Ta Có Năm Đại Lão Ba Ba

Chương 28: KHÔNG PHẢI TÊN LÀ MỤC NHUYỄN NHUYỄN




Editor: ꧁༺𝔂𝓾𝓴𝓲 𝓷𝓰𝓪̂𝓷 𝓱𝓪̀༻꧂
Lắc lư đôi chân ngắn nhỏ của mình, bạn học nhỏ Nhuyễn Nhuyễn nở một nụ cười ngọt ngào với Mục Thâm.
Tai của Mục Thâm hơi đỏ lên, tuy nhiên biểu cảm trên mặt lại không hề biến hóa một chút nào, vị tổng tài lớn nào đó vô cùng kiên nhẫn giảng cho Nhuyễn Nhuyễn nghe.
"Cái chữ thứ nhất gọi là hi, ý là nói sáng sớm, từ kia gọi là câu........."
Sau khi vị tổng tài lớn giảng giải cho Nhuyễn Nhuyễn xong, nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Nhuyễn Nhuyễn rồi hỏi.
"Nhớ kỹ sao? Có muốn ta nói lại lần nữa không?"
Nhuyễn Nhuyễn gật đầu rồi lại lắc đầu.
Dùng giọng điệu ngây thơ non nớt ngập mùi sữa nói lời cảm ơn.
"Cảm ơn ba ba, Nhuyễn Nhuyễn đã nhớ kỹ nha, ba ba thật là lợi hại nha."
Đôi mắt to tròn của nhóc con tràn đầy vẻ sùng bái, trong lòng Mục Thâm có loại thỏa mãn một cách quỷ dị và kêu Nhuyễn Nhuyễn đọc lại từng câu từng chữ một lần.


Nhuyễn Nhuyễn đương nhiên là đồng ý rồi, giọng nói nhỏ vui sướng đọc từng chữ rõ ràng một lần dựa theo nội dung mà Mục Thâm kêu.
Xác định Nhuyễn Nhuyễn thật sự hiểu trong lòng Mục Thâm có chút kiêu ngạo, quả nhiên không hổ là con gái của hắn thông minh như vậy nói một lần thì đã nhớ kỹ rồi.
Cắt đứt cuộc gọi, Mục Thâm lập tức phát hiện có vô số tầm mắt quỷ dị đang dừng lại ở trên người hắn.
Chỉ sợ ngay cả chính hắn đều không có phát hiện, vừa rồi khi nói chuyện với Nhuyễn Nhuyễn trên mặt hắn đã không tự giác mang lên ý cười, ánh mắt càng là dịu dàng đến mức không giống như bộ dáng ngày thường của hắn vậy không giống như là cùng một người vậy.
Giờ phút này mới vừa cắt đứt cuộc gọi ý cười trên mặt còn chưa kịp thu hồi tốt lại và hoàn toàn bị mọi người ở đây vừa vặn nhìn thấy.


Mục Thâm biểu diễn một giây biến sắc mặt cho bọn họ thấy, nhanh chóng khôi phục thành đại lão lạnh lùng ít nói ít cười của trước kia.
Nhưng mà.........
Nội tâm của những người khác đều hỏng mất.
Tổng tài ngài OOC rồi biết không?
Mục Thâm lạnh lùng nói một tiếng. "Tiếp tục."
Trong không gian yên tĩnh truyền ra âm thanh lật trang giấy nhưng lại không có người nào nói chuyện, trên mặt mọi người đều mang theo biểu cảm hoảng hốt giống như gặp quỷ và căn bản còn không có hồi phục tinh thần lại từ chuyện mới xảy ra vừa rồi.
Cho đến khi Mục Thâm gọi tên, bọn họ mới nhanh chóng đánh tinh thần lên.
Lúc này đây hội nghị vượt qua dưới sự hoảng hốt của phần lớn mọi người, chờ sau khi Mục Thâm nói câu tan họp rồi sau đó đứng dậy rời đi.
Tất cả mọi người nhìn bóng dáng rời đi của Mục Thâm, cho đến khi hoàn toàn nhìn không thấy thì ầm một tiếng phòng họp lập tức trở nên náo nhiệt.


Vấn đề thảo luận chỉ có một chính là ai là người đã gọi điện thoại cho tổng tài của bọn họ! Vậy mà có thể làm cho Mục Thâm có vẻ mặt dịu dàng như vậy kiên nhẫn như vậy.
Toàn bộ công ty ngầm náo nhiệt lên.
Nhuyễn Nhuyễn cũng không biết chính mình gọi điện thoại một lần cho ba ba lại rước đến oanh động lớn đến như vậy, nàng làm xong bài tập buổi sáng rồi cẩn thận sắp xếp sách lại và đặt ở trong balo nhỏ của mình. Sau đó từ trong balo lấy ra một cái túi nhỏ được cột chặt và lấy ra mấy hạt châu nhỏ màu tím và còn có mấy dây tơ hồng, tay nhỏ bắt đầu xuyên mấy hạt châu xinh đẹp vào sợi dây.
"Tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn, sắp tới giờ ăn cơm rồi."
Tới thời gian ăn cơm, quản gia đi tới và nhìn nhóc con với vẻ mặt từ ái.
"Ừ ừ, con tới ngay đây ~" nhóc con thu dọn vòng tay làm bằng tay, cầm balo nhỏ rồi nhảy nhót từ trên ghế xuống.
Quản gia giúp Nhuyễn Nhuyễn cầm balo nhỏ của mình, còn một tay khác thì dắt Tiểu Nhuyễn Nhuyễn đi về phía phòng khách.
"Bác quản gia, Nhuyễn Nhuyễn ăn cơm xong thì muốn đi tìm anh Cẩm Thành, anh ấy kêu Nhuyễn Nhuyễn đi đến nhà anh ấy chơi."
"Được rồi, chờ lát nữa ăn xong cơm sáng ta sẽ đưa tiểu thư đi qua đó."
Nhuyễn Nhuyễn gật đầu nhỏ. "Vâng ạ vâng ạ, cảm ơn bác quản gia ~"
Ý cười trong mắt quản gia càng sâu, tiểu tiểu thư quá ngoan, ông thật sự vô cùng bức thiết muốn khoe ra tiểu tiểu thư ngoan như vậy. Đáng tiếc thiếu gia còn không có muốn đem chuyện của tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn nói cho lão gia phu nhân bọn họ, chính mình chỉ có thể gắt gao chịu đựng tâm trạng muốn khoe ra của mình.
Ăn xong bữa sáng và cùng với Tiểu Bạch Bạch cùng nhau đĩnh cái bụng nhỏ tròn xoe giống như ngày hôm qua, bọn họ bắt đầu xuất phát đi tới nhà của Giang Cẩm Thành.
Rất xa thì nhìn thấy một nhóc con đang đứng ở cửa, thấy Nhuyễn Nhuyễn bọn họ tới thì đôi mắt của Giang Cẩm Thành lập tức sáng lên một chút và ôm con mèo nhỏ chạy về phía của Nhuyễn Nhuyễn.
"Anh Cẩm Thành!"
Nhuyễn Nhuyễn cười lộ ra hàm răng gạo kê xinh đẹp, cố gắng múa may cánh tay nhỏ.
Tiểu Bạch Bạch liếc mắt nhìn cục bột đen mà Giang Cẩm Thành đang ôm trong lòng ngực một cái, đôi mắt nhỏ toàn là vẻ khinh thường còn không có trưởng thành đẹp giống nó, Nhuyễn Nhuyễn thích nhất chính là Tiểu Bạch Bạch.
"Meo meo ~"
Đến gần, con mèo nhỏ ngây thơ dùng đôi mắt to ngập nước nhìn Nhuyễn Nhuyễn, dùng giọng điệu non nớt kêu meo meo.
"Mèo con thật ngoan." Nhuyễn Nhuyễn sờ sờ đầu nhỏ lông xù xù của nó, nhóc con cọ tay nhỏ của nàng còn vươn đầu lưỡi màu hồng phấn liếm tay của nàng.
Tiểu Bạch Bạch âm thầm nhe răng với mèo con.
Mèo con giống như là bị giật mình vậy lập tức nhảy ra khỏi lòng ngực của Giang Cẩm Thành rồi chui vào trong lòng ngực của Nhuyễn Nhuyễn, chỉ lộ ra cái đuôi nhỏ màu đen ở bên ngoài và cái đuôi còn đong đưa qua lại.
Tiểu Bạch Bạch "............"
Nói! Ngươi có phải là cố ý đúng hay không hả!
Tiểu Bạch Bạch cũng tức giận, kêu ngao ngao và củng chân ngắn nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn.
"Tiểu Bạch Bạch ngoan, đây là Hạt Mè Đen, Tiểu Bạch Bạch về sau muốn ở chung thật tốt Hạt Mè Đen nha."
"Ngao!" Tiểu Bạch Bạch nhân tính hóa trợn trắng mắt, nó mới không cần ở chung thật tốt với tên kia đâu.
Nhuyễn Nhuyễn và Giang Cẩm Thành tay cầm tay đi về phía biệt thự Giang gia, mèo con nhỏ thoải mái nằm ở trên cánh tay của Nhuyễn Nhuyễn, đôi mắt nhỏ nước mắt lưng tròng thường thường nhìn về phía con sói con đang nhe răng với nó, cái đuôi nhỏ lông xù xù quơ qua quơ lại.
Đối với chuyện Nhuyễn Nhuyễn đã đến, người lớn ở trong biệt thự vô cùng hoan nghênh, đặc biệt là bà Giang cười thấy răng không thấy mắt, nếp nhăn trên khóe mắt càng sâu.
Tiểu Nhuyễn Nhuyễn chưa có gặp qua ông Giang, là một ông lão đẹp trai rất nho nhã, mặc một quần áo đường trang khiến trên người ông càng hiện lên hơi thở văn hóa.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ông lão này thì Nhuyễn Nhuyễn rất thích người này, cho dù là ông lão này ít nói ít cười và ánh mắt uy nghiêm nhưng Nhuyễn Nhuyễn lại không sợ hãi, nhưng cũng sẽ không vô lễ.
"Xin chào ông Giang." Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn chào hỏi với ông Giang.
Ánh mắt ông Giang nhìn Nhuyễn Nhuyễn, Giang Cẩm Thành đang định nhắc nhở ông ngoại không cần nghiêm túc như vậy, ông Giang bỗng nhiên mỉm cười.
"Lại đây ta nhìn xem." Ông Giang vẫy tay, Nhuyễn Nhuyễn chớp chớp đôi mắt, dùng đôi chân ngắn nhỏ bước qua.
Tiểu Bạch Bạch ở bên cạnh đi theo Nhuyễn Nhuyễn, ánh mắt cảnh giác nhìn ông lão.
"Tên gọi là gì?"
"Con tên là Nhuyễn Nhuyễn." Nhóc con đặc biệt ngoan ngoãn trả lời.
"Uh? Mục Nhuyễn Nhuyễn sao?" Hiển nhiên ông biết đứa nhỏ này là đứa trẻ nhà họ Mục.
Nhuyễn Nhuyễn nghiêng nghiêng đầu nhỏ nghĩ "Không phải nha, sư phụ nói Nhuyễn Nhuyễn tên thật là Kỷ An Nguyễn, nhũ danh là Nhuyễn Nhuyễn."
Ai nha, sư phụ vẫn luôn đều kêu nhũ danh của Nhuyễn Nhuyễn, khiến nàng suýt chút nữa là quên tên thật của mình rồi.
Hai ông bà già liếc nhìn nhau một cái, nghĩ chắc là đứa nhỏ theo họ của mẹ.
Nhưng đây là chuyện của nhà người khác, ông Giang không có tiếp tục hỏi tiếp nữa.
Bà Giang mỉm cười đưa cho Nhuyễn Nhuyễn một chút bánh ngọt, nhóc con một tay cầm lấy một cái bánh gạo nếp mềm mại một tay thì được Giang Cẩm Thành nắm lấy dẫn đi lên phòng của y.
"Anh Cẩm Thành anh cũng ăn." Nhóc con gặm một cái bánh gạo nếp cũng không quên đem một cái bánh khác trong tay đưa cho Giang Cẩm Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.