Editor: ꧁༺𝔂𝓾𝓴𝓲 𝓷𝓰𝓪̂𝓷 𝓱𝓪̀༻꧂
Thành công bảo vệ tóc ngắn nhỏ pi pi của mình, Nhuyễn Nhuyễn lại đi công viên rèn luyện cùng với Mục Thâm. Thật ra, Mục Thâm thật sự rất không muốn đi, hắn đều tính toán muốn tìm chỗ khác tránh đi.
Nhưng mà......
Không chịu nổi Nhuyễn Nhuyễn dùng giọng nói mềm mại làm nũng a.
"Ba ba, các ông các bà đều mang kẹo cho Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn cũng đã đồng ý với bọn họ là muốn cùng nhau luyện Thái Cực nha, ba ba, chúng ta đi chỗ ngày hôm qua có được không ~"
Nhóc con vô cùng đáng thương nhìn Mục Thâm, hai cái tay nhỏ mềm mụp nắm lấy bàn tay to của hắn lắc qua lắc lại.
Mục Thâm liếc mắt nhìn nàng một cái. "Muốn ăn kẹo gì, ta kêu người mua cho con."
Nhuyễn Nhuyễn chu miệng nhỏ, từ trong túi lấy ra viên kẹo cuối cùng được cất giữ kia.
"Ba ba ăn kẹo, đây là Nhuyễn Nhuyễn đặc biệt để lại cho ba ba, Nhuyễn Nhuyễn không có ăn vụng nha."
Mục Thâm "............"
Vài phút sau, Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ nhảy lộc cộc về phía trước giống như một con thỏ con, phía sau có một đại lão đang đi theo với vẻ mặt vô cảm.
Miệng của hắn giật giật, ca ca vài cái thì đem viên kẹo kia hủy thi diệt tích!
"Ba ba ăn ngon sao?" Đi ở phía trước Nhuyễn Nhuyễn lại nhảy trở về, nắm lấy ngón tay Mục Thâm hỏi.
Mục Thâm không có biểu cảm gì lắc đầu.
Thấy ba ba lắc đầu, đôi mắt của Nhuyễn Nhuyễn tối xuống vài phần.
"Thì ra ba ba không thích ăn kẹo a, vậy thì về sau Nhuyễn Nhuyễn sẽ không giữ kẹo lại cho ba ba."
Mục Thâm "...... Còn được."
"Vậy thì về sau các ông các bà cho Nhuyễn Nhuyễn kẹo, Nhuyễn Nhuyễn giữ lại cho ba ba được không."
Mục Thâm dùng đầu lưỡi đỡ đỡ hàm răng, cuối cùng gật đầu "Ừ."
Hôm nay công viên náo nhiệt hơn nhiều so với ngày thường, không chỉ có những ông bà già ngày hôm qua tới thậm chí còn tới một ít người trẻ tuổi đang buồn ngủ mông lung.
Khi Mục Thâm và Nhuyễn Nhuyễn đi tới, thì nghe thấy những người già đó đang mười phần tinh thần giáo dục con cháu nhà mình.
"Nhìn mấy đứa coi, ngoại trừ ăn cơm chính là chơi trò chơi rồi đi ra ngoài lêu lổng, ta nuôi mấy đứa có ích lợi gì buổi sáng đi cùng lão già như ta ra ngoài rèn luyện thân thể thì ta phải túm mấy đứa lên mới bằng lòng ra tới.
Mấy đứa nhìn Nhuyễn Nhuyễn người ta kìa, mới lớn một chút như vậy thì đã hiểu chuyện chạy bộ cùng với ba ba của con bé, ai da! Ta thật sự muốn hỏi tên nhóc nhà họ Mục kia có muốn đổi một chút không, đứa cháu trai này ta không muốn, có thể đem Nhuyễn Nhuyễn cho ta thì thật tốt a."
Ông lão kia vừa mới nói xong, bên cạnh lập tức có người cảm thấy ghét bỏ mà đáp trả lại.
Bị ghét bỏ người trẻ tuổi "........."
Vẻ mặt của hắn nhìn mấy ông bà lão và không biết nên nói cái gì, sáng sớm bị chộp ra để chạy bộ cùng thì thôi đi, tại sao còn phải bị ghét bỏ nữa chứ!
"Các ông các bà, con tới rồi ~"
Nhuyễn Nhuyễn cõng cặp sách nhỏ của chính mình lộc cộc vui sướng chạy qua.
Những ông lão bà lão nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại ngập mùi sữa biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi, mấy người trẻ tuổi tận mắt nhìn một đám người khi đối mặt với bọn họ thì có vẻ mặt nghiêm túc hoặc tức giận nhưng hiện tại thì trên mặt mỉm cười vui vẻ.
Một đám mỉm cười vui vẻ giống như nhìn thấy cháu trai ruột của mình vậy, không! Nhóm cháu trai ruột tỏ vẻ bọn họ cũng chưa bao giờ nhìn thấy ông bà nhà mình cười thân thiết đến như vậy.
Mấy người thiếu niên tò mò, chẳng lẽ là nhóc con gọi là Nhuyễn Nhuyễn gì đó mà ông/ bà nhắc mãi từ sáng tới giờ.
Bọn họ nghĩ như vậy, thì càng thêm tò mò về thân phận của Nhuyễn Nhuyễn, đến tột cùng là vị Diêm La nào lại hại bọn họ thảm như vậy chứ!
Lúc này nhìn qua, lập tức nhìn thấy một người già vô cùng hiếm lạ vây quanh củ cải nhỏ!
Cái đầu nhỏ trơn bóng sáng sủa kia quả thật quá chói lóa.
Một đám thiếu niên lập tức há hốc mồm!
Cho nên! Bọn họ bị ông / bà nhà mình lôi kéo so sánh cả ngày hôm qua vậy mà lại là một đứa trẻ, điều đáng buồn nhất là bọn họ hoàn toàn bị so không bằng!
Nhuyễn Nhuyễn cũng giống như ngày hôm qua, thành thạo đứng ở chính giữa đám người già rồi dỗ dành người này rồi lại dỗ dành người kia. Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, bên kia truyền đến tiếng cười vui vẻ, các người già đã hoàn toàn quên mất cháu trai ruột nhà mình.
Mà Mục Thâm, hắn hơi kém lại bị bài trừ đi! Cũng may lúc này hắn nắm lấy tay của nhóc con cho nên mới không làm đám người kia thực hiện được.
"Tôi mang Nhuyễn Nhuyễn đi chạy bộ!" Hắn đen mặt túm nhóc con ra tới, xách nhóc con rồi xoay người chạy đi.
"Ai! Tên nhóc nhà họ Mục chờ ta đã, ông già ta cũng muốn chạy bộ nữa!"
"Chính ngươi đi là được, ngươi đem Nhuyễn Nhuyễn lưu lại a, ai da uy, ta tay già chân yếu này chạy không được a!"
"Còn ngây người làm gì! Kêu mấy đứa tới là để đứng thổi gió Tây Bắc sao! Chạy nhanh bước qua đây, nhìn xem mấy đứa coi mỗi ngày đều lười, đều béo thành cái dạng gì rồi, lớn như vậy còn luôn sinh bệnh, xương cốt còn rời rạc hơn so với mấy người già chúng ta!"
Bốn người thiếu niên kêu rên một tiếng, biếng nhác chạy lên. Tuy nhiên, bọn họ nhìn phía Mục Thâm và nhóc con Nhuyễn Nhuyễn đang chạy vội, trong mắt cũng rất khϊếp sợ.
Người kia! Là Mục Thâm!
Trong đó có một thiếu niên có vẻ mặt vô cùng hoảng hốt, cảm giác giống như không quen biết thế giới này vậy.
"Ngày hôm qua bà nội của mình nói cái gì! Mục Thâm có con ngọa tào! Mẹ nó mình còn tưởng rằng bà nội của tôi nói giỡn nữa chứ!"
Hắn vừa nói ra, ba thiếu niên khác ở bên cạnh lập tức giật mình một cái. "Cậu nói cái gì!"
Bọn họ nhưng thật ra không có nghe nói qua chuyện này, ngày hôm qua trở về thật sự trễ, sáng sớm hôm nay đã bị kéo ra khỏi ổ chăn để tập thể dục buổi sáng cùng với ông bà của mình, cảm giác hiện tại còn không có tỉnh táo lại đâu.
Nhưng mà, chuyện vừa rồi mà thiếu niên kia mới nói thật sự làm bọn họ không thể tin tưởng được.
"Cậu nói, cái kia...... Vị "Con trai" kia là của MỤc gia! Thật sự không phải cháu trai gì đó sao?"
"Mẹ nó mình lừa cậu có chỗ tốt gì, mình cũng đang ngây ngốc đây, chuyện này hoàn toàn không có tin tức gì a! Ai, Lý Hoa không phải cậu không cùng một khối lớp với Mục An sao, cậu đi hỏi thử rốt cuộc chuyện này là như thế đi."
Thiếu niên tên Lý Hoa gật đầu với vẻ mặt mộng bức.
Nhuyễn Nhuyễn chạy xong rồi mệt đến mức trên cái trắng nõn toàn là mồ hôi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Nàng mới vừa dừng lại xuống dưới, liền lập tức bị các lão nhân vây quanh, đệ khăn lông đệ khăn lông, đưa nước đưa nước, nghiễm nhiên thành lão gia gia lão nãi nãi nhóm đoàn sủng.
Mấy người thiếu niên khác đều mệt đến mức ngồi dưới đất mà không hề có hình tượng gì, vẻ mặt hâm mộ cộng thêm rất đau đớn nhìn về phía bên này.
Đó là ông / bà của bọn họ! Nhưng hiện tại đây là có chuyện gì! Chẳng lẽ nhỏ như vậy thì có chỗ tốt sao? Không đúng a! Bọn họ khi còn nhỏ thường bị ông nội và ba ba hỗn hợp đánh kép a!
Bánh bao nhỏ nghỉ ngơi trong chốc lát, nhìn thấy có bốn anh lớn đang nhìn nàng, nàng nhìn bọn họ và nở một nụ cười ngọt ngào.
Bốn người thiếu niên "........."
Đột nhiên cảm thấy...... Các ông các bà cưng chiều nàng như vậy, giống như cũng không có sai.
"Tới tới, Nhuyễn Nhuyễn, đây là bà mang kẹo cho con, ngày hôm qua con ăn hết rồi đúng không."
Ngày hôm qua bà Tiếu cho Nhuyễn Nhuyễn kẹo cười tủm tỉm lại từ trong túi lấy ra một nắm kẹo cho Nhuyễn Nhuyễn.
Trong nhà bà còn có một cháu trai nhỏ, cho nên thói quen để mấy viên kẹo trong túi để dỗ dành đứa nhỏ, còn không phải ngày hôm qua nó đã có công dụng.
"Cảm ơn bà Tiếu." Nhuyễn Nhuyễn ngọt ngào nói lời cảm ơn, bộ dáng nhỏ nhắn nghiêm túc nói lời cảm ơn khiến trái tim bà lão đều phải tan chảy.