Ta Có Năm Đại Lão Ba Ba

Chương 5: BA BA THỨ NHẤT




Editor: ꧁༺𝔂𝓾𝓴𝓲 𝓷𝓰𝓪̂𝓷 𝓱𝓪̀༻꧂
Bên này Nhuyễn Nhuyễn cắm đầu chạy đi lập tức đụng phải một đôi chân dài, cơ thể nhỏ bị đâm nên lảo đảo lui về phía sau vài bước.
"Đau......" Nhuyễn Nhuyễn che lại cái trái bị đụng đỏ, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn lên.
Vừa ngẩng đầu nhỏ lên nhìn, Nhuyễn Nhuyễn lập lức ngây dại khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia.
"Mục tổng ngài không có việc gì đi." Lý Ngạn quan tâm hỏi Mục Thâm, kỳ thật đôi mắt lại đang nhìn Nhuyễn Nhuyễn.
Di...... Đứa nhỏ này lớn lên thật đẹp mắt, chỉ liếc mắt nhìn một cái đã khiến cho trước mắt sáng ngời lên, nhưng tiếc là không có tóc.
"Không có việc gì." Mục Thâm lãnh đạm đáp lại một câu, cũng không hề để ý đến Nhuyễn Nhuyễn và chuẩn bị rời đi.
Nhuyễn Nhuyễn lại đem Tiểu Bạch Bạch đặt ở một bên, sau đó ở mọi người không kijo đề phòng đột nhiên chạy về phía Mục Thâm.
"Ba ba!!"
"Tê......"
Một tiếng ba ba này có thể nói như là kinh thiên động địa, không chỉ có trợ lý và thư ký bên người của Mục Thâm mà đám vệ sĩ và thôn dân ở phía sau đều bị kinh ngạc hút một ngụm khí lạnh.
Nhuyễn Nhuyễn giống như là sợ Mục Thâm sẽ chạy mất, hai tay hai chân cùng nhau ôm chặt lấy một cái chân dài của hắn, giống như một con gấu treo trên chân dài của hắn vậy.
Mục Thâm nhìn vật nhỏ treo ở trên đùi của mình, mày kiếm nhíu chặt lại.
"Buông ra, nhận sai người." Giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Trẻ con gì đó, ở trong cảm nhận của hắn chính là một sinh vật rất phiền phức rất ồn ào.
Nhuyễn Nhuyễn ôm chặt hơn nữa, liên tục lắc đầu "Ba ba chính là ba ba của con, con nhận ra được Mục Thâm ba ba, sư phụ nói để con tới tìm các ba ba, chính là ba ba."
"Ngao ô." Phía sau Tiểu Bạch Bạch xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới, cái đầu đụng vào trên người Nhuyễn Nhuyễn.
"Buông tay." Kiên nhẫn của Mục Thâm đã dùng xong, duỗi tay nắm tiểu hòa thượng lên và muốn ném ra.
Nhuyễn Nhuyễn nhìn biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn tú của ba ba, vốn dĩ đã bị ủy khuất cho nên không được bao lâu đôi mắt to của cô nàng tràn trập nước mắt.
"Ba ba ...... Ba ba không cần Nhuyễn Nhuyễn sao?" Nhuyễn Nhuyễn cũng không có khóc lớn thành tiếng, nhưng không khống chế được nước mắt chảy ra. Cô nàng lớn lên môi hồng răng trắng tuy rằng hiện tại khuôn mặt nhỏ hơi dơ, nhưng bộ dáng rơi nước mắt làm cho người khác cảm thấy mềm lòng.
Ngay cả trợ lý và bí thư bên cạnh Mục Thâm cũng không đành lòng nhìn bộ dáng rơi nước mắt vô cùng đáng thương của đứa nhỏ này. Bọn họ muốn đi khuyên nhủ một chút nhưng nhìn vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng và nghiêm của tổng tài, bọn họ lại không dám thêm lời nào vì vị này thật sự xây dựng ảnh hưởng rất sâu đối với bọn họ.
"Ba ba, Nhuyễn Nhuyễn rất ngoan, đừng không cần con." Giọng nói của tiểu hòa thượng rất mềm mại, bộ dáng khi nói chuyện giống như ngọt ngào tới tận trái tim mọi người.
Mục Thâm nhìn đứa nhỏ, vốn dĩ muốn ném văng ra nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ vô cùng ủy khuất này, không biết vì cái gì đột nhiên có chút không ra tay được.
"Tại sao gọi ta là ba ba." Khi Mục Thâm nói chuyện đôi mắt phượng hẹp dài và sắc bén nhìn chằm chằm cô bé. Ngay cả trợ lý bên người hắn cũng không chịu nổi khi bị đôi mắt này của hắn nhìn chằm chằm.
Cố tình Nhuyễn Nhuyễn lại dùng đôi mắt to ngập nước nhìn lại hắn, đôi mắt trong veo không hề có chút sợ hãi.
"Sư...... Sư phụ nói." Nhuyễn Nhuyễn dùng cái tay nhỏ mũm mĩm xoa xoa nước mắt ở trên mặt, sau đó cầm lấy cái ba lô nhỏ đang đeo ở lưng lên và từ bên trong lấy ra một bức ảnh và một phần tư liệu.
Người đàn ông trên bức ảnh giống như bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, cả người đều mang theo khí thế sắc bén, khuôn mặt góc cạnh thâm thúy và một đôi mắt phượng khiến người khác đặc biệt sợ hãi.
Người trong bức ảnh này chính là Mục Thâm.
Mục Thâm cầm lấy bức ảnh bằng những ngón tay khớp xương rõ ràng, nhìn người ở trên bức ảnh và còn có chữ được viết ở sau bức ảnh, đôi mắt hẹp dài nheo lại đầy nguy hiểm.
[ Mục Thâm, Nhuyễn Nhuyễn đúng là con gái của anh, nếu như anh không tin thì có thể tự đi làm một phần xét nghiệm ADN khác. Hy vọng anh có thể chăm sóc Nhuyễn NHuyễn một đoạn thời gian, tôi sẽ mau chóng trở về và mang con bé đi. Nếu không thích thì cũng đừng làm con bé đau lòng.]
Chữ viết bằng bút lông rất đẹp, giữa những hàng chữ đều lộ ra một cổ khí chất phiêu nhiên xuất trần.
Chỉ là từ chữ viết, hắn đều có thể nhìn ra được tính cách thanh tao cao ngạo của người viết.
Tuy nhiên...... Nhìn đứa nhỏ đang ôm đùi của mình, thì ra là một đứa bé gái.
Sau đó là kèm theo bức ảnh là một phần xét nghiệm ADN.
Nhìn 99.99% quan hệ cha con giữa Mục Thâm và Nhuyễn Nhuyễn trên xét nghiệm ADN, đồng tử của hắn co rụt lại và trong nháy mắt đôi mắt của hắn trở nên thâm sâu nguy hiểm.
"Sư phụ con là ai?" Giọng nói lạnh lùng cứng rắn như cũ, Nhuyễn Nhuyễn lại không sợ hãi, chỉ cần...... Chỉ cần ba ba không ném nàng là được.
Nhuyễn Nhuyễn khẽ nhăn mày nhỏ lại và suy nghĩ hơn nửa ngày, ngón tay đặt ở trong miệng cắn vài cái.
"Sư phụ...... Chính là sư phụ nha."
Mục Thâm "............"
Mục Thâm nhìn chằm chằm Nhuyễn Nhuyễn và im lặng, một giọng nói vô cùng không hài hòa vang lên.
"Mẹ nó! Tiểu tiện nhân mày còn dám chạy! Đánh con của tao rồi không chịu một bài học nào cửa đều không có đâu."
Bên kia hai vợ chồng với thân hình mập mạp đang đuổi theo với vẻ mặt hung ác, nhưng khi nhìn thấy đám người của Mục Thâm thì khí thế lập tức từ từ yếu xuống.
Tiểu Bạch Bạch thấy người phụ nữ thì lập tức nhe răng, phát ra tiếng kêu uy hiếp của con thú nhỏ ngây ngô.
Người phụ nữ âm thầm trừng mắt nhìn Nhuyễn Nhuyễn một cái, sau đó nhìn nhóm người của Mục Thâm và nở nụ cười lấy lòng.
"Ai nha, mọi người chính là quý nhân mua sau núi mà thôn trưởng nói đúng không? Mọi người muốn đi đâu vậy? Có muốn tới nhà của tôi ngồi một lát không, tiểu tiện nhân...... Đứa nhỏ này chắc đã va phải quý nhân, tôi biết ngay mà tiểu hòa thượng này là thứ đồ vật xui xẻo, ta liền nói này tiểu hòa thượng là cái xui xẻo tiện đồ vật, ngài đem nó giao cho tôi đi, tôi sẽ thu thập con nhóc này bảo đảm về sau sẽ ngoan ngoãn."
Vẻ mặt của người phụ nữ khiến Mục Thâm và những người bên cạnh hắn đều rất chán ghét, cố tình bà ta còn không tự biết lấy mình còn đẩy con trai mình ra và ân cần nói.
"Mau kêu chú đi, mọi người không cần khách sáo, thôn trưởng cũng thật là, tại sao lại không tiếp đón mọi người chứ, đi đi đi, đến nhà tôi ăn cơm đi không cần khách sáo gì hết."
Người phụ nữ nói xong còn duỗi tay muốn bắt người, trong ánh mắt Mục Thâm hiện lên lạnh lẽo.
Trợ lý Lý tiến lên chặn người phụ nữ lại, lạnh lùng nói.
"Không cần, chúng ta còn có việc, phiền toái nhường đường một chút."
Đối với loại người này, thì ngay cả trợ lý luôn luôn mang theo ý cười ở trên mặt cũng trở nên lạnh lùng.
Đám vệ sĩ ở phía sau cũng nhanh chóng lại đây đem nhóm người của Mục Thâm vây quanh ở phía sau.
Người đàn ông to lớn vừa đứng ở phía trước, cơ thể cường tráng to lớn và khí thế làm cho người khác sợ hãi làm cho người phụ nữ sợ hãi lùi chân về phía sau vài bước, con của bà sợ tới mức lập tức khóc rống lên.
Thôn trưởng vừa thấy tình huống này liền biết không ổn, trong lòng âm thầm hận một nhà Lý Miêu không chịu ở yên mà lại gây chuyện, ông hung hăng trừng mắt liếc nhìn vợ chồng Lý Miêu một cái.
"Các người muốn làm gì! Bộ dáng này là sao hả!"
Hai vợ chồng này chính là thích bắt nạt kẻ yếu, nhìn thấy cảnh này nên hoàn toàn bị dọa sợ hãi, trên mặt còn mang theo nụ cười rất miễn cưỡng.
"Ha hả...... Không ăn...... Vậy...... Vậy không đi."
Lý Miêu âm thầm cáu giận trừng mắt liếc mắt nhìn Nhuyễn Nhuyễn một cái, cảm thấy tất cả mọi chuyện này đều là do tiểu hòa thượng kia.
"Đi." Mục Thâm đặt Nhuyễn Nhuyễn xuống, xoay người muốn rời đi, Nhuyễn Nhuyễn lại vội vàng ôm lấy chân dài của hắn.
"Ba ba đừng ném xuống Nhuyễn Nhuyễn, sư phụ đi rồi, Nhuyễn Nhuyễn thật vất vả mới tìm được ba ba, đừng bỏ con một mình được không."
Nhuyễn Nhuyễn càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng ủy khuất, sư phụ không cần nàng, hiện tại thật vất vả tìm được một cái ba ba, ba ba cũng không cần nàng, nàng thật sự là một đứa trẻ khiến cho người ta chán ghét đến vậy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.