Ta Có Hệ Thống Tiến Hoá Kì Hoặc

Chương 5: Một cái cũng đừng nghĩ chạy




- Cái gì???
Đường Ngạo kinh ngạc, một đứa nhóc lại có thể dễ dàng đánh bại một Hồn Giả tầng 7, chuyện này cũng thật quá khó tin, mà bốn người Vương Kim Tử càng kinh ngạc hơn, hài tử này thời gian trước bị bọn họ doạ chạy, tại sao bây giờ lại mạnh mẽ như vậy?
- Ô, chưa có chết?
Phương Đồng ồ một tiếng, chân dẫm lên đầu thiếu niên kia, nhấn cho đối phương cắm càng sâu dưới sàn nhà, Phương Đồng không có hạ sát thủ, chỉ là muốn doạ một hồi mà thôi, nhưng mà cái này đủ để Đường Ngạo sợ rồi.
- Nhãi ranh, ngươi chờ...
Đường Ngạo thấy địch không lại Phương Đồng, lập tức bỏ đi, bỏ mặc thiếu niên nằm dưới đất, Phương Đồng tay nhỏ nắm lên chân đối phương, hướng Đường Ngạo đang rời đi ở cửa lớn ném tới, binh bốp mấy tiếng, cả ba bọn họ dính thành một đoàn, Đường Ngạo đen mặt, cắn răng bảo thiếu niên còn lại vác người kia đi, để người bên trong quán trọ buồn cười không thôi.
- Ngươi, ngươi vì sao giúp chúng ta?
Vương Kim Tử tiến đến gần Phương Đồng, khuôn mặt của hắn hơi nhăn nhó, vừa vì bị thương, vừa bởi áp lực trên người Phương Đồng khiến hắn khó chịu.
- Ta một thân chính nghĩa anh hùng, thấy việc bất bình, không hợp lẽ thường liền thấy tâm can khó chịu, nhịn không được ra tay giúp đỡ.
Phương Đồng mặt ngửa lên trời 45 độ, hiên ngang lẫm liệt nói, Nguyệt Doãn Nhi cùng Lý Tư Thiền trong lòng nhổ nước bọt khinh thường, nhưng không nhờ có Phương Đồng giúp đỡ, thì kết quả hôm nay thật khó tưởng tượng.
- Thế nào, không mời ta ăn một bữa cảm ơn sao?
Phương Đồng hất hất tóc, mắt nhắm hờ nói, Vương Kim Tử thở dài một tiếng, dọn xuống một bàn ăn, gọi lên tiểu nhị, mà ba người còn lại cũng ngồi vào bàn, nhưng khuôn mặt không giấu được vẻ khó chịu, áp lực nhàn nhạt từ trên người Phương Đồng tỏa ra khiến họ không thoải mái, giống như bậc tiền bối đang ngồi ngang hàng với mình, tâm tình cảm thấy sai trái cực kỳ.
- Ăn ăn ăn....
Phương Đồng giống như quỷ đói chưa đi đầu thai, đồ ăn dọn lên xong liền bị hắn càn quét hết 2 phần ba, để bốn người Vương Kim Tử khoé miệng giật giật, ta mời ngươi ăn, ngươi có thể ôn văn một chút, từ tốn ăn uống có được hay không?
- Tiểu đệ đệ này, ngươi xưng hô thế nào?
Lý Tư Thiền trong không khí gượng gạo mềm mại lên tiếng nói, để ba người còn lại gật đầu trong lòng, Lý Tư Thiền là người biết ăn nói nhất trong nhóm, Phương Đồng hơi ngẩng đầu lên, đáp lại hai tiếng Phương Đồng, sau đó lại cúi xuống ăn như hổ đói.
Thức ăn đi vào trong bụng chuyển hoá thành một dòng nước ấm, theo kinh mạch chảy xuống đan điền, bổ dưỡng chiến hồn Griffin của Phương Đồng, chuyện này vô cùng kinh người, thực vật ăn xuống chuyển thành hồn lực, đây là hồn pháp đặc thù cũng không có hiệu quả như vậy.
Griffin, thần thú trong cổ đại Hi Lạp, danh xưng chúa tể của bầu trời lẫn mặt đất, là vua của những vì tinh tú, có thể ăn được mọi thứ, mà trở thành Chiến Hồn, nó lại có công năng chuyển hoá thực vật trở thành hồn lực.
- Ân, tạm no một nửa rồi....
Gần nửa canh giờ ăn uống, Phương Đồng xoa xoa cái bụng hơi nhô lên của mình, nói, mà bốn người Vương Kim Tử thì một mặt phiền muộn, một buổi ăn này tiêu hao hết bọn họ hai ngàn ba hồn tinh, để bọn họ đau lòng không thôi.
- Sau này, ngươi có dự định gì chứ? Nếu không, cùng chúng ta gia nhập học viện Bổ Dương đi.
Vương Kim Tử quay sang hỏi Phương Đồng, Phương Đồng hơi hơi bất ngờ, quả thật hắn không có dự định, chỉ có một ý định là trở nên mạnh hơn để trở về, thân là người mang hệ thống, phải đạt đến chí cao cường giả, trang hết thiên hạ một lớn bức, nhưng mà hiện tại, chắc phải đi vào những này học viện học tập một hồi, tìm tới mấy tỷ tỷ xinh đẹp, khà khà khà.
" Dâm tử ", Lý Tư Thiền cùng Nguyệt Doãn Nhi trong lòng mắng lên, khuôn mặt hiện tại của Phương Đồng vô cùng "dâm tặc", để hai người bọn họ bàn tay phải hơi run lên, có xúc động muốn tiến lên tát hắn mấy cái.
- Bổ Dương học viện sao? Thú vị, ta cũng muốn đi.
Phương Đồng gật đầu nói, bốn người Vương Kim Tử vui vẻ, học viện cũng xem như một cái to lớn thế lực, nhưng hệ thống rời rạc hơn nhiều, chỉ cần có thực lực mạnh, bất cứ quy tắc nào cũng không làm gì được, mà đi vào học viện sau, có thể tìm tới đại năng, may mắn được bọn họ nhận làm đồ đệ, một bước phi thiên.
- Vậy chúng ta liền xuất phát, Bổ Dương học viện ở Tầm Tuyết quận, cách Lăng Hình thành này hai ngày đường.
Vương Kim Tử đứng lên nói, cả nhóm thu thập một chút hành lý, Phương Đồng thì có cả Thánh Cấp Gia Cư đây, cần gì hành lý, cho nên rảnh rỗi ngồi ở bên ngoài khách điếm, tay cầm một cái đùi thịt ăn ngấu nghiến, mà ở phương xa, một nhóm lớn người đang đùng đùng kéo tới chỗ này, Phương Đồng khoé miệng hơi nhếch, là đám người Đường Ngạo kéo đến trả thù, lần này người nhiều hơn một chút, tầm mười người, nhưng chỉ có một cái Hồn Sĩ tầng 1 người trung niên, có lẽ là gia nô đi theo Đường Ngạo.
- Ân, nhiều người như vậy, nhiều hồn năng a...
Phương Đồng nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng đôi mắt là sát ý đáng sợ toả ra, hắn ở trong Tử Lâm cùng từng gặp qua tặc phỉ, không phải chưa từng giết người, nhưng mà, đó là những kẻ động sát ý với hắn.
- Tiểu quỷ, hôm nay ngươi chết chắc rồi....
Đường Ngạo xuất hiện, trên mặt là đầy vẻ tức giận, mà gần mười người đằng sau lại khó hiểu vô cùng, một tiểu quỷ lại hành hạ Đường thiếu của bọn hắn đến nỗi phải chạy về cứu viện, nhìn qua nó chỉ mới tầm 8, 9 tuổi, chả lẽ, tiểu quỷ này là con của đại gia tộc nào đó, có bảo tiêu mạnh mẽ?
Ý nghĩ này trong lòng bọn họ bùng phát dữ dội, nếu là sự thật thì cái mạng nhỏ này của bọn họ không đủ dùng a, cũng không đúng, Đường thiếu nói rằng, tiểu tử này đánh Đường thiếu, không phải là người khác, nhưng mà, nói như vậy, tiểu quỷ này là Hồn Giả tầng 8 trở lên?
Hít.... khà....
Mười người cùng hít vào một ngụm khí lạnh, bảy tám tuổi là Hồn Giả tầng 8, đây là thiên phú bậc nào, tiềm năng bậc nào, bọn họ hiện tại đã đạt tới tam tuần tứ tuần, vẫn là Hồn Giả tầng 6, 7 đây, so sánh với tiểu quỷ này, như trời với đất.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Phương Đồng quệt miệng đầy dầu mỡ, mỉm cười nói, Đường Ngạo cả người run lên, Phương Đồng vừa nãy tản mát ra sát khí vô cùng đáng sợ, như những đầu hồn thú cường đại mà Đường Ngạo hắn từng gặp trong Tử Lâm, để hắn vô thức lùi về sau mấy bước, mà mười người phía sau cũng sợ hãi không kém.
- Giết, giết chết tiểu quỷ này cho ta....
Đường Ngạo ngón tay duỗi ra, run giọng quát lên, mười người phía sau bùng phát hồn lực, bao vây lấy Phương Đồng, sát ý nhắm chằm chằm vào Phương Đồng, Phương Đồng đôi mắt loé hung quang, Trầm Ngân Chủy Thủ xuất hiện trong tay, bọc lên một tầng hắc quang nhàn nhạt, mà bên kia một cái gia nhân cũng rút ra một thanh trường đao, vung đao chém tới Phương Đồng mà không dùng bất cứ hồn kỹ nào, hắn nhưng là Hồn Giả tám tầng, muốn kiểm tra thực lực thật sự của Phương Đồng, nhưng hắn đã sai, Phương Đồng đạp Ám Long Bộ, như bóng ma lóe qua không gian, quỷ mị xuất hiện trước người hắn, chủy thủ phủ lên chủy khí sắc bén chém ra hai đường, cắt lên bộ ngực của tên kia theo hình chữ thập, chủy thủ sắc bén dễ dàng cắt qua thân thể tên kia, chỉ trong mấy hơi thở, tên kia đã bị phân thây thành bốn phần.
Phốc.... Phốc....
Máu tươi bắn tung tóe, trong mắt kẻ kia hiện ra vẻ không thể tin cùng hối hận, đầu lâu cùng cái cổ lăn lóc dưới đất, vô cùng kinh dị máu tanh, mà chín người còn lại cũng dừng động tác, trong lòng rung động, quá mạnh.
- Hồn Sĩ, tiểu quỷ này giống như ta là Hồn Sĩ.
Cái kia Hồn Sĩ tầng một gia nhân khẩn hét lên, khi mà Phương Đồng ra tay, Hồn Sĩ khí tức hoàn toàn bộc lộ ra, để hắn nắm rõ được đối phương tu vi, mà để hắn sợ hãi hơn, khí thế của tiểu quỷ này mạnh hơn hắn rất nhiều.
- Cái gì???
Tám người còn lại sợ hãi hét lên, bảy tám tuổi Hồn Sĩ, đây là tuyệt đối thiên tài, hơn nữa còn phải có hậu trường mạnh mẽ mới bồi dưỡng ra được, cả chín người lẫn Đường Ngạo đều không tự chủ lùi về sau, muốn bỏ trốn.
- Hôm nay đã đến rồi, một cái cũng đừng nghĩ chạy.
Phương Đồng như ác ma mỉm cười, chủy thủ xoay chiều, thân hình quỷ dị biến mất, xông thẳng vào đám người Đường Ngạo, một trận đồ sát máu tươi sắp xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.