
"Ngươi vẫn còn nhớ sao?" Mộ Khuynh Tiên một mặt ngạc nhiên, đáy lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Hắn vẫn còn nhớ.
Ngày hôm đó, sau khi đón tết trở về không
bao lâu, hắn đã tặng cho nàng một chiếc trâm phượng. Nhưng vì lúc đó hắn vẫn chưa đủ mạnh để tế luyện nên món quà đó đã trở nên có phần không hoàn mỹ.
Và cũng ngay lúc đó, hắn đã hứa với nàng rằng khi bản thân đủ mạnh, hắn liền sẽ tự tay tế luyện nó cho nàng, biến món quà này trở nên hoàn mỹ.
Nhưng thời gian qua đi, tính cả trong huyễn cảnh thì đến nay đã trôi qua vô số năm. Vậy nên, dù hắn có quên đi thì nàng cũng không trách hắn... Ấy thế mà, thật sự là hắn vẫn còn nhớ, hắn chưa từng quên đi lời hứa với nàng.
Nghĩ đến đây, trái tim Mộ Khuynh Tiên liền cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Lý Thuần Quân vẫn luôn như vậy, luôn sưởi ấm cho nàng hết lần này đến lần khác, cũng luôn cho nàng những cảm xúc mà nàng không bao giờ muốn quên đi.
"Ngươi sao thế? Sao lại không trả lời?"
Bị đối phương kêu gọi, Mộ Khuynh Tiên chợt bừng tỉnh lại nhưng trong lòng vẫn còn bồi hồi không thôi. Gò má nàng có hơi phiếm hồng, ánh mắt cũng mang theo miên mang lửa nóng mà nhìn hắn: "Trâm ở đây, cảm ơn ngươi vì ngươi vẫn nhớ"
"Ừm"
Cố tỏ ra lạnh lùng sao?
Mộ Khuynh Tiên nhoẻn miệng cười khẽ, ánh mắt nồng nhiệt vẫn giữ nguyên. Có vẻ như nàng không có ý định vạch trần hắn.
Hắn là như vậy đấy, bảo sao nàng không đổ hắn cho được? Một nữ nhân luôn khao khát tình cảm như nàng căn bản không chống cự nổi thứ ma lực này.
"Lý Thuần Quân, ta vừa phát hiện ra mình yêu ngươi còn hơn cả lúc trước rồi"
"Vậy à..."
Lý Thuần Quân đáp lại một cách rất thờ ơ. Có vẻ như hắn đã dồn toàn bộ sự tập trung lên trên chiếc trâm phượng rồi.
"Tính thêm cả bức tượng Ngũ Sắc Tiên Lộc... Hì hì, giờ thì ta với ngươi đã có đến hai món đồ ràng buộc rồi" Mộ Khuynh Tiên lại cười: "Ta không cần nhiều quà, chỉ cần như vậy là đủ rồi"
"Ài..." Lý Thuần Quân đột nhiên thở dài: "Mộ Khuynh Tiên, đừng làm ra vẻ thiếu nữ mới biết yêu ấy nữa, ta nhìn không quen"
Mộ Khuynh Tiên: "..."
"Trâm phượng ta sẽ từ từ giải quyết, không lâu nữa sẽ xong thôi" Lý Thuần Quân lại nói: "Cũng khá lâu rồi, ta nghĩ mình nên đến Độ Tiên Môn một chuyến"
"Đến thăm hai tiểu nha đầu kia sao?"
"Ừm, có thể là cả ba tỷ đệ họ Khương nữa"
"Được thôi, hôm sau chúng ta liền khởi hành" Mộ Khuynh Tiên nói: "Ta cũng muốn xem thử con gái ngươi lớn lên trông như thế nào, cũng không biết các nàng có nhận người mẹ này hay không"
Lý Thuần Quân: "..."
Cầu trời cho hai đứa nhỏ không nhận.
...
...
Tây Phong Thành.
Tính đến ngày hôm nay thì đã mấy chục năm trôi qua, và đối với phàm nhân mà nói, chỉ trong bằng ấy thời gian là đã đủ để chuyển giao cả một thế hệ. Lớp trẻ lớn lên, và lớp già cũng ra đi, để lại tương lai cho thế hệ sau tiếp nối.
Trong một tiểu viện tràn đầy hoa nở cùng linh khí đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ thanh xuân duyên dáng đang giặt giũ vải lau, sau đó lại quay ra lau sạch bàn ghế đã bám bụi, cũng như quét dọn sân nhà cho thật sạch sẽ sau một thời gian dài không có ai nâng niu chăm sóc.
"Tiểu Bạch, tính đến nay đã hơn mười năm trôi qua rồi, thúc thúc... Hắn sẽ thật sự trở về sao?" Thiếu nữ vừa quét sân vừa hỏi, và người mà nàng đang hỏi chính là một chú chó lông trắng đang ngồi ở gần đó.
"Ta không biết" Tiểu Bạch nói.
Thiếu nữ thở dài nhìn cảnh vật xung quanh, trong ánh mắt hiện lên vẻ mong nhớ: "Nhớ năm xưa phụ thân đã từng cùng thúc thúc đánh cờ ở chỗ này... Nhưng bây giờ phụ thân đã sắp sửa qua đời rồi, thế mà thúc ấy vẫn chưa trở về..."
"Nói thật, nếu như có thể quay lại những ngày đó, ta nhất định sẽ trân trọng những giây phút đó nhiều hơn"
Tiểu Bạch trầm mặc.
Bỗng lúc này, bên ngoài cửa tiểu viện đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Két~ một cái, đại môn liền đã mở ra, và một nam nhân tóc tím cũng theo đó bước vào, kèm theo một nụ cười tự giễu: "Đã lâu không trở về rồi, không biết cố nhân vẫn còn ở đây hay không?"
Thiếu nữ đang đứng quét sân, thấy người kia đột đột tiến vào liền không khỏi kinh ngạc: "Thúc thúc?"
"Ừm?" Nam nhân kia nghe thấy có tiếng người khác trong nhà mình, thoáng trầm tư một chút rồi lên tiếng dò hỏi: "Tiểu Bạch? Hay là Tiểu Thải Huyên?"
"Là ta, Khương Thải Huyên" Thiếu nữ không kìm lòng được mà lao tới, nhào thẳng vào lòng nam nhân mà nức nở: "Cuối cùng thúc cũng về rồi, ta nhớ thúc chết đi được!"
Nam nhân kia tất nhiên là Lý Thuần Quân.
"Chẳng phải lúc trước vẫn luôn gọi ta ca ca sao? Bây giờ sao lại gọi thúc thúc rồi?" Lý Thuần Quân cười cười xoa đầu nàng.
"Lớn rồi, tất nhiên là ta sẽ hiểu chuyện hơn" Khương Thải Huyên thấp giọng nói: "Phụ thân ta sắp qua đời rồi, thế nhưng hắn vẫn chưa bao giờ quên thúc... Thải Huyên hi vọng thúc có thể ở lại đây một thời gian, chiếu cố cho hắn trong những phút giây cuối cùng"
"Tại sao lại như vậy? Ta nhớ phụ thân ngươi vẫn còn tương đối trẻ..." Lý Thuần Quân khẽ nhíu mày, có chút không hiểu thông hỏi.
"Phụ thân nói hắn có khí số đoản mệnh, không chết trước năm hai mươi đã là may lắm rồi..." Khương Thải Huyên khép giọng khóc lóc: "Thúc ở lại đây được không?"
"Tất nhiên là được, mau về đi, lát nữa ta sẽ đích thân qua thăm"
"Tạ ơn thúc"
Khương Thải Huyên buông tay, lễ phép bái tạ rồi quay trở về.
Lý Thuần Quân lẳng lặng đứng trong sân, im lặng một chút rồi thở dài: "Mới chưa bao lâu mà ta đã sắp sửa phải tiễn biệt cố nhân rồi... Nhưng ta cũng cảm thấy may mắn vì mình đã về kịp..."
Phía bên ngoài, Mộ Khuynh Tiên âm thầm cất bước tiến vào, nhẹ nhàng duỗi nắm đấm ra trước mặt Lý Thuần Quân, trông tựa như đang phỏng vấn: "Có cảm khái gì sao, Lý tiên sinh?"
"Một chút"
"Ngươi nên quen dần với cảm giác này" Mộ Khuynh Tiên nói.
"Ừm, ta biết"
Tán gẫu một hồi, Lý Thuần Quân lại dọn dẹp nhà cửa cho xong rồi tiến vào phòng bếp nấu thêm vài món ngon. Tất nhiên là những món ăn này không dành cho Mộ Khuynh Tiên, mà là dành cho người bạn đã sắp sửa gần đất xa trời.
Không lâu sau, mang theo một vài món quà nhỏ, Lý Thuần Quân đã sang bên nhà Khương Chính thăm bệnh.
Thê tử của Khương Chính giờ đây đã là một mỹ phụ trung niên thành thục, nhưng lúc này nàng lại đang lộ vẻ rất mệt mỏi. Thậm chí kể cả khi nàng đang cả mừng vì Lý Thuần Quân đã trở về, giọng điệu của nàng vẫn lộ ra đôi chút yếu ớt.
"Tướng công vẫn luôn nhớ tới ngươi, Lý tiên sinh" Thê tử nói: "Hắn nói gặp được ngươi là phúc duyên ba đời của hắn... Mà sự thật là bản thân ta cũng cảm thấy vậy"
Khương Chính và thê tử có tất cả ba người con, và vốn dĩ cả ba đứa sẽ phải sống một kiếp phàm nhân bình thường tựa như hai người, nhưng nhờ có sự xuất hiện của Lý Thuần Quân mà chúng đã đổi đời, từng bước trở thành tu sĩ... Cũng hoàn thành mộng ước mà bản thân cả hai người vẫn luôn mong mỏi.
"Đừng nói vậy, tất cả những điều này đều là duyên phận. Huống hồ... Đó đều là lựa chọn của chúng" Lý Thuần Quân cười đáp.
Theo chân thê tử bước vào trong nhà, Lý Thuần Quân liền thấy Khương Chính đang nằm bất động trên giường, sắc mặt vô cùng kém cỏi, da thịt đều tái xanh, hơi thở rất yếu ớt.
Thật ra là hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục thị lực, nhưng hắn có thể cảm nhận được sức sống của Khương Chính đang rất mờ nhạt, thậm chí có thể miêu tả như đèn treo trước gió, chỉ cần thổi nhẹ một cái là ra đi.
Hắn có hỏi qua Mộ Khuynh Tiên, và nàng cũng nói số mệnh là một thứ rất khó có thể hoán cải. Huống chi bản thân Khương Chính chỉ là một phàm nhân, thành ra nghịch thiên cải mệnh căn bản là chuyện không thể xảy ra.
Khương Chính khí số đã tận, dù là thần tiên cũng khó cứu.
"Thải Huyên cùng hai tên nhóc kia đâu rồi?" Lý Thuần Quân hỏi.
"Nàng đi hối thúc hai tên đệ đệ kia trở về rồi..." Thê tử nói: "Kể từ khi được tiên sinh dẫn dắt gia nhập Tiên Môn, hai tên đó vẫn luôn bế quan, cố gắng thăng tiến để không phụ lòng hai người chúng ta, và kết quả là... Cha chúng nó sắp chết mà chúng nó vẫn còn không hay biết"
"Cái này cũng thật không may. Khương tiên sinh chỉ còn mấy ngày nữa là đến giới hạn rồi, mà đoạn đường từ Độ Tiên Môn đến đây cũng không phải gần..." Lý Thuần Quân có chút khó xử nói.
Thê tử quay mặt đi, cố gắng nuốt vào hàng lệ đang trào dâng. Khỏi đợi Lý Thuần Quân phải nói, nàng dĩ nhiên biết rõ điều này, vậy nên nàng mới trăn trở mấy ngày nay vẫn không thể ngủ được.
"Đừng lo, ta đã dẫn cả bọn về rồi"
Giữa lúc bầu không khí đang nhuốm màu bi thương thì một thanh âm êm dịu đột nhiên vang lên bên tai Lý Thuần Quân, đâu đó còn có chút đắc ý, cũng như muốn được hắn khen ngợi.
Dứt lời, ba thân ảnh trẻ tuổi liền tựa như quỷ mị lao thẳng vào nhà, đến bên cạnh giường Khương Chính mà lớn tiếng khóc thảm, đồng thời luôn miệng tự mắng bản thân là đồ bất hiếu.
Khương Thải Huyên đã sớm khóc đến khô nước mắt, chỉ có thể đứng một bên an tĩnh ngậm ngùi. Còn Khương Thái Huyền cùng Khương Thái Hư thì mới biết chuyện, trong lòng vẫn còn dai dẳng ăn năn cùng tự trách, thành ra cả hai đều khóc đặt biệt lớn tiếng, cũng thê lương hơn bất cứ ai.
Nam nhi không dễ dàng rơi lệ, nhưng đó không có nghĩa là cả đời sẽ không rơi lệ.
"Phụ thân, hài nhi bất hiếu, là hài nhi bất hiếu!"
"..."
Đến lúc này thì cả hai mới chợt nhận ra chút quang vinh mà bọn hắn đạt được trong Tiên Môn đều chỉ là vô nghĩa. Vì dẫu cho bây giờ bọn hắn đã viễn siêu phàm nhân, thế nhưng bọn hắn lại chẳng thế níu giữ tính mạng của người nhà... Thậm chí chỉ có thể bất lực nhìn cha mình ra đi.
So với sinh mạng ngắn ngủi của người thân thì chút vinh quang kia hoàn toàn chẳng đáng là gì.
Mộ Khuynh Tiên bước vào, yên lặng nhìn Khương Chính một lúc rồi nói: "Hắn đã không thể tỉnh dậy được nữa... Nhưng mà, ta có thể cho hắn hồi quang phản chiếu để tiếp tục vui vẻ với các ngươi trong những giây phút cuối cùng"
"Đại tẩu, lời này của ngươi là thật sao?" Thê tử kinh hỉ thốt lên.
Mộ Khuynh Tiên gật đầu. Nàng không nói hai lời liền bắt đầu thi pháp, trợ giúp Khương Chính tiến vào trạng thái hồi quang phản chiếu.
Chỉ không lâu sau, sắc mặt của Khương Chính đã dần trở nên hồng hào, ngón tay cũng nhích động, rồi cuối cùng là hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hắn ngồi dậy, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh một chút rồi cười khổ: "Tạ ơn đại tẩu đã ra tay giúp đỡ. Cũng lâu rồi không gặp, Lý tiên sinh"
"Xin thứ lỗi, đến ta cũng không ngờ là mình sẽ gặp lại tiên sinh trong trạng thái sống dở chết dở như thế này"
Lý Thuần Quân khẽ cười. Hắn không nói gì khác, chỉ nói đúng một câu cực kì đơn giản: "Khương tiên sinh, có muốn cùng ta đánh một ván cờ không?"
"Khương mỗ đã đợi câu này rất lâu rồi!"
Khương Chính hưng phấn đứng bật dậy đi theo Lý Thuần Quân, tựa như hắn đã quên đi hai đứa con đang khóc thảm vì mình. Đó không phải vì hắn vô tình, mà là hắn đã tha thứ cho cả hai, vì vậy nên hắn mới không mở miệng trách móc hay nhắc nhở.
Thê tử, Khương Thải Huyên, Khương Thái Huyền, Khương Thái Hư chỉ lẳng lặng đi theo mà không nói một lời. Còn Mộ Khuynh Tiên thì khẽ cười, thấp giọng nói nhỏ: "Còn hai người các ngươi, không định đi gặp phụ thân hay sao?"
"Ta không muốn làm phiền những giây phút quý giá sau cùng của phụ thân với Khương thúc thúc"
Thanh âm vang lên, và hai thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp rạng ngời cũng từ trong bóng tối bước ra, trên mặt thoang thoảng mang theo vẻ ngượng ngùng.
"Không muốn nhận mẹ sao?" Mộ Khuynh Tiên cười hỏi.
"Tất nhiên là nhận. Ta không muốn mồ côi, cũng không lão cha cô độc cả đời" Lý Tử Đằng thành thật nói: "Đầu óc lão cha có vấn đề, rất khó lấy vợ... Vậy nên, một khi đã biết ngoài kia vẫn có người thật tâm với hắn, thế thì ta cũng không ngại nhận người đó làm mẹ kế"
"Ngươi thật sự nghĩ vậy?"
"Không giống tỷ tỷ, ta lại cho rằng phụ thân rất sát gái" Lý Hồng Trần nói: "Cho nên, có mẹ kế thật sớm ngược lại là cách để ta không có thật nhiều mẹ kế"
Lý Tử Đằng: "..."
Mộ Khuynh Tiên yên tĩnh ngắm nhìn nha đầu có phần lanh lợi này một chút, không hiểu sao lại cảm thấy nàng ta rất thuận mắt, thật muốn yêu chiều một phen.
"Tốt rồi, vậy thì về sau ta liền là mẹ của các ngươi"
Nói xong, cả ba người liền theo chân những người khác tiến vào trong tiểu viện của Lý Thuần Quân. Ở đó họ nhìn thấy Lý Thuần Quân cùng Khương Chính đã ngồi sẵn vào bàn đánh cờ, trong khi những người khác thì lại đứng xem, trò chuyện rôm rả... Cảnh tượng tựa như chưa từng có bi thương xảy ra vậy.
Họ chỉ đang cố gắng gây dựng lại những kỉ niệm cũ, dùng nụ cười và hạnh phúc để đưa tiễn Khương Chính đi tiếp quãng đường cuối cùng, để hắn có thể an lòng mà nhắm mắt xuôi tay.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim của Lý Tử Đằng cùng Lý Hồng Trần đều cảm thấy rất nhức nhối. Rõ ràng mới không lâu trước mọi thứ vẫn còn thật đẹp đẽ, thế mà bây giờ... Cảnh tượng quen thuộc này đã nhiễm phải hương vị của sự chia ly.
Để không phải hối hận, cả hai nàng đã lập tức tựa chọn hoà nhập, làm trái với dự tính ban đầu. Các nàng đều biết bầu không khí này sẽ không duy trì được lâu nữa, cho nên... Các nàng phải kịp thời cảm thụ, khắc ghi trước khi quá muộn.
"Phụ thân/lão cha, chúng ta đã về"
Lý Thuần Quân nhướng mày, dùng sức cốc đầu Lý Tử Đằng một cái: "Con gái của ta, ngươi học đâu ra cách xưng hô này đấy?"
"Như vậy sẽ thân thiết hơn mà!" Lý Tử Đằng ủy khuất ôm đầu, đau suýt khóc.
"Nhưng sẽ làm tổn hại đến uy nghiêm của ta, mau sửa lại"
Mộ Khuynh Tiên: "..."
"Tử Đằng cô nương còn nhỏ, tiên sinh không cần thiết phải như vậy" Khương Chính vừa hạ cờ vừa cười nói.
"Khương tiên sinh, ngươi không hiểu được đâu... Nỗi khổ thầm kín của ta" Lý Thuần Quân tự kỷ một lát rồi cười nói: "Vả lại mấy đứa này cũng không tính là nhỏ nữa, có thể gả đi được rồi"
Khương Thải Huyên trợn mắt, lập tức đáp lại ngay: "Không gả!"
Lý Tử Đằng, Lý Hồng Trần dùng sức gật đầu tán thành.
Lý Thuần Quân: "..."
"Coi kìa! Thải Huyên, không được thất lễ với tiên sinh!" Khương Chính vội vàng nhắc nhở.
Khương Thải Huyên biết lỗi, rối rít cúi đầu tạ lỗi Lý Thuần Quân.
Thê tử chỉ che miệng cười, lặng nhìn thêm một chút rồi nói: "Mọi người cứ chơi, ta sẽ phụ trách nấu cơm chiều"
Mộ Khuynh Tiên: "Ta cũng đi"
"Mẹ, ta cũng đi nữa~"
Sau khi cánh phụ nữ đi bớt, khu vườn nhỏ này đã trở nên yên lặng đi đôi phần, đủ để cho hai người già kia có thể tập trung đánh cờ.
"Tiên sinh, ta rất thắc mắc một chuyện... Tại sao mắt của ngươi lại bị mù?"
Lý Thuần Quân đã sớm tháo băng che mắt nên Khương Chính hoàn toàn có thể nhìn rõ con mắt đục ngầu của hắn... Và tất nhiên, Khương Chính cũng dễ dàng đoán ra được là hắn đang bị mù.
"Một chút thuế biến nhỏ, qua một thời gian liền sẽ khỏi thôi" Lý Thuần Quân cười khan: "Thấm thoát đã hơn mười năm trôi qua, con cái cũng đã lớn hết rồi, mà chúng ta... Cũng đều đã già rồi nhỉ?"
"Tiên sinh nói đùa rồi, ở đây chỉ mình ta già đi thôi, tiên sinh vẫn còn rất trẻ" Khương Chính chân thành nói: "Bây giờ tiên sinh đã có thê tử rồi, lại còn xinh đẹp động lòng người như vậy... Ta có thể chắc chắn rằng quãng thời gian sau này của tiên sinh sẽ không đến nỗi tịch mịch"
Lý Thuần Quân: "..."
Khương lão đầu, câu nói này của ngươi sẽ trừ điểm hảo cảm từ ta đấy.
"Tiên sinh, thật cảm ơn ngươi và cả thê tử của ngươi" Khương Chính ngậm ngùi nói tiếp: "Vốn dĩ cuối đời của ta sẽ cực kì cô độc cùng bi thương... Nhưng nhờ có tiên sinh cùng tẩu tử mà ta mới có thể nghiệm lại những khoảnh khắc tuyệt vời như thế này, để ta có thể an nhiên, thanh thản mà ra đi..."
Lời này của Khương Chính là nói thật.
Nếu không có Mộ Khuynh Tiên giúp đỡ, Khương Thái Huyền cùng Khương Thái Hư đã chẳng thể về kịp để tiễn cha...
Nếu không có Mộ Khuynh Tiên giúp đỡ, hắn đã chẳng thể hồi quang phản chiếu, lấy lại thanh tỉnh để tận hưởng chút thời gian cuối cùng của đời mình...
Nếu không có Lý Thuần Quân giúp đỡ, hắn đã chẳng thể nhìn thấy cảnh tượng đoàn viên này trước khi chết... Cuối cùng là chết trong sự cô độc và tiếc nuối.
Nói trắng ra, Khương Chính đã nợ Lý Thuần Quân cùng Mộ Khuynh Tiên rất nhiều.
"Chúng ta là bạn, và đây là chuyện ta nên làm" Lý Thuần Quân mỉm cười đáp lại: "Ta không có nhiều bằng hữu, và ta cũng rất quý ngươi, Khương tiên sinh..."
"Cho nên, Khương tiên sinh hãy cứ thoải mái tiếp nhận tấm lòng của ta, và cũng không cần nghĩ ngợi đến chuyện ơn nghĩa nữa. Giữa chúng ta không cần để tâm đến loại khái niệm đó"
Khương Chính chỉ cười rồi không nói gì thêm nữa, tiếp tục tập trung đánh cờ.
Ván cờ diễn ra rất lâu, thậm chí đến khi cơm chiều được dọn ra mà cả hai vẫn còn chưa đánh xong. Sau khi thưởng thức một bữa cơm vô cùng thịnh soạn cùng hạnh phúc, Lý Thuần Quân và Khương Chính lại ngồi vào bàn, tiếp tục trận chiến vẫn còn đang dang dở.
Thấy ván cờ diễn ra quá lâu, mọi người cũng không kìm được mò tới xem thử, và kết quả là họ từ lúc nào đã hoàn toàn trầm mê vào trong những bước đi, cùng nhau hồi hộp nghênh đón thắng lợi cuối cùng.
Qua nửa đêm rồi đến rạng sáng, kết quả chung cuộc đã xuất hiện, và nương theo sự kết thúc của ván cờ, những giây phút cuối cùng của Khương Chính cũng đến đây là kết thúc.
Hạ nốt quân cờ chốt hạ, Khương Chính nở một nụ cười mãn nguyện: "Là ta thắng rồi... Lý tiên sinh"
Dứt câu, Khương Chính liền an nhàn khép lại đôi mắt, lòng đắm chìm trong sự hạnh phúc mà trút xuống hơi thở cuối cùng.
"Ngươi thắng rồi, Khương tiên sinh"
Vừa nói, Lý Thuần Quân vừa ngẩng đầu ngắm nhìn ánh bình minh đang dần ló dạng nơi chân trời, trong lòng nhất thời có nhiều suy nghĩ bộn bề, nhưng chung quy lại... Hắn vẫn cảm thấy thật vui vẻ, tương tự như cảm xúc cuối cùng của Khương Chính khi giã từ cõi trần thế.
Ba tỷ đệ họ Khương cùng thê tử đều mỉm cười, một nụ cười hoà chung với nước mắt. Đó không đơn thuần chỉ là tang thương cùng mất mác, mà đồng thời còn là một loại hạnh phúc khi được nhìn thấy Khương Chính mãn nguyện ở cuối đời.
"Buổi bình minh này chính là tân sinh của các ngươi. Đừng để hắn phải cảm thấy hổ thẹn vì sự ra đi của bản thân, cũng như vì chính các ngươi"
"Chúng ta đã hiểu, Lý tiên sinh"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.