Ta Có Thần Ma Hệ Thống

Chương 56: Ghi Danh




Kích động đám đông một chút, võ giả dẫn chương trình mới cười hi ha nói “ bất quá như ta đã nói trước, đêm hôm nay Nguyệt Ảnh sẽ chiến đấu liên tiếp đến bốn trận, vẫn còn hai trận nữa để mọi người gỡ gạt lại số tiền thua cược. Nào nào, tiếp tục chào đoán kẻ gan dạ tiếp theo, người dám dũng cảm khiêu chiến cựu vô địch của chúng ta, Bạo Sát Tử!”
Trận liên đấu thủ lôi của Triệu Dũng tiếp tục diễn ra trong sự cuồng nhiệt của Huyết Sát đấu trường.
Nhưng để cho Đăng Dương có chút thất vọng là hai đối thủ tiếp theo của Triệu Dũng lại quá tồi và mờ nhạt, hoàn toàn không xứng tầm để mang đến cho hắn một trận đấu đủ ý nghĩa, và tất nhiên là hắn chả học được chút kinh nghiệm nào từ hai trận đấu nhạt nhòa này.
Nhất là cái tên Bạo Sát Tử kia, tên đặt nghe thì kêu lắm nhưng đánh đấm thì chả ra gì, khi đối mặt với Triệu Dũng còn không trụ nổi mười chiêu đã bị đánh cho răng rơi đầy đất, ôm đầu máu nhận thua.
‘ Lượt đấu của Triệu ca sau trận này cũng kết thúc rồi, mình cũng nên đi ghi danh là hợp’
Cảm thấy thời gian vừa đủ, Đăng Dương rời khỏi chỗ ngồi đi thẳng đến căn phòng thủy tinh. Cảnh giới của Triệu Dũng đã là Võ Giả cao cấp, hắn không muốn mới bắt đầu đã gặp một đối thủ mạnh như vậy, hoặc nói đúng ra là hắn không thắng nổi.
Chưa nói đến kinh nghiệm chiến đấu phong phú, chỉ xét về mặt tốc độ thôi, hắn vẫn còn thua Triệu Dũng một đoạn khá xa.
Với 6 điểm chỉ số Tốc Độ, tốc độ hiện tại của Đăng Dương đã vượt trội hơn phần lớn Võ Giả sơ cấp và một bộ phận Võ Giả trung cấp, tuy nhiên nếu xo với Võ Giả cao cấp thuần tốc độ như Triệu Dũng thì không cách nào so sánh.
Căn phòng thủy tinh được xây dựng với hai cổng riêng biệt cách khá xa nhau, một cổng là chuyên để mọi người đến các cược, cổng còn lại thì dành cho những người ghi danh khiêu chiến, Đăng Dương chính là hướng cổng này mà đi tới.
Đứng trước cổng là hai võ giả đứng gác, khi thấy Đăng Dương đi đến, một trong hai người lập tức vung ray chặn lại hỏi
“ Anh bạn, ngươi đến khiêu chiến sao?”
“ Đúng vậy!” Đăng Dương gật đầu
“ Cấp bậc gì rồi?” võ giả còn lại hỏi
Đăng Dương thành thật nói “ cấp bậc của ta à? Là Võ Giả sơ cấp, cỡ đó!”
Nghe vậy, hai võ giả gác cổng liền ngạc nhiên
Võ giả bên phải nhìn Đăng Dương như nhìn một thằng ngu “ chỉ mới Võ Giả sơ cấp mà đi khiêu chiến, ngươi ngại mình sống quá lâu sao?”
Đăng Dương thong thả nhún vai “ mấy vị đại ca nói quá, ta chỉ là muốn cảm nhận một chút cảm giác trên sàn đấu mà thôi a. Nếu đánh không lại còn không nhận thua được sao?”
Nghe lời nói ngây thơ của Đăng Dương, võ giả bên phải như nghe thấy chuyện cười lớn nhất thiên hạ, hắn vừa định mở miệng thì võ giả đứng bên trái đã cướp lời
“ Tốt, rất có can đảm, vào trong đi”
Vừa nói, võ giả bên trái vừa mở cửa cho Đăng Dương đi vào
“ Đa tạ hai vị đại ca”
Cảm tạ một tiếng, Đăng Dương bước qua cổng đi vào bên trong.
Đợi Đăng Dương đi vào rồi, võ giả bên phải mới khó chịu nói “ sao vừa rồi ngươi lại chặn họng ta, ta nói hắn đi vào chính là tìm chết không đúng sao?”
Nghe thế, Võ giả bên trái bĩu môi “ đúng thì đã sao, chẳng lẽ để ngươi cứ thế dọa cho hắn sợ chạy? Ngươi có còn muốn giữ bát cơm không thế?”
Võ giả bên phải ngớ người ra, sau đó cười hắc hắc đấm vai võ giả bên trái một cái “ ta quên, phải cảm ta ngươi rồi”
Võ giả bên trái hất cằm “ đó là dĩ nhiên, tối nhay nhớ mời rượu ta đấy”
“ An tâm, tối nay ta mời ngươi đi Thăng Hoa Viện chơi luôn” võ giả bên phải cười đầy ám muội
Nghe vậy, hai mắt võ giả bên trái liền sáng lên, chép chép môi “ Vậy còn được. À mà về sau ngươi đừng có làm việc theo cảm tính nữa, nhớ dùng cái đầu nhiều vào. Mấy tên thiếu niên võ giả ngây thơ này, rất có thể là đám con cháu gia tộc ra ngoài rèn luyện đấy, giao thiệp tốt một chút có khi còn kiếm được một mớ không nhỏ.”
Võ giả bên phải bậc cười “ hiểu rồi, sau này ta sẽ chú ý!”
- -----------------
Bước và phòng thủy tinh, Đăng Dương tổng cộng nhìn thấy ba người. Một nam tử đeo kính ngồi trước một cái bàn gỗ lớn, một đại hán cao to cơ bắp đứng sau nam tử đeo kính và một cô gái dáng người thướt tha, chính là Hắc Phong Tuyệt Sát mà Đăng Dương đã từng trông thấy trong trận chiến đầu tiên.
Đứng từ xa thì khó nhận ra nhưng khi mặt đối mặt gần như thế này, Đăng Dương mới thật sự cảm nhận được vẻ đẹp của nàng kinh diễm đến mức nào.
Nàng có gương mặt thon gọn băng sương, đôi mắt bồ câu to tròn hoàn mĩ như muốn cuốn hút tâm trí của người đối diện, mày kiếm có chút nhạt, mũi cao thẳng và đôi môi đỏ thắm như hoa đào. Tổng hợp lại, chúng tạo nên một gương mặt ngây thơ trong sáng nhưng pha trộn trong đó là sự mãnh liệt cùng sắt bén vô bì, vừa mơ mộng nhưng không kém phần lạnh giá.
Gương mặt này, nó giống như cực kỳ thu hút, cực kỳ cần sự chở che những cũng làm người ta kinh sợ không dám tới gần, phi thường đối lập. Nhưng chính sự đối lập đó lại càng cuống hút ánh nhìn nam nhân.
Bên cạnh gương mặt gần như là tuyệt mĩ, không thể không nhắc đến dáng người thướt tha của nàng, vòng một không căng mọng nhưng cực kỳ no đủ, vòng eo thon gọn và nhất là đôi chân dài miên man.
Có thể nói, ngoại trừ khuôn mặt, cặp đùi suôn mượt của nàng chính là thứ xinh đẹp và nổi bật nhất. Có thể chắc chắn một điều rằng, bất kỳ nam nhân bình thường nào khi nhìn vào cặp đùi thon gọn và săn chắc như đùi tiên cá này, trăm phần trăm ánh mắt đều bị thiêu đốt thành tro.
Cảm thấy như có người đang chăm chú nhìn mình, Hắc Phong Tuyệt Sát khẽ đưa mắt liếc nhìn Đăng Dương một cái rồi lập tức thu lại, hơi gật đầu với nam tử ngồi sau bàn gỗ
“ Trịnh quản lý, một tháng này ta sẽ rời khỏi trấn Hồng Môn, những trận đấu đã xắp xếp từ trước tạm thời hủy bỏ đi”
Nam tử ngồi sau bàn đẩy gọn kính lên một chút, cười nói “ đơn giản thôi, Hắc cô nương cảm thấy thoải mái là được. Chỉ là Trịnh Siêu ta có thể mạn phép hỏi một chút, cô định đi nơi nào không?”
Hắc Phong Tuyệt Sát cười nhạt “ chỉ là chút việc riêng mà thôi, đa tạ Trịnh quản lý đã nhọc công quan tâm. Tạm biệt!”
Nói rồi, Hắc Phong Tuyệt Sát liền quay người đi luôn, từ đầu đến cuối không nhìn Đăng Dương một lần nào nữa.
Còn Đăng Dương thì vô cùng ngoan ngoãn tránh đường cho nàng đi ra, ánh mắt vừa rồi nàng dùng để nhìn hắn, đó là một ánh mắt không chút cảm xúc, hơn nữa còn ẩn chứa nhàn nhạt sát khí khiến cho hắn lạnh người trong thoán chốc.
Ánh mắt này, Đăng Dương đã từng nhìn thấy rồi, thế nhưng không phải từ con người mà là từ một con quái thú. Ánh mắt của một con quái thú cấp 5 – Hắc Thiết Bạo Hùng mà tiểu đội của hắn đã vô tình gặp được ở hồ Thiên Ba.
Tất nhiên bắt gặp ở đầy là chỉ nhìn ở xa xa thôi, nếu mà mặt đối mặt thật sự thì hắn đã không còn mạng mà đứng ở đây nữa rồi.
‘ Lại thêm một bông hoa có gai!’ Đăng Dương thầm lắc đầu cảm khái
Nam tử đeo kính rời ánh mắt khỏi bóng lưng Hắc Phong Tuyệt Sát, nhìn Đăng Dương cười nói
“ Tiểu huynh đệ, đến ghi danh khiêu chiến sao?”
Đăng Dương gật đầu “ đúng vậy!”
Nam tử đeo kính cười cười, lấy ra một tờ phiếu đặt lên bàn, tay nhất bút nói
“ Ta tên Trịnh Siêu, là quản lý của Huyết Sát đấu trường, ngươi có thể gọi ta là Trịnh quản lý cũng được. Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì, cấp bậc gì rồi, muốn chiến đấu kiểu lôi đài nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.