Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 114:




Lại nhiều năm sau đó...
Thái Linh công chúa đã ra đi, và Lý Thuần Quân cùng Vương Nguyên cũng không còn nhiều chuyện để làm. Họ đã lựa chọn cùng nhau an hưởng một cuộc sống thanh bình yên tĩnh, từ từ già đi theo năm tháng.
Tính đến hiện tại thì họ đã có hai người con, bất quá cả hai đều đã ra đi theo đuổi tương lai cùng ước mơ của mình, không được mấy khi trở về thăm hai người.
Có lẽ chỉ khi đến dịp gì đó đặc biệt như năm mới, tế lễ, cả hai đứa mới chịu trở về thăm đôi cha mẹ già.
Cùng Lý Thuần Quân ngồi bên gốc cổ thụ xưa cũ, tuy khá cô đơn nhưng nét mặt Vương Nguyên vẫn còn giữ nguyên sự vui tươi cùng hoạt bát của năm nào... Dẫu cho vẻ hồng nhan ngày nào đã sớm bị tuế nguyệt hong khô.
<
Ngồi ngay bên cạnh Vương Nguyên, cả Lý Thuần Quân cũng giống như vậy. Đến tận lúc này thì đầu hắn đã hoa râm, da thịt nhăn nheo, tu vi đại thoái... Kể cả vậy, hắn vẫn không tiếc cuộc đời này, cũng không tiếc khi ra tay cứu rỗi Quân Thiên Tứ.
Dẫu cho kết cục này không hẳn là kết cục mà hắn muốn, nhưng chỉ cần Quân Thiên Tứ cảm thấy thoả mãn, hắn liền được tính là đã hoàn thành sứ mệnh.
"Cùng nàng già đi rồi cùng nàng chết đi, ngươi hẳn là đã thoả mãn rồi nhỉ? Quân Thiên Tứ"
Vừa nói, Lý Thuần Quân vừa nhắm mắt lại, bắt đầu chuyển giao cơ thể về cho Quân Thiên Tứ: "Ta đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi, những chuyện sau đó ngươi có thể tự mình cảm thụ, ta sẽ không xen vào nữa"
"Không cần nữa, ngươi đã có thể đi từ lâu rồi" Quân Thiên Tứ chợt lướt qua ý thức của Lý Thuần Quân, cười nói: "Ngay từ cái lúc mà tên oắt con kia ra đời, ngươi liền đã đủ điều kiện để rời đi... Chỉ là, những chuyện về sau sẽ giúp ngươi có thêm cảm ngộ về nhân sinh nên ta mới không có nói, thành thật xin lỗi"
"Không sao, ta cũng học được cách để quản thúc một gia đình rồi, cũng học được rất nhiều thứ hữu ích khác... Tuy tốn chút thời gian, nhưng thành quả cũng rất quý giá" Lý Thuần Quân cười nhạt đáp lại.
Advertisement
Vừa dứt lời, Lý Thuần Quân lại đột nhiên có cảm giác tựa như ai đó đang tiếp cận mình. Đó tất nhiên là Mộ Khuynh Tiên, hoặc nói đúng hơn là Ác Chi Hồn của Mộ Khuynh Tiên.
"Nàng đã tự chém thần hồn để âm thầm đi theo thủ hộ ngươi, đó hoàn toàn là thật lòng đấy, ngươi nhớ phải trân trọng nàng" Quân Thiên Tứ nói rồi rời khỏi thế giới nội tâm, nắm lấy quyền tiếp quản cơ thể.
Còn Lý Thuần Quân thì đã hoàn thành nhiệm vụ, bắt đầu rời khỏi thế giới này.
"Ta vừa nhận ra rất nhiều chuyện" Lý Thuần Quân mở miệng nói với người bên cạnh: "Dường như tiến độ đồng hoá đều bị ngươi ngăn chặn là phần lớn, còn ta thì... Có cũng như không"
Mộ Khuynh Tiên cười mỉm: "Đừng tự ti như vậy, ta chỉ giúp một phần nhỏ thôi"
"Vậy sao?"
Trầm mặc một lúc, Mộ Khuynh Tiên lại mỉm cười đầy ẩn ý, một tay chỉ về phía giọt pha lê đang treo trước ngực Lý Thuần Quân: "Thứ này là đồ thật đấy, sẽ không biến mất khi ngươi rời khỏi đây đâu"
"Thật ư?" Lý Thuần Quân có chút kinh hỉ.
Thú thật, giọt pha lê này thật sự rất có giá trị tinh thần đối với hắn. Nó không chỉ là minh chứng cho sự tồn tại của Thái Linh công chúa, mà đồng thời còn là thứ có thể cảnh tỉnh hắn trong nhiều trường hợp.
"Ta đây cũng không ngờ tới một tên đần độn như ngươi lại sát gái đến vậy" Mộ Khuynh Tiên xoa xoa cằm, nụ cười càng lúc càng tà khí: "Nhưng ta nói trước, tuyệt đối sẽ không có chuyện ta cho phép ngươi lập hậu cung đâu"
Lý Thuần Quân: "..."
Nhìn mặt ta trông giống loại nam nhân phong lưu đa tình như thế sao?
— QUẢNG CÁO —
"Cũng không biết bên ngoài đã đi qua bao nhiêu năm rồi..." Lý Thuần Quân vội vàng chuyển chủ đề: "Giờ nhớ lại mọi thứ thật sự làm ta cảm thấy rất có lỗi với hai tiểu nha đầu kia"
"Thời gian ở trong này cùng hiện thực là không nhất quán, ngươi không cần lo"
"Được vậy thì tốt"
...
...
Không lâu sau, ý thức cùng linh hồn của Lý Thuần Quân đều đã trở về cơ thể. Cùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được sau gáy mình đang truyền tới một cảm giác âm ấm, mềm mại như thiên đường...
"Tiểu tử, còn định chiếm tiện nghi của tỷ tỷ bao lâu nữa đây?"
Thanh âm dịu dàng vang lên bên tai làm Lý Thuần Quân choàng tỉnh dậy. Hắn nhận ra vị tiên tử xinh đẹp như thần tiên trước mặt mình đúng là Hằng tỷ tỷ của ngày nào... Điều này làm hắn nhất thời không nhịn được vui mừng đến phát khóc.
"Tỷ tỷ, ta nhớ ngươi chết đi được!"
Ngày ngày bị Vương Nguyên dụ dỗ chơi SM, sau đó lại còn bị Mộ Khuynh Tiên không ngừng tra tấn tinh thần... Thành ra bấy lâu nay Lý Thuần Quân vẫn luôn ao ước được gặp lại Hằng tỷ tỷ - Mỹ nhân có tâm lí bình thường nhất mà hắn từng gặp.
"Đứa trẻ ngốc, ngươi bị làm sao thế?"
Nhìn thấy Lý Thuần Quân vỡ oà như vậy, Hằng tỷ tỷ liền không khỏi mặt đầy dấu chấm hỏi. Tuy là thâm thâm rất nghi hoặc, thế nhưng nàng vẫn rất ôn nhu ôm hắn vào lòng, từ từ chữa trị tâm linh cho hắn.
Đây là ôn nhu đến từ một người tỷ tỷ.
"Được rồi, mau nói cho tỷ tỷ nghe những chuyện ngươi đã trải qua xem nào"
Lý Thuần Quân nhu thuận ngồi xuống, nhanh chóng kể lại tất tần tật những chuyện mình đã trải qua trong ảo cảnh. Bất quá, vì câu chuyện rất dông dài nên hắn đã phải mất rất nhiều công sức tóm lược để tránh lãng phí thời gian.
"Bảo sao Hắc Tâm giữa chừng tự nhiên lại tan biến, sau đó hoá thành giọt pha lê đang đong đưa trước ngực ngươi..." Hằng tỷ tỷ nghe xong câu chuyện liền khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
[Nhiệm vụ hoàn thành]
[Phần thưởng: Một lần thăng cấp hệ thống, cộng hưởng thần binh cùng một vật phẩm ngoài định mức]
[Cộng hưởng thần binh: Khi thu thập đủ số lượng thần binh nhất định sẽ kích hoạt cộng hưởng. Điều kiện là thần binh đó phải có đủ bộ, không thể cộng hưởng những thần binh không có sự liên quan]
[Vật phẩm thưởng ngoài định mức: Nữ Thần Chi Lệ]
[Nữ Thần Chi Lệ: Tiên vật đến từ một nữ thần tộc xấu số luôn tìm kiếm sự cứu rỗi, và sau cùng là sự giải thoát. Giọt pha lê này không chỉ là kết tinh của sự đau buồn, oán hận về số mệnh, mà đồng thời còn là niềm hạnh phúc cùng tình yêu nồng nhiệt của chính nàng dành cho người đã cứu rỗi nàng thoát ra khỏi quá khứ đầy bóng tối]
[Khi mang theo bên người, Thần Lệ sẽ bảo hộ người sử dụng tránh khỏi hầu hết các loại tinh thần công kích, đồng thời còn miễn nhiễm đa phần các trạng thái xấu đối với ý thức cùng linh hồn. Ngoài ra, trong một số trường hợp đặc biệt, nó còn sẽ phát huy những công dụng khác]
— QUẢNG CÁO —
[Lưu ý: Nữ Thần Chi Lệ chỉ có tác dụng khi người sử dụng nó chính là người mà nàng đem lòng yêu. Còn trong trường hợp rơi vào tay người khác, nó sẽ chẳng khác gì một khối đá quý vô dụng]
Miễn nhiễm trạng thái xấu?
A... Bảo sao thuật tẩy não của Mộ Khuynh Tiên bỗng nhiên bị phá giải, té ra...
[Có được một lần thăng cấp hệ thống, phải chăng nâng cấp ngay lập tức?: Có/Không"
"Nâng cấp!"
[Bắt đầu tiến trình thăng cấp, hệ thống sẽ lâm vào trạng thái ngủ đông, khẩn xin kí chủ nhớ giữ an toàn]
[Thời hạn ngủ đông: Còn 10 năm]
Lý Thuần Quân: "..."
Thôi chết! Tự đào hố chôn mình rồi!
Hệ thống vẫn luôn là một quân bài dò bẫy cực kì hữu hiệu, thế mà bây giờ chính hắn lại tự tay phế nó đi... Cái này thì khác gì tự bóp cổ mình đâu?
Tiêu rồi... Vừa mới thoát ra khỏi huyễn cảnh xong, đầu óc nhất thời còn chưa kịp linh hoạt trở lại...
Lý Thuần Quân bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
Liệu hắn có chống nổi mấy sinh vật dị hợm đang cư trú trong Ma Hoàng Điện hay không?
"Chờ đã, đây là cái gì?"
Đang lúc tuyệt vọng thì trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một sợi chỉ sáng màu. Nó nối từ vị trí trước ngực Lý Thuần Quân thông đến nơi nào đó, trông có vẻ rất giống như đang dẫn đường.
"Thứ này muốn dẫn ta đi đâu?"
Hửm? Khoan đã, gượm chút!
Dường như phần thưởng mà hệ thống cung cấp vẫn còn thiếu thiếu cái gì đó...
Ân...
Là Bất Diệt Thiên Đao!
Nói phần thưởng thì cũng không đúng, bởi vì Bất Diệt Thiên Đao chính là chiến lợi phẩm sau khi hắn hoàn thành sứ mệnh. Chuyện này chính miệng Quân Thiên Tứ đã nói qua, nhưng vì suy nghĩ quá nhiều chuyện bên lề nên hắn đã quên từ khá lâu.
Bây giờ nhớ lại, Lý Thuần Quân cảm thấy các manh mối đã dần được liên kết lại.
— QUẢNG CÁO —
Nữ Thần Chi Lệ tuyệt đối sẽ không hãm hại hắn. Thế nên đường chỉ này chắc chắn là thứ sẽ dẫn lối hắn đến với vị trí của Bất Diệt Thiên Đao!
"Tỷ tỷ, chúng ta mau đi thôi" Lý Thuần Quân xoay đầu lại, mười phần phấn khích nói ra.
Hằng tỷ tỷ mỉm cười nhẹ gật đầu. Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn phấn khích như vậy, ít nhất là tính từ khi hắn đặt chân vào Ma Hoàng Điện.
Mặt khác, nàng cũng biết rõ là hắn đang muốn đi đâu.
"Đi chậm thôi, tuy ngươi đã xong việc rồi nhưng chắc gì những sinh vật đó đã tha cho ngươi"
"Hự, cũng đúng..."
"Bất quá không sao, tỷ tỷ sẽ hộ tống ngươi" Hằng tỷ tỷ ôn nhu cười một tiếng: "Tuy là ta không thể tự chiến đấu, nhưng ta lại có cách giúp ngươi xua đuổi chúng"
"Là cách gì?" Lý Thuần Quân sáng mắt lên, dùng ánh mắt khao khát tột độ mà nhìn thẳng Hằng tỷ tỷ.
"Như này này"
Vừa nói, Hằng tỷ tỷ vừa lấy ra một cây đàn, sau đó ung dung ngồi gảy lên từng thanh sắc... Thảm hoạ.
Lý Thuần Quân: "..."
Chỉ mới nốt đầu tiên vang lên, Lý Thuần Quân đã cảm thấy tâm thần choáng váng, đất trời đổi chỗ, tai như điếc, mắt như mù.
Đến nốt thứ hai thì hắn lại cảm thấy khó thở, buồn nôn, sốt đùng đùng.
Đến nốt thứ ba thì hắn triệt để mất trí, trực tiếp lăn đùng ra ngất xỉu.
"Oh, hiệu quả hơi mạnh thì phải?"
Tiếng đàn của Hằng tỷ tỷ không thuộc loại tinh thần công kích. Sở dĩ nó có hiệu quả mạnh như vậy là vì... Nàng ta thuần túy dở tệ phương diện âm luật, thậm chí có thể nói là quỷ khốc thần sầu cũng không ngoa.
Tất nhiên, Hằng tỷ tỷ tự biết điều ấy. Nàng biết mình đàn rất dở nên sẽ không bao giờ động vào âm luật, trừ phi vạn bất đắc dĩ... Tỉ như lúc này chẳng hạn?
Đáng tiếc, tiếng đàn của nàng không phân địch ta. Phàm là người nghe thấy, ai ai cũng đều phải hứng chịu hậu quả tương tự, và Lý Thuần Quân cũng không ngoại lệ.
"Oa, sùi cả bọt mép... Chắc là ta thật sự không nên đàn nữa, hắn sẽ chết mất"
Hằng tỷ tỷ hoảng hốt chạy tới lau bọt mép cho Lý Thuần Quân, sau đó lại ôm hắn vào lòng, trông không khác gì... Mẹ ôm con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.