Ta Có Năm Đại Lão Ba Ba

Chương 1: TIỂU HÒA THƯỢNG VÀ SƯ PHỤ CÙNG NHAU XUỐNG NÚI




Editor: ꧁༺𝔂𝓾𝓴𝓲 𝓷𝓰𝓪̂𝓷 𝓱𝓪̀༻꧂
"Sư phụ sư phụ, chúng ta muốn đi đâu nha."
Sáng sớm trong núi sương mù còn bay dày đặc,giọng nói non nớt mềm mại giống như chim non hót líu lo trong núi rừng vậy, kêu pi pi ỷ lại vào bên người của chim lớn.
"Đi xuống dưới chân núi."
Giọng nói thanh thúy giống như những viên ngọc va chạm vào nhau trả lời cô bé.
"Đi xuống dưới chân núi làm gì nha?"
"Đi xuống dưới chân núi...... Tìm ba ba của con."
Tiếng nói chuyện càng ngày càng gần, sương mù dày đặc bị đẩy ra sang một bên, một bóng người cao gầy màu trắng xuất hiện, giống như là đang đi trên một đám mây mà đến.
Mặc một chiếc áo cà sa dài nho nhã màu trắng, khuôn mặt của người đàn ông mỗi chi tiết đều đẹp cực kỳ, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên thành một đường cung vô cùng phù hợp, môi đôi mắt phượng hẹp dài mang theo một chút ý cười và yêu thương nhìn đứa trẻ nhỏ bên cạnh mình.
Chiếc áo cà sa màu trắng, xuất trần trích tiên không còn gì hơn.
"Sư phụ, tại sao muốn đi tìm các ba ba, sư phụ cùng ta cùng đi sao?"
Nói chuyện là đứa bé nhỏ có cái đầu trơn bóng sáng sủa, khuôn mặt trắng nõn béo mũm mĩm, lông mi cong vút rõ ràng, đôi mắt đen trắng càng làm cô bé trở nên trong sáng và lanh lợi hơn, cái miệng nhỏ hồng hào cứ liên tục bla bla nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, khiến rừng núi yên tĩnh trở nên sống động hơn.
Tiểu hòa thượng bộ dáng khoảng năm tuổi, ăn mặc một bộ áo cà sa nhỏ màu trắng giống y người đàn ông bên cạnh, chỉ là mặc trên người cô bé lại trông có vẻ càng thêm ngọc tuyết đáng yêu.
Nghe thấy câu hỏi của Nhuyễn Nhuyễn, Kỷ Uyên bất đắc dĩ thở dài, hắn từ từ dừng bước chân lại, nắm lấy bả vai của Nhuyễn Nhuyễn và ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô bé.
Ngón tay khớp xương rõ ràng giống như bạch ngọc xoa xoa cái đầu nhỏ trơn bóng của nhóc con.
"Nhuyễn Nhuyễn, còn nhớ rõ sư phụ đã từng nói gì không, tiểu hòa thượng chùa Bạch Lâm của chúng ta trưởng thành đều phải đi ra ngoài rèn luyện. Nhuyễn Nhuyễn cũng trưởng thành, cho nên lần này sư phụ dẫn con xuống núi, chính là cho con đi rèn luyện."
"Sư phụ cũng có việc muốn đi xa nhà một chuyến, kế tiếp một đoạn thời gian rất dài, sư phụ có khả năng sẽ không thể ở bên người Nhuyễn Nhuyễn được. Cho nên, Nhuyễn Nhuyễn muốn đi tìm các ba ba của con, chờ con tìm được các ba ba của con, sư phụ sẽ quay trở về tìm con được không."
Nhìn ánh mắt ngây thơ của Nhuyễn Nhuyễn, trong lòng Kỷ Uyên hơi đau. Làm sao mà hắn có thể muốn rời khỏi nhóc con mà hắn tự tay nuôi lớn này chứ, nhưng......
Ánh mắt của Kỷ Uyên hơi trầm xuống, gia tộc và anh trai đều xảy ra chuyện, trong một đêm cha mẹ già đi rất nhiều, hắn không có khả năng đứng ngoài cuộc, cho nên cần thiết quay trở về để xử lý mọi chuyện.
Nhưng nếu mang theo Nhuyễn Nhuyễn hắn sợ sẽ có nguy hiểm, cho nên chỉ có thể làm Nhuyễn Nhuyễn đi tìm cha của mình.
Nghĩ đến máy người cha kia của Nhuyễn Nhuyễn, hắn vẫn là có chút lo lắng.
"Nhuyễn Nhuyễn, nếu con không thích mấy người ba ba kia, thì cứ gọi điện thoại cho sư phụ, sư phụ sẽ kêu người dẫn con đến nhà của ta. Chỉ là sư phụ không ở nhà, cho nên Nhuyễn Nhuyễn phải ủy khuất sống một mình một khoảng thời gian, ta rất nhanh sẽ tới tìm con."
Hắn ôm cơ thể nho nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn vào trong ngực, đôi mắt của Nhuyễn đỏ lên, hít hít cái mũi nhỏ, dùng tay nhỏ mềm mụp ôm cổ Kỷ Uyên.
"Vậy...... Vậy sư phụ phải trở về nhanh nha, Nhuyễn Nhuyễn...... Nhuyễn Nhuyễn sẽ nhớ người."
Sau khi xuống núi sư phụ phải rời khỏi nàng, Nhuyễn Nhuyễn nghĩ đến đây thì rất muốn khóc, chỉ là sư phụ đang rất đau lòng, nàng không thể khóc, không thể làm sư phụ càng thêm đau lòng.
"Được rồi Nhuyễn Nhuyễn, con có mang theo mấy thứ đồ vật mà sư phụ đưa cho con sao?" Kỷ Uyên khẽ mỉm cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cô bé, ngón trỏ gập lại và khẽ vuốt lên cái mũi nhỏ của cô bé, nhìn nhó con hiểu chuyện này, trong mắt hắn mang theo không nỡ.
Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn gật đầu.
"Vâng vâng...... Con mang theo tất cả, Nhuyễn Nhuyễn thường xuyên xem ảnh chụp và nhớ rõ bộ dáng của các ba ba. Nhuyễn Nhuyễn vừa nhìn là có thể nhận ra, nếu ...... Nếu như các ba ba không thích Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn sẽ không để ý tới bọn họ."
"Làm sao có chuyện như faajy được." Kỷ Uyên mỉm cười ôm tiểu hòa thượng lên, lấy ra một bàn tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô bé.
"Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, ai sẽ không thích Nhuyễn Nhuyễn chứ."
"Ngao ngao......"
Sói con vẫn đi theo ở bên cạnh nhưng lại bị ngó lơ rất lâu, lập tức lay lay quần áo của Kỷ Quyên và kêu ngao ngao.
Nhuyễn Nhuyễn nhìn con sói nhỏ vẫn còn uống sữa, phụt một tiếng nín khóc và mỉm cười, cái mũi còn toát ra một chút bong bong làm bằng nước mũi, bùm một tiếng đều bị vỡ nát.
Nhuyễn Nhuyễn ngượng ngùng đem khuôn mặt nhỏ của mình chôn ở trên vai của sư phụ.
Kỷ Uyên nở nụ cười tươi sáng, ôm Nhuyễn Nhuyễn tiếp tục đi xuống núi.
"Sư phụ người mau buông con xuống, thân thể của người không tốt, Nhuyễn Nhuyễn rất nặng, hơn nữa Nhuyễn Nhuyễn là đứa trẻ lớn, có thể tự mình đi đường."
"Ta lại ôm một lúc, chờ sư phụ mệt mỏi rồi lại để Nhuyễn Nhuyễn xuống có được không."
"Vậy...... Vậy cũng được, tuy nhiên chỉ có một lúc thôi nha, sư phụ đừng để mình bị mệt."
Nhuyễn Nhuyễn vừa nói vừa dùng quần áo của mình lau trán của Kỷ Uyên, biểu tình nhỏ nghiêm túc giống như hắn thật sự đang rất mệt vậy.
Đôi amwst của Kỷ Uyên mang ý cười, hai người chậm rãi đi xa, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy xen lẫn trong đó có tiếng nãi thanh nãi khí kêu ngao ngao.
Kỷ Uyên mang theo Nhuyễn Nhuyễn tới một thôn núi nhỏ, hắn tra được tin tức, Mục Thâm có một cái hạng mục ở chỗ này, mấy ngày nay sẽ tự mình đến đây khảo sát.
Nhìn cái thôn núi nhỏ này, Kỷ Uyên nắm tay Nhuyễn Nhuyễn càng thêm chặt.
Thôn dân ở bên ngoài cũng lập tức phát hiện ra hai người, thật sự là Kỷ Uyên cho dù là bề ngoài hay khí chất đều quá xuất trần, một ít người già vừa nhìn một cái đã vội vàng chắp tay đặt trước ngực niệm a di đà phật.
"Đại sư từ nơi nào tới vậy?" Một bà lão lớn tuổi vội vàng chạy lại đây, thái độ cung kính nhìn Kỷ Uyên.
Người già trong lòng tương đối tin tưởng thần phật, giờ phút này nhìn thấy Kỷ Uyên mặc một bộ áo cà sa màu trắng, diện mạo không giống tất cả mọi người trên nhân gian. Một thân khí chất phảng phất giống như có thể phi thăng thành tiên bất cứ lúc nào, cho nên đem hắn coi giống như là thần tiên vậy.
Những người khác cũng vây quanh lại đây, chẳng qua không biết vì cái gì, không có người dám đến gần, lại cũng không muốn rời đi, cứ như vậy không xa không gần mà nhìn Kỷ Uyên và Nhuyễn Nhuyễn.
Đôi mắt Kỷ Uyên vừa sáng vừa thanh triệt, khóe miệng hơi mỉm cười.
"A di đà phật, thầy trò chúng tôi đến đây du lịch, xin hỏi thí chủ có thể cho chúng tôi ở nhờ mấy ngày, thí chủ không cần lo lắng bần tăng sẽ trả tiền thuê nhà."
Bà lão liên tục xua tay "Không cần không cần, vị đại sư và vị tiểu sư phụ này đi cùng với ta đi, nhà ta vừa lúc có dư ra một căn phòng, chỉ cần đại sư và tiểu sư phụ không chê đơn sơ là được rồi."
Kỷ Uyên gật đầu, mang theo Nhuyễn Nhuyễn đi theo bà lão đến nhà của bà, đương nhiên cuối cùng Kỷ Uyên vẫn là kiên trì giao tiền thuê nhà.
Thu dọn đơn giản một chút, bụng nhỏ của NHuyễn Nhuyễn thầm thì kêu lên.
Kỷ Uyên nhẹ nhàng cười, khuôn mặt nhỏ của NHuyễn Nhuyễn xấu hổ đến đỏ rực.
"Không cho sư phụ cười Nhuyễn Nhuyễn." Giọng nói của Nhuyễn Nhuyễn mang theo một chút ý làm nũng.
"Được rồi, không cười Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn muốn ăn cái gì, sư phụ làm cho con."
"Bánh bao chay!" Nghe được Kỷ Uyên nói, ánh mắt của Nhuyễn Nhuyễn sáng lấp lánh, tiếng nói thanh thúy nói ra tên món ăn mà mình muốn ăn.
"Con nha." Kỷ Uyên bật cười, nhẹ nhàng vuốt nhẹ cái mũi nhỏ của cô bé, đứng dậy rời đi.
Đôi mắt của Nhuyễn Nhuyễn cười đến cong cong lại thành hai cái mặt trăng nhỏ đáng yêu, đôi mắt to đen trắng rõ ràng vẫn luôn nhìn theo thân ảnh của sư phụ.
Cô bé vui vẻ đi lon ton phía sau Kỷ Uyên, giống như một cái đuôi nhỏ vậy.
Kỷ Uyên yêu thích mỹ thực, cũng thích tự làm cho mình ăn, cho nên tài nghệ của hắn rất tốt. Ít nhất ở vị lão bà xem ra, vị sự phụ lớn lên đặc biệt đẹp làm đồ ăn thật sự đặc biệt rất thơm, bà sống đến bây giờ cũng chưa từng gặp qua đồ ăn có màu sắc và hương vị đầy đủ như vậy.
Mặc dù tất cả đều là thức ăn chay.
"Thí chủ, cảm ơn vì đã cho tôi mượn phòng bếp của ngài, còn đồ ăn dư lại này nếu mọi người không chê thì cứ ăn đi."
Bà lão kích động liên tục xua tay.
"Không chê không chê, cảm ơn đại sư."
Kỷ Uyên gật đầu, bưng cơm canh của hắn và Nhuyễn Nhuyễn đi lên trên lầu.
Sau khi ăn cơm xong, Nhuyễn Nhuyễn đứng trên một cái ghế, vén tay áo lên và lộ ra cánh tay nhỏ mũm mĩm trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ phúng phính đặc biệt nghiêm túc bắt đầu rửa chén.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.