Ta Có Thần Ma Hệ Thống

Chương 116: Bóng Ma




Trung niên chủ quán vừa mở máy ép mía lên, nghe Đăng Dương hỏi vậy liền hạ thấp giọng đáp
“Tất nhiên là có chuyện không bình thường rồi, thật ra còn là chuyện lớn nữa là khác. Ngài ở xa nên không biết, khoảng nửa tháng trở lại đây, trấn Lạc Ngôn chúng ta bổng nhiên xuất hiện một tên sát thủ vô cùng khát máu?”
“Nửa tháng trở lại? Sát thủ?” Vẻ mặt Đăng Dương hơi biết đổi nhưng rất nhanh đã kịp thời khôi phục trở lại, trầm giọng nói “Có phải là tên sát thủ đã ra tay sát hại người của Lôi gia khi trước không?”
Chủ quán rút ra mấy cây mía đường, vừa cho vào mắy ép vừa nói
“Cái này ta cũng không rõ, nhưng theo như những lời đồn đại gần đây thì hình như là hai tên sát thủ khác nhau đấy!”
“Hai tên khác nhau?” Đăng Dương giật mình
Chủ quán có chút chắc chắn gật đầu “Đúng vậy, chính là hai người khác nhau”.
“Bởi vì theo như mấy nhân chúng kể lại thì tên sát thủ đối địch với Lôi gia, mỗi lần hắn xuất thủ đều sẽ gây ra một tiếng nổ cực lớn như âm thanh của sấm chớp, và sau năm ngày liên tiếp gây án, đã không còn ai nghe được tiếng nổ tương tự như thế nữa”
“Tuy nhiên không bởi vì thế mà các cuộc ám sát võ giả kết thúc, ngược lại, kể từ khi không còn tiếng nổ lớn, số lượng võ giả bị ám sát trong đêm đã đột biến tăng nhanh. Hơn nữa, lần này không chỉ có Lôi gia gặp họa và cả hai gia tộc còn lại là Hoàng gia và Ngọc gia cũng bị nhắm vào”
“Kể từ nửa tháng trở lại đây, mỗi ngày đều có người chết, hơn nữa cũng không chỉ một mà có đến tận hai - ba người, thậm chí có khi, có đến năm người thuộc ba đại gia tộc bị giết trong cùng một đêm!”
Nghe đến đây, bộ dạng Đăng Dương đã có chút khiếp sợ bật thốt “Mạnh mẽ như vậy? Một đêm giết năm người!”
Lúc này, trung niên chủ quán đã ép xong ly nước mía cho Đăng Dương, đem đặt trên bàn rồi tiện thể ngồi xuống chiếc ghế đối diện, tặc lưỡi kinh hãi mà nói
“Đó còn không phải là chuyện đáng sợ nhất đâu. Kinh dị nhất là ở chỗ, tất cả những nạn nhân đều chỉ bị một vết thương duy nhất giết chết, hoàn toàn một đao một mạng ra đi trong âm thầm lặng lẽ. Tính cho đến tận hôm nay, vẫn chưa có bất kỳ một ai tận mắt trông thấy tên sát thủ này ra tay cả, cho nên mọi người đặt biệt danh cho hắn là Bóng Ma.”
“Bóng Ma?” Đăng Dương thầm ghi nhớ cái tên này, nâng ly nước mía lên nhấp một ngụm nước mát lạnh rồi tiếp tục dò hỏi
“Thế ba đại gia tộc Lôi, Ngọc, Hoàng phản ứng như thế nào trước tên sát thủ này?”
Chủ quán thấp giọng khẽ đáp
“Còn phản ứng thế nào nữa, tất nhiên là ban bố lệnh truy nã rồi, mức thưởng lên đến 50.000 vina lận. Đồng thời, cả ba đại gia tộc lúc này cũng đã tạm thời dẹp bỏ hiềm khích trước kia qua một bên, toàn tâm toàn lực hợp tác với nhau để vây bắt tên sát thủ này. Chỉ có điều, hoạt động vây bắt đã diễn ra gần 10 ngày rồi, thế nhưng vẫn không một lần nhìn thấy bóng dáng của tên sát thủ này chứ đứng nói chi là bắt được hắn!”
Đăng Dương nghe đến đây, thần thái có chút khó mà tin tưởng được
Tiếp đó, Đăng Dương cùng trung niên chủ quán trao đổi thêm một số sự tình nữa thì tính tiền rời đi.
Đem con tuấn mã bán cho dịch trạm gần nhất, Đăng Dương chầm chậm bước đi trên con đường hướng về nhà trọ Ngụy Xuân Đường của mình, trong đầu quanh quẩn vô số suy nghĩ rối rắm.
Và tất nhiên, tất cả những suy nghĩ này đều đổ dồn vào tình trạng tam đại gia tộc cùng với tên sát thủ bí ẩn đang hoành hành ở trấn Lạc Ngôn.
‘Cả ba gia tộc hợp lực mà cũng không thể làm gì tên sát thủ này. Rốt cuộc thì ở đâu chui ra một thành phần kinh dị như thế này chứ?’
‘Chỉ là, nếu như hắn mạnh mẽ đến thế, vậy tại sao không trực tiếp huyết tẩy luôn tam đại gia tộc mà chỉ sử dụng cách ám sát trong âm thầm lặng lẽ?’
‘Nếu nói hắn đây là muốn khiến cho cả ba đại gia tộc sống không được mà muốn chết cũng không song thì lại không hoàn toàn đúng, bởi vì tất cả võ giả hắn ám sát đều chỉ dừng lại ở cảnh giới Võ Giả, hoàn toàn không có bất kỳ một nạn nhân nào ở cảnh giới Võ Sư. Từ đó có thể đơn giản suy luận rằng, tên này nhiều lắm cũng chỉ đạt đến cảnh giới Võ Sư mà thôi, không thể cao hơn được nữa’
‘Bời vì nếu hắn không lựa chọn con mồi dễ nuốt để mà đánh nhanh rút gọn, hắn chắc chắn sẽ bị kẻ địch dây dưa không ngừng, kéo dài thời gian, đợi cho người của ba đại gia tộc kéo đến, bao vây và tóm gọn’
‘Bất quá, nói đi nói lại, bản thân mình với tên sát thủ này cũng là có một kẻ địch chung là Lôi gia, vậy cho nên mình không cần nhúng mũi vào chuyện của hắn, chỉ là Lôi gia dạo gần đây cũng bởi vì tên này là dò soát gắt gao hơn rất nhiều, vô tình lại làm khó dễ cho công cuộc trả thù của mình’
‘Hiện nay, sức chiến đấu của mình đã có thể so sánh với Võ Sư sơ cấp, cộng với Bình Minh kiếm là một thanh vũ khí Địa Nguyên Bình, thì việc chiến đấu với Võ Sư trung cấp cũng không phải là không thể làm được’
‘Chỉ là một khi mình ra tay với Lôi gia, sợ là hai gia tộc còn lại sẽ lầm tưởng mình là tên sát thủ kia mà ra tay vây bắt. Tốt nhất, vẫn là phải điều tra kỹ càng trước rồi tính sau, không thể vọng động giết người ngẫu nhiên như trước kia được’
‘À mà còn vụ đấu lôi đài trong Lôi gia nữa chứ, thời gian kể từ đó đến nay cũng tương đối lâu rồi, không biết với tình thế loạn lạc thế này, tên Lôi Bân đó có cho mời mình không đây?’
Thầm đưa ra quyết định trong đầu, Đăng Dương liền tăng nhanh cước bộ, một mạch đi thẳng về nhà trọ Ngụy Xuân Đường.
- ----------------
Về đến quán trọ, Đăng Dương lập tức đi đến quầy thu ngân, đem tờ tiền 100 vina đẩy đến trước mặt nhân viện phục vụ đứng sau quầy, cười hỏi
“Ta là Đăng Dương, khách thuê phòng trọ ở tầng 3, mấy hôm nay có người nào của Lôi gia đến tìm ta không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.