Ta Có Năm Đại Lão Ba Ba

Chương 11: PHÒNG NGỦ CỦA NHUYỄN NHUYỄN




Editor: ꧁༺𝔂𝓾𝓴𝓲 𝓷𝓰𝓪̂𝓷 𝓱𝓪̀༻꧂
Mục Thâm dẫn Nhuyễn Nhuyễn đi rửa tay trước, sau đó mới đi xuống lầu.
Một lớn một nhỏ bước xuống lầu, Nhuyễn Nhuyễn dùng tay nhỏ kéo một ngón tay của Mục Thâm, thường thường trộm mỉm cười ngây ngô, khiến Mục Thâm phải nhìn Nhuyễn Nhuyễn mấy lần.
Đứa nhỏ này không phải bị ngốc chứ.
Đồ ăn trên bàn cơm rất phong phú, sau khi Mục Thâm ngồi xuống Nhuyễn Nhuyễn hự hự đẩy một cái ghế đến bên cạnh hắn.
"Làm gì vậy?" Mục Thâm nhìn chằm chằm Nhuyễn Nhuyễn.
"Muốn ngồi cạnh ba ba." Nói xong nhóc con bò lên trên ghế, cũng không có muốn ai bế mình lên, Nhuyễn Nhuyễn rất lợi hại nha.
Sau khi Nhuyễn Nhuyễn ngồi xuống, nhìn Mục Thâm và nở nụ cười thật tươi.
"Ba ba mau ăn cơm, chú quản gia bọn họ không ăn sao?" Nàng nghiêng đầu hỏi một cách nghi hoặc.
"Tiểu tiểu thư, chúng ta chờ một lát sẽ ăn." Quản gia mỉm cười trả lời vấn đề của Nhuyễn Nhuyễn.
"Ồ, vậy thì được rồi." Nhuyễn Nhuyễn không hỏi nữa, cầm chiếc đũa và tập trung dùng bữa, cảm thấy món nào ngon thì sẽ kẹp một ít và bỏ vào trong chén của MỤc Thâm.
"Ba ba cái này ăn ngon, ba ba ăn nhiều một chút thì thân thể mới khỏe mạnh được nha-."
Mục Thâm nhìn chằm chằm một cọng rau xanh đột nhiên xuất hiện ở trong chén.
Quản gia "............"
Ông đổ hết mồ hôi lạnh, phải biết rằng thiếu gia có thói ở sạch không thích người khác chạm vào đồ vật của hắn càng đừng nói là ăn.
Người hầu xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh.
Xong rồi, chắc thiếu gia sẽ không đánh tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn đâu. Quản gia đang nghĩ cách chờ lát nữa nên làm như thế nào để cứu Nhuyễn Nhuyễn ra, thì lại thấy Mục Thâm chỉ trầm mặc một lúc rồi gắp cọng rau xanh trong chén lên và ăn.
Quản gia "!!!"
Ông nghi ngờ đôi mắt của mình xuất hiện ảo giác nên duỗi tay xoa xoa đôi mắt, không nhìn lầm! Thiếu gia thật sự ăn!
Ông lập tức che trái tim của mình lại, ánh mắt nhìn Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên trở nên phức tạp hơn.
Nhuyễn Nhuyễn cũng không biết hàng loạt phản ứng trong lòng của quản gia, nàng đang vui vẻ vì ba ba ăn rau xanh mà nàng gắp cho, bản thân thì ăn càng vui vẻ hơn.
Tiểu Bạch Bạch cũng ở phía dưới cái bàn hự hự gặm các loại rau dưa thơm ngon của mình, híp mắt ăn rất vui vẻ cái bàn phía dưới hự hự gặm chính mình các loại mỹ vị rau dưa, híp mắt ăn một cách vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, Mục Thâm tiếp tục đi làm chuyện của hắn, Nhuyễn Nhuyễn ở dưới lầu cùng với quản gia và cùng nhau thu dọn đồ đạc của Tiểu Bạch Bạch.
Quản gia đã kêu người mua một đống đồ dùng cho cho chó, đương nhiên là không có thức ăn cho chó, Tiểu Bạch Bạch căn bản không ăn thức ăn cho chó, chỉ ăn thịt cùng xương cốt.
Còn lại chỉ có chỗ ngủ của chó, WC và mấy món đồ chơi linh tinh đều trông đặc biệt quý giá, khiến Nhuyễn Nhuyễn nhìn đều cảm thấy hâm mộ.
"Ngao ngao......"
Tiểu Bạch Bạch nhảy nhót chui vào trong ổ chó của nó.
Bên trong có cái đệm nhung rất mềm, nó nằm ở trên đó và lăn vài vòng, và không muốn chui ra.
"Đem mấy thứ này đều dọn đến trong phòng khách bên cạnh phòng của tiểu thư."
Quản gia dặn dò xong và mọi người bắt đầu làm việc, Nhuyễn Nhuyễn cũng đi cùng bọn họ, tò mò nhìn mọi người dọn ra dọn vô, sau đó căn phòng này hoàn toàn bị biến dạng.
"Tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn, về sau chỗ này chính là chỗ ở của Tiểu Bạch Bạch."
Nhuyễn Nhuyễn mở to hai mắt.
"Tiểu Bạch Bạch ở chỗ lớn như vậy a!"
Thật...... Thật sự rất hâm mộ a.
Quản gia cười nói "Bên cạnh chính là phòng của người, chỉ là tiểu thư tới gấp quá nên đêm nay tạm chấp nhận một chút, chờ ngày mai tôi sẽ cho người sửa sang lại phong cách và trang trí căn phòng."
"Con có thể đi nhìn xem được không?" Nhuyễn Nhuyễn nhìn quản gia bằng đôi mắt sáng lấp lánh, đột nhiên trong lòng cảm thấy đầy mong đợi.
"Đương nhiên có thể." Quản gia lập tức dẫn Nhuyễn Nhuyễn rời đi, Tiểu Bạch Bạch vốn dĩ đang gặm xương cốt đồ chơi lập tức từ bỏ món đồ chơi mới mình và dùng bước chân ngắn nhỏ chạy về phía Nhuyễn Nhuyễn.
Phòng của Nhuyễn Nhuyễn ở bên cạnh phòng ngủ chính của Mục Thâm, là phòng có ánh sáng tốt nhất sau phòng của Mục Thâm, phong cách trang trí của căn phòng giống y chang phong cách căn phòng của Mục Thâm.
Căn phòng rất lớn với tông màu chủ đạo là gam màu tối, mặc kệ là giường hay bức màn, đều lộ ra cảm giác nghiêm túc và cứng ngắc.
Tuy nhiên trên mặt đất lại trải một tấm thảm lông xù xù trắng như tuyết, có vẻ không phù hợp với phong cách của cả căn phòng.
Nhuyễn Nhuyễn để dép lê ở ngoài cửa, dùng gót chân trần nhỏ trắng nõn bước vào phòng.
Quản gia cũng cởi giày ra và bước vào, Tiểu Bạch Bạch thì trực tiếp đi vào, nó cũng không có giày.
Nhuyễn Nhuyễn rất cẩn thận bước đi ở trên thảm.
Đầu ngón chân của Nhuyễn Nhuyễn trắng nõn, giống như những viên trân châu nhỏ xinh đẹp, móng chân cũng được cắt gọn gàng.
Những ngón chân nhỏ trắng hồng cuộn tròn lại và cọ cọ ở trên thảm, trông rất đáng yêu giống như người của cô nàng vậy.
"Ha ha...... Cái này có cảm giác giống y như đang đạp lên người của Đại Bạch vậy."
Nhuyễn Nhuyễn nhảy nhót vài cái, nhắc tới Đại Bạch nàng có chút nhớ chúng nó.
"Ngao ngao......" Tiểu Bạch Bạch lăn đến dưới chân Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn dùng chân của mình ấn ấn vài cái lên trên bụng của nó.
"Tiểu Bạch Bạch cũng là mềm mại."
Quản gia nhìn một người một sói vui vẻ, trong mắt tràn đầy ý cười.
"Thảm lông này là hôm nay thiếu gia kêu chúng tôi chuẩn bị, vậy thì tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn cho dù không cẩn thận ngã xuống mặt đất thì cũng sẽ không cảm thấy đau."
Nhuyễn Nhuyễn nghe được là do ba ba căn dặn sắp xếp, hai mắt sáng rực lên đến mức dọa người, lộc cộc chạy đến bên cạnh quản gia và lôi kéo tay áo của ông, ngưỡng đầu nhỏ nhìn ông đầy mong đợi.
"Là ba ba trải thảm cho Nhuyễn Nhuyễn sao? Ba ba thích Nhuyễn Nhuyễn có đúng không chú quản gia."
Quản gia ngồi xổm xuống nhìn thẳng Nhuyễn Nhuyễn, ngón tay sờ sờ cái đầu trơn bóng của Nhuyễn Nhuyễn.
"Tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn đáng yêu như vậy, thiếu gia sao có thể không thích được chứ, ngài ấy chỉ không biết làm thế nào để biểu hiện sự yêu thích của mình."
Nhuyễn Nhuyễn nghe xong lập tức cảm thấy vui vẻ, ý chí chiến đấu sục sôi nắm nắm tay nhỏ lại.
"Ừ ừ, về sau con sẽ làm ba ba càng thích con hơn nha."
Quản gia cười càng vui vẻ hơn, ông đi đến trước cửa sổ sát đất, kéo bức màn ra và ánh trăng lập tức tiến vào căn phòng.
Hôm nay ánh trăng rất tròn, bầu trời đêm rất xinh đẹp, đầy những ngôi sao lộng lẫy, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất là có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Nhuyễn Nhuyễn oa một tiếng kêu lên đầy kinh ngạc, mở to cái miệng nhỏ tròn tròn, ghé sát người vào cửa sổ sát đất, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên nhìn ra bên ngoài.
Trên cửa kính pha lê bị nhiễm một sương trắng do hơi thở nàng thở ra, đôi mắt sáng như pha lê giống như chứa đựng cả bầu trời đầy sao.
"Tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn có muốn đi ra ngoài nhìn xem một cái không?"
Bên ngoài là ban công, trên ban công có mấy chậu hoa cỏ được chăm sóc tỉ mỉ.
Bên ngoài ban công cũng được trải thảm mềm mại giống như trong phòng ngủ, Nhuyễn Nhuyễn mỉm cười vui vẻ và chạy ra ngoài, nhón mũi chân và xem hoa cỏ được trồng ở trên lan can của ban công.
Còn có phong cảnh bên ngoài.
Từ nơi này nhìn xuống chính là khu vườn của biệt thự, hiện tại có thể thấp thoáng nhìn thấy một ít hoa tươi đang nở rộ.Với làn gió nhẹ thổi qua, những đóa hoa đó đang đung đưa dưới ánh trăng, giống như là đang nói xin chào với nàng vậy.
"Thật là nhiều hoa nha, thật xinh đẹp."
Nàng ở trong núi thấy đều là hoa dại, đương nhiên chúng nó cũng rất xinh đẹp. Nhưng hoa ở chỗ này không giống như những đóa hoa mà nàng đã từng nhìn thấy, đặc biệt là trải qua chuyên môn trồng trọt cắt tỉa, thoạt nhìn trông càng thêm xinh đẹp hơn.
"Tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn thích chỗ này sao?"
"Vâng vâng, cái này sư phụ cũng có, thật xinh đẹp, còn thơm thơm nữa." Nhuyễn Nhuyễn chỉ vào hoa lan ở trên ban công, sư phụ tìm được rất nhiều hoa lan ở trên núi và mang về trồng, trồng ở phía sau căn nhà gỗ của bọn họ.
Quản gia mỉm cười và chơi đùa cùng Nhuyễn Nhuyễn chốc lát sau, sau đó để lại Nhuyễn Nhuyễn ngủ trong phòng ngủ của mình và ông đi ra ngoài.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, ông xoay người bước đến phòng của Mục Thâm.
Giờ phút này Mục Thâm đang cầm một phần xét nghiệm ADN, đứng trước cửa sổ sát đất và nhìn bóng đêm ở ngoài cửa sổ, đôi mắt đen thâm thúy không biết đang suy nghĩ cái gì.
Quản gia nhìn thấy đầu ngón tay cầm tờ xét nghiệm ADN có chút trắng bệch, môi mỏng hơi mím lại giống như đang kìm nén cái gì đó.
"Con bé thật sự là con bé của ta, nhưng...... Sao có thể chứ." Mục Thâm nỉ non và nhíu mày lại, như là đang gặp câu hỏi khó của thế kỷ vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.