Ta Có Thần Ma Hệ Thống

Chương 137: Mộng Hồng Trần (2)




“Đương nhiên là xong rồi, lão phu làm việc từ xưa đến nay chưa từng thất hứa với ai bao giờ!” Phạm Côn Bằng chậm rãi nói, rồi vỗ nhẹ cái túi da bên hông một cái.
Ngay tập tứ từ trong túi da, một tia sáng bạch sắc bay ra ngoài, sau đó liền biến thành một chiếc bình sứ nhỏ rơi vào tay Phạm Côn Bằng.
Cẩn thận nắm bình sứ trên tay đưa cho Đăng Dương, Phạm Côn Bằng cười nói
“Đây là độc khí của tiểu huynh đệ cần, gọi là Mộng Hồng Trần, hoàn toàn không màu, không mùi, không vị. Công dụng của nó là khiến cho người hít phải lập tức rơi vào trong hôn mê, đồng thời còn ức chế mạnh khả năng lưu thông đấu khí bên trong cơ thể, và chỉ có tác dụng với võ giả từ cảnh giới từ Võ Tướng sơ cấp trở xuống”
Nhẹ nhàn tiếp lấy bình sứ nhỏ, Đăng Dương hơi nhíu mày, nghi hoặc hỏi “Cái này là thuốc mê?”
Cái hắn cần là độc dược cơ mà, tại sao rốt cuộc lại giao ra thuốc mê, chẳng lẽ đến cả một Luyện Dược Sư cao cấp như Phạm lão mà cũng chơi xỏ hắn?
Tựa như hiểu Đăng Dương đang suy nghĩ cái gì trong đầu, thần thái Phạm Côn Bằng có đôi chút bất đắc dĩ mà giải thích
“Cái này cũng không phải là lão phu lừa dối tiểu huynh đệ cái gì, chỉ là ta với tiểu huynh đệ cũng chỉ gặp nhau mới một lần. Nói thật, ta còn không biết huynh đệ ngươi là một người như thế nào, là tốt hay là xấu, thậm chí có phải là đại ma đầu hay không!”
“Bởi thế, với cương vị là một gã Luyện Dược Sư, ta không thể cứ thế vô trách nhiệm đem độc dược của mình giao phó cho tiểu huynh đệ được. Ai biết đâu, lỡ như ngươi mang tâm ý sấu xa, vậy thì chính là một đại tai họa đối với thường dân rồi”
Phạm Côn Bằng càng nói, sắc mặt Đăng Dương càng đen. Hắn đây chính là thật sự bị lừa rồi sao?
‘Mẹ nó chứ, lão có phải muốn sống chung với giun rồi hay không?’ Đăng Dương thầm chửi lớn trong đầu. Trong nhất thời, hắn đã bắt đầu động sát tâm với lão giả trước mặt.
Thế nhưng câu nói tiếp theo của lão đã làm cho sát tâm của Đăng Dương hoàn toàn biến mất
“Bất quá, tiểu huynh đệ cũng không cần lo, không phải ngươi chính là muốn tự tay giết chết kẻ thù của mình hay sao? Loại thuốc Mộng Hồng Trần này, thế nhưng lại là thuốc mê cực mạnh đó, cho dù là Võ Tướng sơ cấp, một khi hít vào một lượng nhỏ cũng không kháng cự được bao lâu đâu, huống chi kẻ thù của ngươi mới chỉ đạt đến Võ Sư cao cấp”
“Trong lúc chiến đấu với hắn ta, tiểu huynh đệ chỉ cần truyền đấu khí vào trong bình và dẫn nổ là được, ngay tức khắc, số mê dược ẩn chứa bên trong sẽ lan rộng khắp bốn phương tám hướng, phạm vi bao phủ theo như lão phu tính toán thì cũng trải dài một khoản ba bốn chục mét là ít. Nếu gặp gió to thì còn lan rộng nhanh hơn”
Ngừng một chút, Phạm Côn Bằng tiếp tục vỗ nhẹ túi da bên hông một cái, lấy ra một bình sứ thứ hai đặt lên bàn rồi cười nói
“Còn bình này là giải dược, tổng cộng 3 viên mà thôi. Chỉ cần uống một viên vào, ngươi sẽ hoàn toàn miễn dịch với Mộng Hồng Trần. Vậy cho nên không cần thiết dùng đến đồ vật nguy hiểm như độc dược làm gì. Với hai thứ này, tiểu huynh đệ đã có thể dư sức trả thù rồi, ta nói có phải hay không?”
Cầm lấy bình giải dược, Đăng Dương hơi chút do dự thì gật đầu, nói
“Nếu đúng như lời Phạm lão nói, vậy thì ta không cần độc dược cũng không sao, chỉ cần đủ sức giết chết kẻ thù của ta là được!”
Thấy Đăng Dương vẫn chịu chấp nhận, Phạm Côn Bằng liền mỉm cười hài lòng, ánh mắt nhìn Đăng Dương lại càng hợp nhãn hơn một chút
“Như thế là tốt nhất. À mà không biết tiểu huynh đệ còn có cuốn cổ thư về luyện dược thuật nào khác nữa hay không. Nếu có, lão phu nguyện dùng năm viên Võ Khí Đan cao cấp để trao đổi.”
Nghe đến ‘Võ Khí Đan cao cấp’, đáy mắt Đăng Dương có chút lóe lên nhưng rất nhanh liền bị dập tắt.
Võ Khí Đan cao cấp đúng là hữu ích đấy, nhưng xét cho cùng cũng chỉ có công dụng ở cảnh giới Võ Giả mà thôi, trong khi đó, hắn nay đã đạt đến cấp 9, không bao lâu nữa liền thăng lên cấp 10 rồi, đem năm viên Võ Khí Đan này về cũng không ăn được.
Nghĩ vậy, Đăng Dương tỏ vẻ tiếc nuối, khẽ lắc đầu đáp “Cuốn Thiên Lý Dược Kinh kia, ta cũng chỉ là vô tình tìm được trong một di tích hoang tàn và cũng chỉ có một cuốn duy nhất mà thôi!”
Nghe Đăng Dương trả lời, Phạm Côn Bằng thở dài một tiếng, có chút thất vọng cười khẽ
“Vẫn là lão phu tham lam a. Gặp được một cuốn cổ thư đó là một cái duyên, cho dù có cố tìm thêm cũng là không được!”
Không còn công chuyện gì nữa, Đăng Dương cũng không nán lại lâu liền đem hai bình sứ cẩn thận bỏ vào trong ba lô nhưng thực chất là thu luôn vào không gian hệ thống, sau đó lịch sự chào tạm biệt Phạm Côn Bằng rồi ra về.
- ----------------------
Ra khỏi Bách Dược Đường, Đăng Dương đi đến một dịch trạm, bỏ tra 3000 vina, mua đứt hai con Phong Mã.
Phong Mã, danh xứng với tên chính là một loài ngựa mang trong mình phong thuộc tính. Hơn nữa, bản thân Phong Mã cũng là quái thú bậc 1 cho nên tốc độ di chuyển của nó gần như là gấp 5 lần những con ngựa bình thường khác, nói là nhanh như gió cũng không sai chút nào.
Chỉ là loại Phong Mã này săn bắt đã khó, thuần phục chúng nó còn khó hơn muôn trùng, vậy cho nên mỗi con đều có giá cực cao là 1500 vina. Bởi vậy, rất ít người nguyện ý bỏ ra đại lượng tiền bạc như thế chỉ để sở hữu một con Phong Mã là thú cưỡi, thậm chí có là võ giả đi chăng nữa.
Tuy nhiên để có một phương tiện trốn chạy lợi hại, bỏ ra 3000 vina đối với Đăng Dương không tính là chuyện gì. Dù sao trong túi của hắn hiện nay có đến hơn 48.000 vina lận, trừ đi 3000 vina cũng không thấm vào đâu.
Cưỡi lên một con Phong Mã, tay lại dắt theo con còn lại, Đăng Dương hướng về Lôi phủ mà chạy đi. Có điều hắn cũng không đem hai con Phong Mã này vào bên trong Lôi phủ, mà là tìm một quán trọ gần đó, thuê một phòng ở tượng trưng rồi đem hai con Phong Mã gửi vào trong này.
Chuẩn bị xong đâu vào đấy, Đăng Dương rời quán trọ, đi thẳng về Lôi Phủ, giữa hai hàng lông mày có sát khí nhàn nhạt bốc lên
“Đêm nay, kết hoạch của ta sẽ bắt đầu khởi động và rồi Lôi gia, từng người một trong các ngươi sẽ phải trả giá cho cái chết của ông ta. Hãy vui vẻ mà đón nhận nó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.