Ta Có Thần Ma Hệ Thống

Chương 146: Thế Bí




Trên con đường độc đạo hôm ám ngoại ô trấn Lạc Ngôn, nương theo chút ánh sáng yếu ớt của vần trăng khuyết treo cao, có thể dễ dàng nhìn xuống bên dưới đang có một tràng truy đuổi hỗn loạn vô cùng. Những tiếng võ ngựa rầm vang thay nhau kéo dài, nhất lên từng trận bụi đất mị mù.
Hắc Phong Tuyệt Sát ôm lấy Đăng Dương cưỡi trên Phong Mã, điên cuồng chạy đi mà tại phía sau, một đoàn người ngựa ầm ầm mãnh tiếng, một chút cũng không tha gắt gao truy đuổi đến.
Đăng Dương có Phong Mã, tốc độ kinh nhân là không sai nhưng tam đại gia tộc cũng là không thiếu Phong Mã. Dẫn đầu đoàn người truy sát, dưới thân Hoàng Cực Lan cùng Ngọc Vô Cực chính là hai thớt Phong Mã vô cùng tráng kiện, so với Phong Mã của Đăng Dương sợ rằng cò lớn hơn một chút.
Bên cạnh đó, ba vị trưởng lão của Lôi gia cũng không kém, mỗi người đều cưỡi trên lưng Liệt Diễm Chiến Mã, bờm ngựa bốc cháy, mũi phun khí trắng mà phóng nhanh như bay.
Loại Liệt Diễn Chiến Mã này cũng giống như Phong Mã, đều là quái thú bậc 1 am hiểu tốc độ. Nếu như Phong Mã mang trong mình phong hệ thuộc tính thì Liệt Diễm Chiến Mã lại là hỏa hệ, mặc dù hỏa hệ này không thể so sanh với phong hệ về mặt tốc độ nhưng sức mạnh bộc phát cùng độ dẻo dai thì hoàn toàn bỏ xa.
Bởi vậy, quân đội chính quy của Việt quốc trang bị cũng không phải là Phong Mã mà là loại Liệt Diễm Chiến Mã hung mãnh này.
Cộng với hiện tại, Đăng Dương chính mà một ngựa cỏng hai người trong khi truy binh phía sau là một người một ngựa, hắn nếu như muốn cắt đuôi chạy thoát là việc vô cùng khó khăn.
Qua từng cơ gió lạnh buổi đêm ào ào thổi vào mặt, luồng sát khí huyết tanh bao phủ người Đăng Dương cũng đã dần tiêu tán, đôi con ngươi đỏ lòm cũng nhờ thế mà dần dần lấy lại bình tĩnh, tâm trí linh động điên cuồng vận chuyển, cố gắng tìm ra phương thức tốt nhất để thoát khỏi tình huống nguy cấp hiện tại.
Mà ngồi ở phía sau, Hắc Phong Tuyệt Sát cũng thoán nhíu lấy đôi mày liễu, tựa như Đăng Dương mà suy nghĩ đối sách thích hợp.
Tại đoàn đội truy sát phía sau, sau khi Hoàng Cực Lan nêu lên giá trị cho cái đầu của hai người Đăng Dương, đám võ giả thuộc tam đại gia tộc tựa như được uống chất kích thích, tình thần phấn khích đến cực độ, ánh mắt lấp loáng ý nghĩ tham lam, điên cuồng hú hét, ra sức thúc ngựa phóng đi như bay.
Bất quá, đại đa số dưới thân bọn hắn cũng chỉ là tuấn mã bình thường, cũng không phải là Phong Mã hay Liệt Diễm Chiến Mã tốc độ cường đại, cho nên, dù có cố gắng như thế nào, bọn hắn vẫn chỉ có thể hít bụi phía sau, khó lòng đuổi kịp hai người Đăng Dương.
Chỉ là, không đuổi kịp không có nghĩa là bọn hắn bó tay bỏ cuộc, ngược lại, tên nào tên nấy đều lấy ra cung tiễn hoặc cơ nỏ của mình, thi nhau lắp tên rồi bắn ra như vũ bão.
Hàng loạt độc tiễn cứ thế mà vun vút phá không lao đi, toàn bộ đều nhắm vào hai người một ngựa của Đăng Dương mà ào ạt trút xuống, khiến cho Đăng Dương không thể không điểu khiển Phong Mã liên tục đảo qua đảo lại hai bên mà tránh né.
Cũng bởi vì cứ liên tục lạng lách như thế, tốc độ của hai người bọn hắn cũng tất nhiên giảm mạnh, khoản cách giữa hai bên càng lúc càng bị thu hẹp.
Hoàng Cựu Lan, Ngọc Vô Cực và ba vị trưởng lão Lôi gia đang truy đuổi phía sau cũng rất nhanh nhận ra điều này, trên môi mỗi người đều toát ra nụ cười lạnh lẽo đến cực độ.
Mặc dù Lôi gia trong một đêm bị hai nguời Đăng Dương làm cho rớt đài, nháy mắt xóa tên khỏi ngôi vị tam đại gia tộc ở trấn Lạc Ngôn, khiến cho hai đại gia tộc còn lại được nhiều thứ tốt.
Tuy nhiên trước đó, cả Hoàng gia và Ngọc gia đều bị tổn hại nặng nề dưới lưỡi đao ác độc của Bóng Ma. Dẫn đến hiện tại, số lượng võ giả của mỗi nhà cơ hồ chỉ còn một nửa so với thời kỳ toàn thịnh, làm cho chiến lực tổng thể của cả hai rớt xuống thảm thương, cái thâm hụt này, cho dù nuốt hết Lôi gia vào bên trong cũng không cách nào khôi phục được.
Bởi vậy, cả hai người Hoàng Cực Lan cùng Ngọc Vô Cực liền hận Hắc Phong Tuyệt Sát đến thấu xương, hận rằng không thể ngay lập tức đem nàng ra bằm thây vạn đoạn, ném cho chó ăn.
Mà với tình cảnh đang hiện rõ trước mắt, xem ra, cơn phẫn nộ của bọn hắn cũng sắp được trúc bỏ rồi!
Trở lại phía trước, đối mặt với phô thiên tái địa mưa tên bắt tới, không cần Đăng Dương nhắc nhở, Hắc Phong Tuyệt Sát cũng là nhận ra sự nguy hiểm trập trùng bên trong.
Nàng vỗ nhẹ bả vai Đăng Dương một cái, khẽ nói vào tai hắn
“Không cần né tránh nữa, cứ tăng tốc mà chạy nhanh, số tên bắn kia cứ để ta lo!”
Đăng Dương nghe thế cũng không dị nghị gì, lập tức gật đầu làm theo, dây cương trên tay siết chặt một chút, hai chân kẹp mạnh vào sườn Phong mã, vó ngựa xé gió mà vù vù phóng đi.
Hắc Phong Tuyệt Sát mạnh mẽ như thế nào, Đăng Dương chính mà tự mắt thấy rõ, nàng đã bảo chạy thẳng, vậy thì hắn cứ chạy thẳng là được.
Đăng Dương vừa dừng lại tránh né, thúc ngựa theo một đường thẳng phóng đi thì liền có phô thiên tái địa cương tiễn ào ạt phóng đến, tựa như một cái lồng sắt không lối thoát mà chụp xuống.
Bất quá đối mặt với tầng tầng mưa tên này, Hắc Phong Tuyệt Sát khẽ quát lạnh một tiếng, trên lưng nàng, vũ dực do hàng trăm thanh phong đao tạo thành lại một lần nữa mở ra, sau đó xếp lại với nhau, hóa thành một tấm lá chắn lục sắc bao phủ hai nguời bọn họ vào bên trong.
Phong thuẩn vừa thành, cương tiễn cũng cùng lúc phóng đến, tuy nhiên so độ cứng rắn hai bên, vẫn là phong thuẫn kiên cường hơn nhiều, dễ dàng chặn đứng tất cả cương tiễn rào rào trúc xuống như mưa kia.
Ở phía sau, Ngọc Vô Cực thấy Hắc Phong Tuyệt Sát tạo ra phong thuẩn, cặp mắt ti hí liền nheo lại, cười lạnh không thôi, nói
“Hừ, thủ đoạn của con ma nữ này cũng không tồi, lại dùng đấu khí ngưng tụ bia chắn kiên cố như thế. Bất quá, để xem với lượng đấu khí ít ỏi còn sót lại sau hai tràng quyết chiến của ngươi thì có thể trụ được bao lâu, ha ha.”
Nói rồi, Ngọc Vô Cực hung ác quát lớn “Không được dừng lại, các ngươi cứ tiếp tục phóng tên cho ta, từng chút một bào mòn cái mai rùa của ả!”
“Rõ!”
Cảm nhận mưa tên phía sau càng lúc càng dồn dập, Hắc Phong Tuyệt Sát cắn lấy môi đao, nghiêm giọng nói
“Như thế này cũng không phải là cách, với tốc độ hiện tại, chúng ta không có hi vọng bỏ rơi bọn hắn mà số lượng đấu khí của ta cũng không còn bao nhiêu, sợ là chống đỡ không đến nửa tiếng nữa sẽ liền cạn khô!”
Đăng Dương chăn chú điều khiển Phong Mã điên cuồng chạy nhanh, nghe được Hắc Phong Tuyệt Sát nói vậy, trong lòng cũng là một mảnh lạnh ngắt.
Tuy nhiên bản thân hắn từ xưa đến nay cũng không phải là dạng mau chóng bỏ cuộc, ngược lại, càng gặp khó khăn trắc trở, hắn sẽ càng cố gắng vươn lên, cuộc sống của hắn từ nhỏ cho đến lớn, chính là như vậy. Hằng ngày dãy dụa trong bữa đói bữa no, ôm lấy mộng ước võ giả mà không ngừng cố gắng từng chút một.
Đưa ra quyết định, Đăng Dương liền nói “Hắc cô nương, nàng cầm lấy dây cương hộ ta”
“Để làm gì?” Hắc Phong Tuyệt Sát vừa nghe thì vô cùng nghi hoặc nhưng rồi vẫn là đưa tay nắm lấy dây cương.
Ngay tại thời khắc đưa dây cương vào tay Hắc Phong Tuyệt Sát, trong ánh mắt không thể tin nổi của nàng, Đăng Dương thế nhưng lại bất ngờ quay người lại, giang tay ôm chặt lấy tấm lưng mảnh mai nàng, hai khuôn mặt gần như áp sát vào nhau, hành động ám muội đến cùng cực.
‘Tên này chẳng lẽ biết không còn đường sống nên bộc phát thú tính? Đây là cố gắng hưởng thụ một chút trước khi chết sao?’
Hắc Phong Tuyệt Sát một mặt mộng bức, trong nhất thời ánh mắt nàng liền lóe lên hàn quang sắc lạnh, sát khí lăng thiên bắt đầu bốc lên.
Bất quá còn không để cho Hắc Phong Tuyệt Sát bạo nộ, Đăng Dương đã vội vàng phun ra hơi nóng, mạnh mẽ cùng bá đạo nói vào tai nàng
“Đừng làm rộn, để yên cho ta ngắm!”
“Ngắm?” Vẻ mặt Hắc Phong Tuyệt Sát tràn ngập mờ mịt, ánh mắt như thu thủy hơi chút liếc qua thì trông thấy.
Đăng Dương lúc này cũng không phải mà bộ mặt đồi bại cùng thú tính gì, trên gương mặt thiếu niên đó chỉ có sự tập trung cùng kiên cường đến tận cùng, mà lúc này, trên tay hắn chính là một vật gì đó dài dài, đen đen, tựa như cơ nỏ nhưng không có cánh cung, vô cùng thần bí.
Nắm chặt khẩu FN Five-seven trên tay chỉa thẳng vào đoàn người tam đại gia tộc truy đuổi phía sau, Đăng Dương hai chân kẹp chặt lấy hông ngựa, cả người thì lại tì mạnh vào cơ thể ôn noãn của Hắc Phong Tuyệt Sát, một tay giữ chạt lấy tấm lưng mềm mại không xương, tu thế phải nói là phi thường mờ ám cùng gợi dục.
Có điều, trong tâm trí Đăng Dương đã không còn chỗ trống để chú ý đến nhứng thứ bậy bạ kia, tất cả chú ý của hắn lúc này đều dồn hết vào khẩu súng lạnh lẽo trên tay.
Ghì nòng súng xuống, cẩn thận nhắm rõ mục tiêu, Đăng Dương không chút do dự liền siết cò.
Chỉ nghe một loạt tiếng Chịch… chịch… chịch… khe khẽ vang lên, từng viên đạn cứ thế nối đuôi nhau bắn ra với tốc độ siêu âm, xuyên qua tầng tầng mưa tên như trúc nước, phá không, xé gió mà bay đi, trong chớp mắt liền lao thẳng vào đoàn người ngựa hỗn tạp phía sau.
Ngay sau đó, một loạt tiếng hét thảm đột ngột liên tục vang lên, hơn bảy tên võ giả thuộc ba đại gia tộc đang hừng hực khí thế bổng nhiên đau đớn rên rĩ, cả người và ngựa nối đuôi nhau ngã nhào xuống đất, sống chết không rõ.
Mà không chỉ bảy tên võ giả này, ở xung quanh cũng có không ít võ giả khác, dù không trúng đạn nhưng vẫn ầm ầm té nhào, thì ra, chính là bởi vì ngựa của bọn hắn đã bị trúng đạn.
“Chuyện gì xảy ra?” Bổng nhiên một loạt người ngựa đồng thời ngã nhào, nhị trưởng lão Lôi gia – Lôi Vĩ ngơ ngác quát lớn.
Hắn vừa nói xong thì vèo một tiếng sắc lạnh, một viên đạn bạc đã xược qua mặt hắn, nháy mắt cắt trên má hắn một vết thương dài, xuyên thủng qua lổ tai rồi tiếp tục găm thẳng vào đầu một tên võ giả xấu số ở đằng sau.
Nhìn tên võ giả Hoàng gia sau lưng mình cứ thế sinh cơ biến mất mà ngã nhào xuống đất, lại cảm nhận đến từng cơn đau đớn từ khuôn mặt cũng như lỗ tai truyền đến, ánh mắt Lôi Vĩ lập tức co rụt như đầu kim, vội vã hét lớn
“Hắn ta có ám khí cường đại, mau dùng khiên chắn bảo vệ!”
Đám vỏ giả vừa nghe thấy thế liền không dám chậm trễ, nhao nhao đem khiên chắn đã được chuẩn bị từ trước nhanh chóng đưa lên, tạo thành một lớp phòng ngự đơn giản.
Mà những tên võ giả khác không có mang theo khiên chắn thì chỉ có thể hạ thấp tốc độ lùi lại, đem người giấu sau đám bức thường phòng thủ vừa mới tạo thành kia.
Thế nhưng tốc độ bọn hắn dù có nhanh cũng không thể nhanh hơn viên đạn của Đăng Dương được. Ngay khi bắn hết loạt đạn đầu tiên, hắn liền nhanh như chớp vứt băng đạng cũ, nạp vào băng đạn mới, rồi tiếp tục điên cuồng siết cò.
Chịch… chịch… chịch!
Tiếng súng nhỏ bé vang lên tựa như âm thanh của tử thần, mà theo đó, từng tên, từng tên võ giả thuộc tam đại gia tộc cứ thế vô lực ngã xuống trong vũng máu. Đội hình truy đuổi, nháy mắt chỉ còn lại hai phần ba.
Hắc Phong Tuyệt Sát tuy rằng vẫn ra sức thúc ngựa chạy nhanh nhưng dư quang đáy mắt vẫn không ngừng chú ý đến khung cảnh đằng sau, và tất nhiên, nàng ngay lập tức bị chế trụ bởi thủ đoạn nghịch thiên của Đăng Dương.
Không có đấu khí gào thét, không có võ kỹ cường đại, hắn cứ cầm lấy khối sắt đen đen đó, không ngừng siết cò và đám người tam đại gia tộc theo đó ngã xuống như rạ, thật sự làm cho nàng rửa mắt mà nhìn, kinh ngạc không thôi.
Bất quá, trái ngược hoàn toàn với sự kinh diễm của Hắc Phong Tuyệt Sát, trong lòng Đăng Dương vẫn là xa xa chưa đủ hài lòng với thủ đoạn của mình. Súng hắn bắn ra tuy rằng ghê gớm nhưng vẫn chưa đủ uy lực để hoàn toàn áp chế xuống đám truy binh kia.
Hơn nữa, hiện tại bọn chúng cũng đã bắt đầu đưa ra khiên chắn, nếu như hắn không thể nắm chắc cùng tận dụng triệt để khoản thời gian mà đội hình bọn chúng bị rối loạn này để hành động, cơ hội trốn thoát cuối cùng của hai người bọn hắn coi như hoàn toàn bị cắt đứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.