Ta Có Năm Đại Lão Ba Ba

Chương 8: MỤC THÂM BẢO VỆ




Editor: ꧁༺𝔂𝓾𝓴𝓲 𝓷𝓰𝓪̂𝓷 𝓱𝓪̀༻꧂
Khi bước đến cửa biệt thự, ngón tay của Mục Thâm nhẹ nhàng ấn lên cửa, cánh cửa kêu một tiếng tích tích rồi tự động mở ra.
Nhuyễn Nhuyễn nắm lấy bàn tay to lớn của ba ba, tò mò nhìn cánh cửa kia.
"Ba ba, tại sao ba ba không đẩy nó ra mà nó có thể tự động mở ra, rất thần kỳ nha."
Nhuyễn Nhuyễn bước vào theo, tầm mắt nhìn cánh cửa kia, hoàn toàn alf bộ dáng tò mò của một đứa trẻ.
Đôi mắt của Mục Thâm nhìn về phía trước và bước chân cũng đi chậm hơn lúc trước rất nhiều, đối với câu hỏi của đứa nhỏ hắn chỉ nói một câu.
"Nhận dạng dấu vân tay."
"Ồ." Nhuyễn Nhuyễn cái hiểu cái không nói, Tiểu Bạch Bạch đứng dưới chân Nhuyễn Nhuyễn và đôi mắt nhỏ cảnh giác nhìn quanh bốn phía, đối với hoàn cảnh xa lạ nó sẽ kiểm tra theo bản năng xem nó có an toàn hay không.
Tuy rằng còn nhỏ, nhưng dù sao nó cũng là một con sói cho nên cảnh giác hoàn toàn là bản năng của nó.
"Thiếu gia, hoan nghênh về nhà."
Đi vào không được bao lâu, một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo bành tô màu đen đi ra, nhìn thấy Mục Thâm nắm tay Nhuyễn Nhuyễn thì vẫn luôn cư xử thận trọng không hiện cảm xúc lên mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc. Tuy nhiên rất nhanh sau đó bị ông che giấu lại, ngoài ra còn chào hỏi Mục Thâm một cách bình thường.
"Ừ." Mục Thâm nhàn nhạt đáp, mang theo đứa nhỏ một đường đều luôn tò mò Nhuyễn Nhuyễn đi vào căn phòng lớn kia.
Khi Nhuyễn Nhuyễn đi ngang qua người quản gia thì Tiểu Bạch Bạch lập tức chạy vệ bảo vệ bên cạnh cô nàng, nhe hàm răng sữa nhỏ ra và từ trong miệng phát ra âm thanh uy hiếp.
Chờ Nhuyễn Nhuyễn đi xa nó mới vui vẻ xoay người chạy đi.
Quản gia "............"
Nhướng mày liếc mắt nhìn đứa nhỏ và con sói con kia một cái.
Người quản gia có kinh nghiệm phong phú liếc mắt nhìn một cái thì đã nhận ra con vật nhỏ kia cũng không phải là chó con không có lực uy hiếp gì, mà là một con sói con có khả năng công kích.
"Oa...... Ba ba nhà của ba ba thật xinh đẹp nha!"
Nghe thấy tiếng kêu ngây thơ non nớt quả gia đứng ở phía sau mang theo nụ cười chuyên nghiệp chuẩn bị bước về phía trước, lại bị hai chữ ba ba này làm cho kinh ngạc lảo đảo suýt chút nữa té xuống đất.
Sau khi đứng vững, quản gia nhìn đứa bé kia với vẻ mặt kinh ngạc.
Vừa rồi đứa bé kia kêu thiếu gia là gì? Ba...... Ba ba?
Không thể nào! Ba ba? Là kêu thiếu gia nhà ông!
Giờ phút này trong lòng quản gia vừa khiếp sợ vừa kích động, còn có một chút không phải làm gì, thật sự rất phức tạp.
Đi theo thiếu gia nhiều năm như vậy, Mục Thâm giống như là một cái máy móc làm việc không có tình cảm, ông thậm chí còn cho rằng chờ Mục Thâm bốn mươi mấy năm chục tuổi thì ngay cả bóng dáng của một người bạn gái đều không có.
Nhưng hiện tại......
Đây là trực tiếp nhảy qua giai đoạn bạn gái và kết hôn luôn sao, đột nhiên xuất hiện một đứa nhỏ lớn như vậy?
Quản gia thu hồi nụ cười chuyên nghiệp của mình, vội vàng bước nhanh qua, ở khoảng cách không xa không gần nhìn cái, ách...... Đầu trọc?
Tại sao đứa nhỏ này lại là một tiểu hòa thượng, bộ quần áo kia là của tiểu hòa thượng đi
Nhìn khuôn mặt trắng nõn kia, cái mũi giống thiếu gia, ừ...... Miệng cũng giống,nhìn kỹ thì, đôi mắt cũng có một chút giống, không sai, đúng là con của thiếu gia.
Nội tâm im lặng nhiều năm của quản gia, giờ phút này kích động đến mức ông không chế được và sắp cảm động muốn khóc.
Thiếu gia...... Thiếu gia nhà ông, rốt cuộc không phải một người, hiện tại con cũng có rồi, vậy cách khi mẹ của đứa nhỏ xuất hiện còn xa sao?
"Quản gia, làm người hầu mang theo đứa nhỏ đi tắm rửa, kêu người mua quần áo khác cho đứa nhỏ và đổi bộ đồ này đi." Mục Thâm nhìn bộ quần áo cà sa trên người Nhuyễn Nhuyễn, đặc biệt là biết giới tính của đứa nhỏ này là nữ, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút không thoải mái.
"Vâng thiếu gia." Quản gia mỉm cười đáp một tiếng, ánh mắt khi nhìn Nhuyễn Nhuyễn thật sự rất giống ánh mắt của con sói đang nhìn miếng thịt vậy.
Nhuyễn Nhuyễn bị nhìn chằm chằm đến mức lui về phía Mục Thâm hai bước.
Mục Thâm liếc mắt nhìn quản gia một cái, quản gia lập tức thu hồi lại vẻ mặt của mình, nhìn Nhuyễn Nhuyễn và lộ ra một nụ cười hiền lành.
Nhuyễn Nhuyễn chớp chớp đôi mắt to và giấu người ở phía sau lưng Mục Thâm, tay nhỏ nắm lấy quần áo của ba ba, lặng lẽ lộ ra một đầu tròn xoe nhỏ.
Thấy quản gia cười, nàng mím môi lại rồi cũng cười rộ lên.
Quản gia "............" Quá...... Quá đáng yêu! Đứa nhỏ vô cùng đáng yêu này là cái gì đây.
Nội tâm đang kích động thét chói tai, quản gia giật giật da mặt, nụ cười càng thêm chân thành hơn.
Mục Thâm liếc mắt nhìn quản gia một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó bước chân hơi dừng lại một chút và rất khó phát hiện ra.
"Đúng rồi, quần áo thì mua đồ của con gái."
Quản gia "???"
Ông kinh ngạc nhìn tiểu hòa thượng thấp lè tè kia, cái gì? Quần áo của con gái?
Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn đứng ở phía sau Mục Thâm, chỉ là đôi mắt trong veo linh động kia lại nhìn quanh khắp căn nhà mới này.
Ánh mắt trong veo của đứa trẻ, cho dù nhìn khắp nơi như vậy cũng không làm người khác cảm thấy chán ghét, ngược lại thêm vài phần linh động đáng yêu.
"Xin chào bác, con tên là Nhuyễn Nhuyễn."
Đứa nhỏ dùng giọng điệu trẻ con mềm mại giới thiệu chính mình.
Quản gia nhìn nụ cười của đứa nhỏ, nghe giọng nói mềm mại của cô nàng, trong lòng cũng trở nên mềm mại hơn, đứa nhỏ này lớn lên thật đẹp, giống y như thiếu gia nhà ông.
Giờ phút này lự kính của quản gia dày đến tám tầng.
Ngoài ra còn linh động và đáng yêu hơn rất nhiều so với thiếu gia, thật sự là người cũng như tên, Nhuyễn Nhuyễn, cả người đều lộ ra hương vị ngọt ngào.
Quản gia lập tức lộ ra một nụ cười hiền lành và gật đầu với cô bé.
"Tiểu tiểu thư kêu tôi là quản gia là được."
Sau đó lập tức quay đầu dùng vẻ mặt nghiêm túc trả lời câu hỏi vừa rồi của Mục Thâm "Không thành vấn đề thiếu gia, đúng rồi thiếu gia, chuyện này có muốn nói với lão gia bọn họ một tiếng không?"
Phải biết rằng nhà cũ bên kia luôn rầu thúi ruột đối với nhân sinh đại sự của thiếu gia, nếu biết thiếu gia có con chắc chắn sẽ vui mừng đến mức phát điên.
Mục Thâm liếc mắt nhìn Nhuyễn Nhuyễn một cái, đứa nhỏ cũng đang nhìn hắn, trong mắt tràn ngập yêu thương, thậm chí còn trộm dịch bước chân nhỏ nhích tới ê cạnh hắn.
Đôi mắt lạnh lùng của hắn dịu dàng hơn một chút, tuy nhiên nghĩ đến đám người ở nhà cũ kia, hắn nhịn không được nhéo nhéo sống mũi cao thẳng.
"Không cần, chuyện này ta còn muốn tra lại một chút, trước đừng kinh động đến bọn họ."
Tuy rằng trong lòng quản gia kinh ngạc, nhưng ông cũng không hỏi cái gì chỉ gật đầu và nói "Vâng."
Sau đó vẫy tay kêu một người hầu gái đến và dẫn Nhuyễn Nhuyễn đi rửa mặt, ngoài ra còn nhanh chóng gọi điện thoại kêu người mua quần áo trẻ em mới nhất năm nay của nhãn hiệu C và mang lại đây.
Mục Thâm cũng đi lên lầu tắm rửa, cả người hắn toàn là bụi đất đều là do tiểu hòa thượng dơ hề hề ôm hắn.
Chậc...... Vậy mà hắn không có đem người ném văng ra.
Tắm rửa xong Mục Thâm dùng khăn lông xoa xoa đầu tóc còn ướt, tùy ý đem khăn lông ném tới trên bàn, cầm lấy di động và gọi điện để xử lý công việc.
"Ngày mai tôi muốn nhìn thấy toàn bộ kế hoạch của hạng mục, ngoài ra nói với người phía bên kia đừng tùy tiện để người khác lên trên đó, làm thôn trưởng của thôn núi nhỏ đó quản lý một chút thôn dân của mình. Sau đó an bài loại trừ cái gia đình lúc trước bắt nạt tiểu hòa thượng kia ra."
Ở bên kia điện thoại trợ lý hơi sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh phản ứng lại và nói một câu vâng.
Sau khi tắt điện thoại, trợ lý có chút hoảng hốt, tổng tài đây là...... đang báo thù vì tiểu hòa thượng đi.
Sau núi của thôn núi nhỏ phát hiện một cái suối nước nóng, hơn nữa vị trí địa lý rất thích hợp dùng để khai phá, sau khi tổng tài phát hiện rất nhanh bắt lấy mảnh đất đó.
Vừa mới bắt đầu khẳng định là muốn mướn người tới sửa sang lại rừng núi, thường là sẽ mướn những thôn dân địa phương.
Ngoài ra tổng tài bên kia còn tính toán muốn xây một nhà hàng riêng, rau dưa trái cây linh tinh đều phải được chuyên môn bồi dưỡng gieo trồng và nơi thích hợp nhất đương nhiên là đất đai của dân địa phương, khí hậu bên kia rất tốt và rất thích hợp để gieo trồng.
Tổng tài của bọn họ luôn luôn hào phóng, trả tiền lương rất nhiều, đến lúc đó thu mua các loại rau dưa trái cây khẳng định cũng trả giá rất cao, có cơ hội cả thôn đều giàu như vậy người trong thôn có thể không vui vẻ sao.
Rốt cuộc những người này vốn dĩ chính là kiếm ăn trên mặt đất, nhiều lắm thì đi ra ngoài mua đồ ăn linh tinh.
Hiện tại chỉ cần giống như trước đây, trồng ra rau dưa trái cây có con đường tiêu thụ ổn định, kiếm tiền còn muốn cao hơn so với đàn ông làm công ở bên ngoài, đãi ngộ như vậy đương nhiên người trong thôn nhất định sẽ chịu làm.
Hiện tại nghe ý tứ của tổng tài, trực tiếp làm người đánh chết cái gia đình đắc tội đứa bé kia, về sau không cần đem đồ vật của nhà họ tới bán cho nhà hàng riêng.
Còn có bà lão kia, có thể giao một số việc vừa nhẹ nhàng vừa có thể kiếm tiền cho bà ấy.
Trợ lý há hốc miệng, tình huống này là ông chủ của bọn họ đang quan tâm đến tiểu hòa thượng.
Không lẽ đứa trẻ đó thật sự là con gái riêng.
Cũng không thể trách hắn nghĩ nhiều như vậy, rốt cuộc cho đến tận bây giờ hắn là người vẫn thường xuyên đi theo bên cạnh Mục Thâm nhưng cũng chưa từng nhìn thấy bên cạnh ngài ấy xuất hiện qua bạn gái hư hư thực thực.
Bên này, sau khi Mục Thâm gọi điện thoại cho trợ lý xong thì bắt đầu xử lý văn kiện ở trên máy tính.
Trên lầu truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo thì cod một tiểu hòa thượng ăn mặc quần áo của người lớn bước ra.
Đứa nhỏ không có mặc quần, bởi vì cái áo kia đều che kín cả người cô bé lại, tay áo còn phải xắn lên rất nhiều lần mới có thể thấy được cánh tay nhỏ của cô bé, cho dù là như vậy nó vẫn rất lỏng lẻo.
Nhuyễn Nhuyễn kéo theo chiếc áo sơ mi dài tới dưới đất, có chút cố sức mà đi từng bước xuống dưới lầu, khuôn mặt nhỏ trông rất nghiêm túc.
Nhiều lần hầu gái muốn ôm cô nàng, Nhuyễn Nhuyễn lại dùng lời lẽ chính đánh để cự tuyệt.
"Nhuyễn Nhuyễn đã là một đứa trẻ lớn, không thể để người khác ôm được, em bé mới muốn được ôm, Nhuyễn Nhuyễn rất lợi hại, có thể tự mình đi xuống được."
Sau khi cự tuyệt xong thì tiếp tục kéo theo quần áo, dùng bước chân ngắn nhỏ nhảy xuống từng bậc cầu thang.
Ở phía sau cô nàng là một con sói con lông tóc xõa tung, con sói con cũng giống như Nhuyễn Nhuyễn từng bước từng bước một nhảy xuống bậc cầu thang ở phía dưới.
Nhảy đến bậc thang cuối cùng, trên mặt Nhuyễn Nhuyễn lộ ra tươi cười, hai tay buông quần áo xuống, ôm Tiểu Bạch Bạch và cọ cọ ở trên người nó một chút sau đó hít một hơi thật sâu.
"Trên người của Tiểu Bạch Bạch thơm ngào ngạt, trên người của Nhuyễn Nhuyễn cũng rất thơm."
Sau đó dùng tay nhỏ sờ sờ mấy cái ở trên người sói con, thật mềm a.
Con sói con cũng kêu ngao ngao, dùng cái đầu lông xù xù đầu củng Nhuyễn Nhuyễn, làm cô nàng nở nụ cười ha ha.
"Hư...... Thiếu gia đang làm việc, tiểu tiểu thư, chúng ta nhỏ giọng một chút." Người hầu sợ làm ồn sẽ khiến Mục Thâm không vui, vội vàng khom lưng nói với Nhuyễn Nhuyễn nói.
Vừa rồi khi cô hầu gái này tắm rửa cho Nhuyễn Nhuyễn, đã biết đứa nhỏ này là một đứa bé gái.
Bé gái đáng yêu xinh đẹp như vậy vậy mà không có tóc, thật quá đáng tiếc.
Nhuyễn Nhuyễn chớp chớp đôi mắt, nghiêm túc gật đầu nói cảm ơn.
"Cảm ơn chị, Nhuyễn Nhuyễn không đùa giỡn với Tiểu Bạch Bạch nữa."
Nhuyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói chuyện, sau đó đem Tiểu Bạch Bạch đặt ở trên mặt đất, chính mình thì kéo chiếc áo sơ mi dài tới mặt đất, lộc cộc chạy đến bên cạnh Mục Thâm.
"Tự mình ngồi chơi đi." Mục Thâm liếc mắt nhìn cô bé đang chạy tới, tầm mắt rơi xuống quần áo mà cô bé đang mặc, liếc mắt một cái thì nhận ra đây là quần áo của hắn.
Tuy nhiên không còn cách nào khác, hiện tại cho tiểu hòa thượng đặt hàng quần áo còn chưa có tới, biệt thự này cũng chỉ có quần áo của hắn, chỉ có thể cho tiểu hòa thượng mặc quần áo của hắn.
Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn dạ một tiếng, quần áo của ba ba quá lớn, nàng không thể dễ dàng di chuyển khi mặc nó.
Đứa nhỏ bò hự hự ngồi trên sô pha, phát hiện đầu tóc Mục Thâm vẫn còn ướt, đôi mắt nhìn ba ba một cái, Mục Thâm đang nghiêm túc làm việc, Nhuyễn Nhuyễn cắn cắn ngón tay và lông mày nhỏ nhăn lại thành một đường thẳng.
Tại sao ba ba lại không lau khô đầu tóc nha, đầu ướt sẽ dễ bị cảm.
Đứa nhỏ nghiêm túc suy nghĩ khi nhìn chằm chằm đầu tóc của Mục Thâm, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ rất phong phú, lúc thì nhăn mày nhỏ lại, lúc thì không vui bĩu đôi môi hồng hào lại, lúc thì tức giận phồng hai má lên, hai má phồng lên giống như hai cái túi nhỏ đáng yêu rất giống một con cá vàng nhỏ.
Cách đó không xa quản gia và người hầu nhìn thấy cảnh này đều nhịn không được và nở nụ cười.
Rõ ràng đứa nhỏ Nhuyễn Nhuyễn này mới đến biệt thự được một lúc, nhưng mọi người lại phát hiện hiện tại khi nhìn đứa nhỏ này thì khi làm việc đều trở nên nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, chủ yếu là toàn bộ không khí trong biệt thự đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhuyễn Nhuyễn phát hiện khăn lông ở trên bàn, đột nhiên hai mắt sáng lên, bò ở trên sô pha và thì thầm gì đó vào trong lỗ tai của Tiểu Bạch Bạch, Tiểu Bạch Bạch lắc lư cái đuôi và dùng mấy cái chân ngắn nhỏ chạy đến bên chân quản gia, nhỏ giọng kêu ngao ngao và kéo ông đi.
Quản gia kinh ngạc nhìn con sói con ở dưới chân, đây là muốn ông đi qua sao?
Quản gia bước theo và Nhuyễn Nhuyễn cong cong hai mắt mỉm cười với ông, cái tay nhỏ chỉ chỉ khăn lông ở trên bàn.
Cái bàn có chút cao, cái khăn lông đặt ở trên đó nên nàng và Tiểu Bạch Bạch đều với không tới, cho nên cũng chỉ có thể đi nhờ sự giúp đỡ của người khác.
Quản gia chớp chớp đôi mắt, liếc mắt nhìn thiếu gia một khi làm việc thì sẽ không chú ý đến hoàn cảnh chung quanh, sau đó ông chỉ chỉ chính mình rồi chỉ chỉ khăn lông cuối cùng chỉ Nhuyễn Nhuyễn.
Ánh mắt của Nhuyễn Nhuyễn sáng lấp lánh và gật gật cái đầu nhỏ.
Quản gia mỉm cười và lắc đầu, đem cái khăn lông màu trắng đưa cho Nhuyễn Nhuyễn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.